Đọc truyện Mua Được Tiểu Đào Thê – Chương 112: Đòi lại cả vốn lẫn lời
Trương Khả cùng bốn tên đồng bọn trốn chui trốn nhũi trong một hang đá rỗng khá nhỏ, năm con người chen chúc nhau co người ngồi gọn trong đó. Thực sự mà nói, thế lực của Trương Khả sau khi bị tống vào tù phần nào đã vơi đi rất nhiều.
Thêm việc Khả Phong đã ra lệnh cấm không ai được liên can, tiếp tay cho mình, càng đẩy Trương Khả xuống tận cùng của khốn khổ.
Lần vượt ngục này, lão một lòng muốn trả đũa lên đầu tên Lão đại kia, khi một tay anh đã đẩy lão vướng vào vòng lao lý. Hại cả đứa con gái duy nhất của lão bị trở nên điên loạn, sống chật vật như một kẻ ăn xin ngoài đầu đường xó chợ.
Trương Khả dự tính sau khi bỏ trốn khỏi Bắc Kinh, sẽ âm thầm cho người tìm đem Mạn Uyển đi khỏi. Nhưng không ngờ, tai mắt của Khả Phong dường như bủa vây ở khắp nơi, truy lùng lão đến từng tận cùng ngõ hẻm.
Đúng là ở con người nguy hiểm này, động vào vẫn là một điều không nên.
Bây giờ, giữa một thế lực lớn mang tính áp đảo khủng khiếp, ngoài việc chạy trốn thì Trương Khả chẳng thể làm đuoc gì.
Khả Phong vẫn thong thả, bình thản vô cùng. Một toáng người tây trang đen kịt phân rải khắp nơi không ngừng tìm kiếm.
Giữa một rừng thợ săn, lại chỉ có vài ba con mồi, hỏi làm sao đủ để no bụng đây?
Trương Khả trong chốc lát như căng não, đến thở cũng không dám thở mạnh khi hàng loạt tiếng bước chân dẫm lên mớ lá khô bên dưới đât đang dần dần tiến về phía mình, mỗi lúc mỗi gần hơn, nhiều hơn.
Tất thẩy bọn họ càng ngồi sát vào trong, biểu diện kẻ nào cũng tỏ rõ sự sợ hãi.
Rồi rơi ngay trước mặt bọn họ, sau cửa hang được che bằng bụi cây khô là một đôi Oxford đen bóng, đang đứng ngay nơi họ đang ẩn nấp.
Trương Khả trán tuôn ra mồ hôi hột, nặng dần chảy dài xuống gương mặt đã tồn đọng nếp gấp. Cả bàn tay cũng run lên không thể kiểm soát.
Khả Phong rít một hơi từ điếu Cigar trên tay, nhả ra làn khỏi mờ ảo lan toả hương thơm của một thứ Cigar đẳng cấp, xa xỉ. Hàng lông mày rậm hơi chau lại với nhau, đuôi mắt sắc hẹp hơi nhướng, biểu diện khó đoán vô cùng.
Cung Phi bước đến, đưa mắt nhìn quanh rồi lên tiếng.
– Lão đại, có phải đến lúc rồi không?
Khả Phong không trả lời, chỉ nhẹ chớp mí mắt một cái. Cung Phi theo anh đã bao nhiêu lâu nay, mọi cách làm việc của anh ra sao hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau cái chớp mắt ấy, Cung Phi lập tức quay sang đám đàn em đang phán bủa rải rác khắp mảnh đất này, ra hiệu dàn xếp bố trận sẵn một trò chơi dành tặng riêng cho con mồi của mình.
Khả Phong gạc nhẹ điếu cigar, lồng ngực hít một hơi rồi thở ra một cách thản nhiên, Trương Khả lúc này chỉ kịp nhận ra mũi giày nhọn kia đang dần đổi hướng, nhắm thẳng về phía lão.
Giọt mồ hôi ngay trên trán của lão còn chưa kịp lúc chảy xuống, đã bị Khả Phong làm cho bốc hơi mà khô ráo.
Anh đá phăng đám cây khô dưới chân, nghiêng đầu nhoẻn miệng cười càn rỡ.
