Mùa Đông Lãng Mạn

Chương 9


Bạn đang đọc Mùa Đông Lãng Mạn FULL – Chương 9


Trương Vô Tật thích khoe chuyện mình không còn độc thân, Kỷ Đông Thiên âm thầm phát hiện ra đam mê này từ lâu, cô nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Ví dụ như trong bữa ăn tối của công ty vào cuối tuần trước, Trương Vô Tật yêu cầu cô đi cùng.

Kết quả vừa đến nơi, cô phát hiện mình là người nhà duy nhất được đưa tới đây …… Ánh mắt mọi người đổ dồn vào cô khiến cô rất xấu hổ.

Cô đành phải yên lặng gắp đồ ăn hoặc cúi đầu xem di động, hy vọng những người khác cùng bàn sẽ coi như cô vô hình.
Điều đáng sợ hơn là, chỉ cần ngồi bên cạnh Trương Vô Tật, cô không thể nào xóa bỏ bản thân mình.
“Tổng giám đốc thường nói cô đáng yêu và hiền lành.” Nhân viên thứ nhất bất ngờ khen ngợi.
Kỷ Đông Thiên vội vàng xua tay và khiêm tốn phủ nhận, nào có, anh ấy nói giỡn thôi.
“Thật đó.

Anh ấy nói có lần cô bị mộng du, đụng vào góc sô pha bị ngã và ngủ dưới đất, anh ấy phát hiện và bế cô trở về.

Lúc cô tỉnh dậy, soi gương thấy trên trán có một cục u lớn, anh ấy lừa cô nói rằng nửa đêm không đóng cửa sổ, muỗi bay vào cắn.

Cô tin tưởng hoàn toàn, lên mạng tìm tổng số chủng loại muỗi mấy ngày liên tục.” Nhân viên thứ nhất bổ sung chi tiết.
Kỷ Đông Thiên: “……”
“Cô còn dùng kem đánh răng làm sữa rửa mặt, nhìn nhầm tương ớt, bỏ sốt cà chua vào mì, ngủ gật trên bồn cầu rồi té xuống dưới, ha ha ha……” Nhân viên thứ hai cũng tích cực bổ sung.
Kỷ Đông Thiên đen mặt, đây gọi là chỗ “đáng yêu” à? Cô quay đầu nhìn Trương Vô Tật, chỉ thấy anh nhàn nhạt mỉm cười, nhất thời vô cùng buồn bực.

Cô kiềm chế cảm xúc, khiêm tốn hỏi: “Anh ấy nói tôi hiền lành, vậy hiền ở chỗ nào?”
Nhân viên thứ ba trả lời: “Cô sẽ nhặt quần áo dơ và ném vào máy giặt.”
“Chỉ như vậy?” Kỷ Đông Thiên khó có thể duy trì nụ cười trên mặt.
Nhân viên thứ ba gật đầu.
Trương Vô Tật xoa đầu Kỷ Đông Thiên và nói: “Đủ hiền lành rồi.”
“……”
Các nhân viên lập tức nói đương nhiên.
“Quan trọng là tôi đã có vợ.” Trương Vô Tật nói chầm chậm, từ từ liếc nhìn nhóm “độc thân” trước mặt, biết rõ còn cố hỏi, “Các cậu có không?”
Các nhân viên nam nhìn nhau, không nói nên lời.


Vấn đề về tình cảm rõ ràng là vết thương lòng của trạch nam kỹ thuật, trong toàn bộ phận kỹ thuật, chỉ có ba người đàn ông vướng mắt về tình cảm.

Một người khổ cực theo đuổi một em gái bên bộ phận marketing một năm rưỡi, vẫn chưa được đồng ý đi ăn riêng; một người đang trong giai đoạn ly thân với vợ và chưa rõ tương lai; còn một người mới có bạn gái, vốn định dẫn đến, đáng tiếc bị câu nói với cảm xúc khó lường của Trương Vô Tật “Cậu có chắc là muốn dẫn bạn gái tới ăn ké không?” xóa sạch ý niệm……
Rõ ràng, bọn họ đã phát hiện nguyên nhân vì sao tổng giám đốc chỉ mời đàn ông ở bộ phận kỹ thuật tới dùng bữa tối, đồng thời cũng hiểu rằng ngoài vợ anh ấy, anh không muốn phụ nữ khác xuất hiện trên bàn ăn.