Đồng bọn của Trương Khả chưa kịp nhổ cò súng, liền bị ăn ngay phát đạn từ Cung Phi. Chính xác, chẳng trật một li.
– Lâu rồi không cầm súng, không ngờ cậu vẫn tài như vậy!
Khả Phong bật cười, đối với anh, sự tin tưởng nơi cánh tay đắc lực này không bao giờ là sai.
Trương Khả tay cầm súng, vừa đưa lên đã bị một tay Khả Phong nắm giữ, bẻ lấy cổ tay, chỉ nghe một tiếng “Rắc” thật giòn, lão nhăn mặt la lên một tiếng. Cây súng trên tay rơi xuống đất.
Khả Phong ngồi xuống trước mặt Trương Khả, đưa mắt nhìn lão đang vừa đau vừa hãi mà cười thích thú.
– Giờ chỉ còn một con mồi, mà cả đám phải chia nhau giành giật thế này, ông đúng là một con mồi khá đắt giá đấy Trương Khả.
Dứt lời Khả Phong đứng dậy, cố ý lùi ra xa một chút nhầm muốn tạo lối thoát cuối cùng cho lão ác nhân.
Trương Khả bây giờ, ngoài việc nghĩ đến “chạy chạy và chạy” thì hoàn toàn không nghĩ thêm đuoc gì nữa.
Ngay khoảnh khắc nam nhân trước mặt lão đứng lên, lão đã vội nhanh chân mà bỏ chạy.
Tứ phía, hầu hết đã ba phía bị bủa vây, bài xích kín đường. Còn duy nhất một phía là không hề có sự phòng thủ.
Không nghĩ nhiều, Trương Khả ôm lấy cổ tay đau nhức đâm đầu chạy bạt mạng không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Khả Phong vẫn cười, nụ cười gian xảo đáng sợ, cả ánh mắt cũng u tối lạnh người. Trương Khả muốn chạy, thì anh toại nguyện cho lão, để cho lão chạy thêm một chút nữa cũng chẳng sao.
[…]
Triệu Bân ôm lấy Tư Tư ngồi ngay quầy rượu, trước mặt nó là ly kem socola mà nó yêu thích nhất.
Lòng không ngừng thắc mắc, khi không Khiết Tâm lại giao Tư Tư cho cô trông giữ, rồi bỏ đi đâu đó với Hàn Lục. Hỏi cô ấy, thì cô ấy lại chỉ cười bảo “Có việc riêng cần giải quyết”, rồi đi mất.
Bỗng dưng Tư Tư ngẩng mặt nói với Triệu Bân, trông có vẻ khá phấn khích.
– Dì Bân, sắp tới dì cũng cho em của Tư Tư ăn kem socola có đuoc không?
– Em?
Triệu Bân ngạc nhiên tròn mắt, rồi cô phì cười vuốt tóc nó.
– Con nói gì vậy Bánh bao nhỏ? Con có em hồi nào?
Cô nói đến đây, chợt nghĩ ra điều gì đó, liền há hốc miệng mà hỏi Tư Tư.
– Mẹ…mẹ của con có bầu sao hả?
Tư Tư đang ngậm lấy thìa kem trong miệng, ngoe nguẩy lắc đầu. Triệu Bân nheo mắt khó hiểu, tiếp tục hỏi.
– Vậy sao con sắp tới con có em?
Tư Tư đong đưa hai chân nhỏ xíu, chu chu cái môi đáng yêu trả lời.
– Là chú mặt dày hứa với Tư Tư sẽ chuẩn bị tạo em bé cho Tư Tư.
– Chú mặt dày….?
Triệu Bân phì cười, khi mà đến tận bây giờ Khả Phong vẫn còn chưa đuoc thằng bé chấp nhận gọi một tiếng “ba”. Cứ chú mặt dày này, chú mặt dày nọ.
– Con tin sao?
Tư Tư gật gật, cười khanh khách.
– Sáng nay chú mới hứa với Tư Tư.
Triệu Bân ôm mặt thở dài ngán ngẫm, chả hiểu trong đầu Khả Phong đang nghĩ cái quái gì mà đi nói mấy chuyện này với một đứa con nít. Đúng là hết nói nổi.
Đang ngồi đó với Tư Tư, đột nhiên bên ngoài cửa có một người đàn ông trung niên bước vào. Nhìn dáng vẻ cũng đủ biêtd là người có gia thế, địa vị. Rồi khi nhìn kỹ mặt hơn, càng khẳng định điều mà Triệu Bân vừa nghĩ là đúng. Khi người đàn ông này không phải ai khác, chính là ông trùm bất động sản ở Bắc Kinh – Tư Ngạn Niên.
– Ông ta đến đây làm gì? Kiếm Tư Mỹ Thuần sao?
Triệu Bân cắn móng tay thắc mắc, rồi người đàn ông đó bước đến ngay trước mặt cô, nghiêng đầu hỏi.
– Cô là quản lý Mã?
– Chào ông! Là tôi, Mã Triệu Bân.
Tư Ngạn Niên thái độ như không mấy để tâm đến, thoáng làm Triệu Bân thấy chẳng vừa mắt con người này chút nào. Có tiền, có quyền lại không xem ai ra gì.
Ông bỏ hai tay trong túi quần, thong thả nói chuyện với cô gái trước mặt, ngữ điệu có chút gì đó không hài lòng.
– Chắc cô Mã đây thừa biết tôi đến đây để làm gì rồi chứ?
Triệu Bân mĩm cười – Hôm nay Tư Mỹ Thuần xin nghĩ phép. Ông đến không đúng lúc rồi!
– Tôi không kiếm thằng nghiệp chướng đó! Mà kiếm cô.
– Tôi?
Triệu Bân tròn mắt, hơi lấy làm ngạc nhiên. Nhưng rồi liền cảm thấy chói tai vô cùng vì những từ ngữ người này dùng để nói về chính con ruột của mình.
Tư Ngạn Niên cau mày đanh mặt hạ thấp chất giọng vốn đã khàn khàn của mình xuống mà tiếp lời.
– Tôi mong cô Mã đây có thể đuổi cổ Tư Mỹ Thuần ra khỏi nhà hàng, nó không hợp để đứng đây làm một nhân viên pha chế với đồng lương chẳng có bao nhiêu. Việc kinh doanh của tôi vẫn cần có người phải tiếp quản. Tôi nói đến đây, cô Mã hiểu chứ?
Triệu Bân nhướng nhẹ hàng lông mày, rãnh môi mỏng khẽ cong lên, biểu diện không mấy quan tâm, thản nhiên đáp trả.
– Xin lỗi ông, trước hết, việc kinh doanh của ông, Mã Triệu Bân tôi hoàn toàn không hứng thú được nghe. Hơn nữa, Tư Mỹ Thuần là nhân viên do tôi quản lý, việc đuổi hay không, không đến lượt ông ra lệnh cho tôi.
– Cô….
– Còn nữa, ông dựa vào đâu mà dám nói rằng đồng lương tôi trả cho con trai ông là “chẳng đáng bao nhiêu”. Ông có biêt lương của cậu ta cao gấp bốn lần nhân viên ở đây không hả? Vả lại, tôi nghĩ ông cũng nên tự hào vì con trai mình một chút đi chứ.
– Tự hào? Có thằng con biến dị như nó tôi đây còn xấu hổ không kịp.
Tư Ngạn Niên tức giận, đập tay lên quầy rượu một cái “Rầm” làm Tư Tư cũng giật mình sợ hãi.
Triệu Bân kéo Tư Tư, ôm nó vỗ về. Miệng nhỏ lại cười đầy khiêu khích.
– Không phải sao. Dù gì Tư Mỹ Thuần cũng là một người rất nổi danh trong giới thực vị. Có biết bao nhiêu nơi danh tiếng muốn mời cậu ta về làm việc mà không được. Giờ cậu ta tự động đến làm cho tôi, ông nghĩ xem, tôi đâu có ngu mà đuổi một nhân tài?
Tư Ngạn Niên phát tiết, vừa muốn giở giọng mắng chửi liền bị Triệu Bân chặn họng, đanh mặt nhìn lấy.
– Ở đây là nhà hàng của tôi, chư không phải công ty của ông. Đừng thị uy với tôi, vô ích. Mời ông đi cho, không tiễn!
Triệu Bân nói xong, liền ôm lấy Tư Tư đi thẳng một nước trở vào phòng làm việc. Để thằng bé chứng kiến mấy cảnh cãi cự này chẳng hay ho gì.
Tư Ngạn Niên giận đến mặt mũi đỏ gay, thở dốc hồng hộc. Cố nuốt cơn giận, đành ngậm cục tức mà rời khỏi.
Triệu Bân để Tư Tư ngồi trong phòng, ngón tay tiện thể trêu đùa vài sợi tóc trên đầu nó, nơi đáy mắt hơi lắng đọng môt chút sự cảm thông.
– Đúng là con người ai cũng đều có góc khuất. Tư Mỹ Thuần bình thường luôn mang dáng vẻ ngạo mạn, biến thái, không ngờ lại bị chính bố ruột khinh khi, ghét bỏ. Thảo nào dạo gần đây cứ xin nghỉ phép liên tục. Hẳn là anh ta cũng đã rất khổ tâm….Bánh bao nhỏ, dì cháu mình đi kiếm chút gì ăn cho đỡ buồn miệng nào!
Nói rồi cô bế lấy Tư Tư ra xe, chở nó đi một vòng thành phố, phần vì muốn đuoc thư giãn một chút sau vô số chuyện cư thi nhau ập đến. Phần vì….đúng là cô buồn miệng thật. Theo sau chiếc xe của cô, vẫn là đàn em của Khả Phong, gắt gao bám sát không sơ hở.
[…]
Trương Khả chạy bán sống bán chết, sau lưng lão vẫn chưa thấy bóng dáng nào đuổi theo. Cứ nghĩ sẽ có cơ hội trốn thoát, nhưng lại không ngờ, lần này đúng thật là lão bị dồn đến đường cùng.
Bàn chân Trương Khả phanh gấp, thân người suýt chút nữa là té nhào xuống bờ vực ngay trước mặt.
Hai mắt lão trắng dã muốn rơi luôn ra ngoài, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả áo sơmi, bết dính lấy những sợi tóc vướng vào mặt trông bộ dạng thê thảm vô cùng.
Hoá ra, lý do mà Khả Phong dễ dàng để ông bỏ chạy, còn cho người chặn các hướng khác, một lòng dồn lão chạy về hướng này….là muốn đưa lão đến bên bờ vực thẳm.
Bây giờ, chỉ có một câu nói dành cho tình cảnh của lão già này chính xác nhất, đó là lão đang thât sự đứng bên bờ vực sự sống và cái chết.
Khả Phong cùng đám đàn em lúc này mới thong thả bước đến.
Anh đứng hiên ngang, nổi bật giữa đoàn người vận tây trang một màu đen kịt từ đầu đến chân.
Khí chất cao ngạo, lạnh lùng, quyết đoán của một Lão đại vốn dĩ chẳng ai có thể bì được.
Hít một hơi từ điếu thuốc đang cháy đỏ rực, nhã ra làn khói trắng mờ mờ lan dần tan biến trong bầu không khí ảm đạm, bị đè nặng bởi mùi sát khí căm phẫn lẫn hận thù.
– Cẩn thận, trật một nhịp là rơi ngay xuống dưới đó! Không cứu kịp đâu!
Khả Phong di chuyển bước chân, chầm chậm thong thả tiến đến gần. Tàn thuốc trên tay vẫn cháy rực không có dấu hiệu bị dập tắt. Hệt như cơn lửa hận thù trong lòng anh bây giờ, bùng cháy như hoả diệm.
Đôi mắt nộ khí hừng hực trừng trừng nhìn vào khuôn mặt ác đồ của Trương Khả, lão ta rõ ràng đang rất sợ, cả người cũng run run lên từng hồi.
Khả Phong nhếch cười, đưa tàn thuốc đang cháy đỏ lả lướt trước mặt lão.
– Ông đang sợ sao? Tôi không tin là ông cũng biết sợ cơ đấy.
Dứt lời, anh quay lại nói với đám người xung quanh, giọng điệu giễu cợt vô cùng.
– Ông ta biết sợ đó tụi bây.
Khả Phong cười thành tiếng, hoà chung giọng cười với đám người phía sau. Bất chợt nụ cười trên môi anh vụt tắt, biểu diện sát khí u tối dày đặc quay phắt lại nhanh tay châm ngay tàn thuốc cháy đỏ vào mắt Trương Khả.
– Nếu đã biết sợ vậy tại sao ông còn dám cả gan chọc giận đến tôi?
Khả Phong gào lên giận dữ, nhìn anh bây giờ thật sự đến cả bọn người xung quanh cũng có vài phần e dè.
Trương Khả ôm mắt thét lên thất thanh, đau đớn thể xác này của lão làm sao có thể sánh được với nỗi đau của họ đã phải gánh chịu cơ chứ.
Lão ta loạng choạng đứng chẳng vững, suýt chút một chân trượt ra mép vực, liền bị Khả Phong nắm giữ cổ áo mà níu lại.
– Đã bảo là phải cẩn thận kia mà! Nếu ông rơi xuống đó, xác định là chẳng còn mạng để sống.
Thanh âm khàn đặc, nặng nề của anh lần lượt cất lên.
– Nhưng chết như vậy vẫn còn quá nhẹ nhàng với ông. Đối với kẻ như ông, thì cái chết không thôi vẫn chẳng đủ để trả hết nợ đâu.
Giây phút đó, nơi đáy mắt sợ hãi của Trương Khả chỉ kịp thu gọn thân ảnh nam nhân đang hừng hực sát khí, nguy hiểm vô cùng ở ngay trước mặt.
Cũng giây phút đó, lão cũng tự nhận thức rằng, con người này đúng thật là một thứ chẳng nên động vào, hay cả những thứ liên quan đến anh ta, tốt nhất cũng đừng dại dột mà động đến.
Vì chỉ cần một rung chuyển nhẹ, cũng đủ khơi dậy sự trả đũa điên cuồng không nương tay của kẻ đuoc mệnh dạnh là Lão đại của hắc đạo.
Ngông cuồng, tàn nhẫn, dứt khoát là những gì Khả Phong anh dành cho kẻ đối đầu với mình, một khi muốn khơi dậy một trò chơi với anh, thì nhất định phải có môtk người kết thúc. Hoặc là anh, hoặc là kẻ đó! Hoàn toàn không có khái niệm khoang nhượng, hay tha thứ.
Trương Khả thở hồng hộc, nhưng vẫn cố gằn giọng mà chợt cười.
– Mày rốt cuộc cũng chỉ có vậy, chẳng có gì thú vị…
Khả Phong nhíu mày nhướng mắt, mặt hơi quay về sau một chút, rãnh môi kia lại một lần nhoẻn cười ác ý đáng sợ.
– Vậy ông xem, thế này đã đủ thú vị hay chưa?
Phía sau lưng anh, là hai tên đàn em đang giư chặt lôi kéo Mạn Uyển đến gần, cô ta bị trói chặt, băng keo quấn kín cả miệng hoan toàn không thể phản kháng.
Nơi cổ họng chỉ kêu lên vài tiếng vô nghĩa, cố sức vùng vẫy một cách bất lực.
Trương Khả mặt mũi trắng bệch không còn chút máu, bàn tay ông run run nắm lấy cổ áo Khả Phong cay giọng.
– Mày khốn nạn….
– Tôi khốn nạn?
Khả Phong bật cười, rồi một tay bẻ lấy cánh tay lão già đáng kiếp vặn ngược ra sau, khiến lão nhăn nhó mà kêu gào.
– Khốn nạn của tôi làm sao sánh bằng hai cha con ông đây? Tôi chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng. Nhưng tiếc thay, tôi thuộc hạng người rất phóng khoáng, không tính toán chi li. Tôi ăn một miếng, nhưng tôi phải trả lại mười miếng. Như vậy, cha con ông lời to còn gì.
Cung Phi đứng gần đó, cầm nòng súng nóng hổi nhắm thẳng vào bên thái dương của Mạn Uyển, lãnh đạm ngang tàn cất giọng.
– Lão đại, có cần một phát xử lý hay không?
Khả Phong khép mắt lắc đầu, rãnh môi bạc lạnh cong nhẹ tạo nụ cười sắc bén tựa lưỡi kiếm.
– Phi, cậu có vẻ còn nôn nóng hơn cả tôi nữa thì phải.
– Làm sao không nôn nóng cho đuoc, cái thứ cặn bã này giải quyết càng sớm càng tốt!
Khả Phong hất mặt, ra hiệu bảo Cung Phi đem Mạn Uyển đến gần.
Cô ta bị Cung Phi nắm lấy lôi đến ngay trươc mặt anh, đôi mắt một kẻ điên loạn dường như cũng phải nhận ra sự nguy hiểm mà lo sợ trước một người đang đằng đằng sát khí phủ trùm kín từ đầu đến chân, toát ra từ trong ánh mắt lẫn lời nói.
Trương Khả nằm dưới đất, cả hai cánh tay đều bị Khả Phong làm cho thương tổn không thể cử động, đau đớn vô cùng.
Anh quay sang nhìn Mạn Uyển, nơi đáy mắt hằn rõ hai ngọn hoả diệm phẫn nộ đang bốc cháy dữ dội.
– Để xem ả điên này có nhận biết đuoc mùi vị khi chứng kiến người thân của mình chết dần chết mòn hay không?
Mạn Uyển căng mắt nhìn trừng trừng, cô nửa điên nửa tỉnh, lúc nhận ra lúc lại chẳng biết gì. Tinh thần cô ta hiện giờ càng thêm khủng hoảng, đầu óc chỉ quanh quẫn gói gọn trong một chữ “sợ”.
Khả Phong một tay cầm súng, nhắm thẳng vào Trương Khả đang nằm như còn nửa cái mạng dưới chân mình.
Ngón trỏ vừa muốn bóp cò, bất giác một thanh âm phía sau cất lên làm tất cả những ai có mặt đều hết sức kinh ngạc.
– Chờ đã!
Cung Phi căng mắt, lấp bấp khi thấy ai đó đang từng bước đến gần.
– Khiết…Tâm?
Khả Phong xoay người, nghiêng đầu nhíu mày nhìn cô gái đang đi về phía anh. Giọng thấp xuống vài phần.
– Em làm gì ở đây?
Khiết Tâm giữ một thái độ rất khác, không giống cô mọi ngày phut chốc cũng khiến hai người kia thêm phần thắc mắc.
– Em đến với Hàn chủ tịch.
– Hàn chủ tịch?
– Phải, là tôi.
Hàn Lục thong dong đến gần, thoáng chốc bao nhiêu người tụ họp lại một nơi trong cái diễn cảnh thế này khiến cả Khả Phong cùng Cung Phi đều sững sốt.
Khả Phong nghiêm mặt nhìn Khiết Tâm, vốn dĩ những chuyện như thê này anh không bao giờ muốn để cô tham gia. Càng không muốn cô trông thấy dáng vẻ đáng sợ khi hành sự của anh. Anh lúc nào cũng muốn, trong mắt cô anh luôn là một người đàn ông dẫu lãnh đạm, dẫu có ngang ngược ngạo mạn đến đâu, thì với cô anh vẫn đem hết sự ân cần, ấm áp dịu dàng mà anh có trao hết cho cô.
Vậy mà giờ đây, khi giây phút anh đang chuản bị hạ sát một mạng người thì cô lại xuất hiện.
Điều này, không khỏi làm lòng dạ Khả Phong vướng chút không hài lòng.
Khiết Tâm nhìn biểu diện của anh, cũng đủ biết anh đang cảm thấy thế nào. Cô cũng thừa biết anh lo cho cô, lo rằng cô nhìn thấy một con người khác đáng sợ bên trong anh lúc này.
Cô mĩm cười, đi đến đặt nhẹ bàn tay mảnh khảnh lên vai anh mà thì thầm.
– Đừng lo, dáng vẻ này của anh em rất vừa mắt!
Khả Phong thoáng ngạc nhiên, vợ của anh, cô ấy rốt cuộc bị làm sao thế này? Có gì đó nhẫm lẫn ở đây chăng?
Khiết Tâm thấy anh không trả lời, cô nghiêng đầu nhìn Mạn Uyển, rồi lại nhìn sang Trương Khả. Lập tức ánh mắt lộ rõ nộ khí, chẳng kém gì nam nhân đang đứng bên cạnh.
Hai cha con này là mở đầu dẫn dắt cho cả một chuỗi bất hạnh trong cuộc đời cô, còn hại đến cả Thuỵ Hi phải nằm đó mê mang không biết ngày tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Khiêt Tâm cũng bỗng chốc kịch liệt lên xuống không ngừng.
Khả Phong thâm sâu nhìn cô dò xét, rồi một tay đan xen luồn vào mái tóc nâu bồng bềnh của cô.
– Nếu em đã đến, thì em muốn xử lý mọi chuyện theo cách nào đây?
Khiết Tâm nhìn anh, nơi khoé mắt của cô dường như đã đỏ ửng vì lòng căm phẫn đang mỗi lúc mỗi dâng cao.
Cửa miệng mím chặt, rồi lại hé mở cố nói.
– Em không muốn giết người!
Câu trả lời này của cô làm Khả Phong nhướng mày nhíu mắt, đúng là cô vẫn chỉ là một người phụ nữ như bao người phụ nữ khác trên đời, cô vị tha, cô không muốn giết chóc, không muốn đổ máu. Nhưng với anh, thì chuyện này hoàn toàn không thể.
– Anh không chấp nhận câu trả lời đó của em được!
Khiết Tâm nở nụ cười đầy ẩn ý.
– Sao anh biết không chấp nhận được!
Dứt lời, cô nhanh tay cướp lấy khẩu súng từ tay Khả Phong, lên đạn bóp cò xả vài phát súng liên tục xuống ngay nơi Trương Khả đang nằm.
Nhưng cô lại cố ý không bắn trúng, mà bắn sát vơi cơ thể của lão, khiến lão hoảng hốt mà lui về sau.
Khi cả thân người Trương Khả đã đứng sát mép bờ vực, chỉ kịp thấy khoé môi Khiết Tâm nhoẻn cười đầy u tối, nụ cười mang hơi hướng chết chóc chưa bao giò hiện hữu trên ngũ quan thanh thoát của cô gái nhỏ.
Một phát đạn cuối cùng, Trương Khả né tránh trượt chân khỏi mép đá. Chỉ kịp nghe một âm thanh gào thét đến kinh người, rồi mọi thứ im bặt.
Kể từ giây phút Khiết Tâm cướp súng nhổ cò, cũng là giây phút Khả Phong, Cung Phi và Hàn Lục cùng tất cả đàn em có mặt đều đóng băng cứng đơ như tượng.
Một cô gái từ xưa đén giờ họ biêt rất hiền lành, đáng yêu, có khi lại có phần ngốc nghếch, bây giờ trong một chốc giải quyết kẻ thù còn nhanh và dứt khoát hơn cả Lão đại của họ.
Khiêt Tâm nhét súng lại vào tay Khả Phong, nhìn anh mặt mũi hoá đá khiến cô không nhịn đuoc mà cười khanh khách.
– Em rõ ràng không có giết người. Là tự ông ta té xuống.
Cung Phi lúc này mới lên tiếng, cố giư giọng bình tĩnh.
– Đại tỷ, vậy còn kẻ này, chị muốn giải quyết ra sao?
Mạn Uyển tận mắt chứng kiến cha ruột bị ép đến lao xuống vực, dù có điên cũng phải tỉnh táo mà vùng vẫy, gào thét điên lọan một cách bât lực.
Khiết Tâm nghiêng nghiêng đầu nheo mắt nhìn ả điên đang khóc lóc trong tay Cung Phi, nhún vai hờ hững.
– Kẻ điên thì vô nhà thương điên. Để cô ta nếm trải mùi vị mất người thân như vậy cũng đủ thảm rồi.
Nói rồi Khiết Tâm xoay người bươc đi một nươc, cô đi đến phía Hàn Lục ôm lấy bà vỗ vai tha thiết.
Thật sự, cô đang cố gắng giữ dáng vẻ điềm tĩnh nhất trươc mặt Khả Phong. Cô chẳng hề bình thản như vẻ bề ngoài mà anh đang thấy. Lòng dạ cô không ngừng mâu thuẫn dằn xé dẫm đạp lên nhau. Khi mà cô vừa tận tay ép chết một mạng người.
Cô cũng chẳng hiểu, vì sao giây phút đó đàu óc cô dường như trở nên trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ đuoc gì ngoài hai chữ “thù hận”. Chẳng lẽ việc làm vợ của một ông trùm hắc đạo bấy lâu nay phần nào cũng làm cô bị “biến chất” hay sao?
Cô ôm lấy Hàn Lục, cố gắng hít thở thật sâu nhằm trấn an bản thân. Nếu như cô ôm lấy Khả Phong, chắc chắn cô sẽ bị sự chân tình, ân cần nơi anh làm tim cô tan chảy mà yếu đuối bật khóc.
Cô hoàn toàn không muốn mình rơi rớt một giọt nước mắt nào trong hoàn cảnh như thế này. Vẫn là tỏ ra mạnh mẽ thì tốt hơn cho tất cả mọi người.
Hàn Lục cười cười, biểu diện vẫn còn khá ngạc nhiên.
– Cô bảo tôi đến để trừng trị ông ta, vậy mà cô lại giành mất cơ hội của tôi. Cô thật không giống ngày xưa nữa Joyce! Khá lắm!
Khiết Tâm buông Hàn Lục ra, nhìn sang Khả Phong miệng cười mãn nguyện.
– Còn không chịu về? Bánh bao nhỏ đang chờ anh đó!
Khả Phong dường như vẫn còn ngây người, thần kinh một lúc vẫn không thể nào tiếp nhận được toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Nơi đại não toàn văng vẳng tiếng ong ong khó chịu.
Bàn tay cầm khẩu súng đưa ngang tầm mắt, vô hồn nhìn lấy nó mà mở miệng.
– Phi…cậu có nghĩ đã đến lúc tôi nên thoái vị hay không đây?
Cung Phi nhìn bộ dạng chêt đứng vì sốc của anh, cố nén cơn buồn cười đang dâng lên trong người mặc dù đến chính hắn cũng khá là sốc trước hành động của Khiết Tâm. Ho lên vài tiếng, cố giữ giọng.
– Cũng có thể! Anh nhìn đi, thật ra Khiết Tâm cô ấy….có tố chất của một vị lãnh đạo lắm chứ!
Nói đến đây, hắn hoàn toàn không thể nhịn đuoc nữa mà bật cười. Về phía Khả Phong, anh như không để tâm đến mọi việc đang diễn ra xung quanh.
Đầu óc anh hiện giờ chỉ hiện hữu cái tên “Tử Khiết Tâm” mang tính áp đảo mạnh cực kỳ. Anh dù không tin đuoc vào mắt mình, nhưng cũng đủ biêt, cô làm vậy cũng vì nghĩ cho anh. Trương Khả dù gì cũng là một tội phạm bị truy nã, nếu thật sự xả lấy vài phát đạn lên người lão thể nào cũng đánh động đến phía cảnh sát.
Chuyện này thì vốn dĩ Khả Phong anh không quan tâm, khi mà hầu hết anh cũng nắm cán và thao túng toàn bộ lực lượng an ninh cảnh sát quốc phòng của đất nước này, mọi chuyện mọi hoạt động của anh, đôi lúc cũng nhắm mắt vờ như chẳng biết đến.
Lần này giết Trương Khả cũng vậy, chẳng mảy may nghĩ đến việc có liên can đến cảnh sát hay không. Với anh, thích là giết! Việc gì phai đắn đo suy nghĩ.
Nhưng có nằm mơ anh cũng không ngờ, người ra tay còn dứt khoát hơn cả anh lại là cô vợ nhỏ mà anh luôn nghĩ cô mỏng manh, yếu đuối cần được che chở, thì hôm nay, cách đây chỉ chưa tới 30 phút, cô đã tận tay khai tử kẻ địch lớn nhất của cuộc đời mình.
Khả Phong đứng chôn chân tại chỗ, mắt mãi dõi theo bóng lưng mảnh mai quen thuộc của Khiết Tâm, chẳng hiểu sao hôm nay nhìn cô có vẻ khác lạ khó hiểu vô cùng.
“Cái quái quỷ gì đang diễn ra đây?”
[…]