Một khi đã như vậy, họ hiểu rõ trong lòng và phối hợp không nói ra.
Kỷ Đông Thiên không biết “âm mưu thâm sâu” của Trương Vô Tật, hỏi một cách ngây thơ: “Ủa? Các anh đều độc thân hay sao?”
Các nhân viên đều gật đầu, sau đó bắt đầu tự kiểm điểm.

Người có nhan sắc khiêm tốn nói rằng mình không có mặt để đi hẹn hò; người không cao thì nói là các cô gái xung quanh đều cao gần 1m7, mình thấy áp lực khi nhìn họ; người đi làm chưa tới ba năm nói rằng bây giờ giá cả không thấp, còn đang dành dụm để cưới vợ; người thường tăng ca thì nói là mình không có thời gian hay hứng thú, không có tiếng nói chung với các cô gái; người đi làm lâu năm và có nhà có xe thì nói rằng mình đã già, không thể làm gì được nữa…… Nói xong, tất cả đều lắc đầu thở dài.
Kỷ Đông Thiên sửng sốt, định thần lại, nhìn những người cùng bàn, nói một cách chân thành: “Tôi thấy các anh đều tốt, thật sự không phải đang khiêm tốn đó chứ?”
“Trong bộ phận của chúng tôi, chỉ có một mình tổng giám đốc có tình cảm ổn định và hạnh phúc mỹ mãn.” Nhân viên nói ra sự thật.
Kỷ Đông Thiên không khỏi liếc nhìn Trương Vô Tật, xuýt nữa buột miệng thốt ra “Anh không cho phép bọn họ yêu đương phải không? Bắt họ độc thân để người đàn ông đã kết hôn như anh được tỏa sáng?”
“Vì vậy, mỗi khi rảnh rỗi, chúng tôi thường đến gặp giám đốc để xin lời khuyên về cách nhanh chóng thoát khỏi tình trạng độc thân.” Nhân viên thứ hai nói tiếp.
Muốn hỏi Trương Vô Tật kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ? Nghe vậy, Kỷ Đông Thiên kinh ngạc đến mức sắp trật khớp hàm.
Trương Vô Tật bình tĩnh gắp một miếng cá đặt vào chén cô, nhắc cô đừng quên ăn.
“À, anh ấy dạy các anh thế nào?” Kỷ Đông Thiên có cảm giác không ổn.
“Anh ấy nói theo đuổi người mình thích cần phải nhanh và chuẩn.” Nhân viên thứ ba trả lời cho sự nghi ngờ của cô, “Nếu thích từ ánh mắt đầu tiên, trong lòng quyết định rằng đó là cô ấy, cuộc đời này sẽ không thay đổi, thì ngày hôm sau phải hành động.”
“Hành động như thế nào?” Kỷ Đông Thiên gạn hỏi.
“Hành động chính là bình tĩnh chờ đợi.” Nhân viên thứ tư nói, “Giống như ôm cây đợi thỏ.”
“……”
Kỷ Đông Thiên run rẩy, không khỏi nhớ tới cảnh tượng đáng sợ lúc Trương Vô Tật “theo đuổi”.

Khi đó, nửa tiếng trước khi tan sở mỗi ngày, cô thấy anh đẩy cửa đi vào tiệm cà phê, ngồi trên sô pha uống một tách cà phê đắng, nhân tiện nhàn nhã thưởng thức sự bận rộn của cô.

Chờ khi mọi việc kết thúc, anh đứng dậy, đi ngang qua cô không nói một lời nào, tới thẳng quầy bar, lẳng lặng cầm một ly thủy tinh nhìn xem có dấu vân tay hay không.
Cho đến một ngày nọ, cô lấy hết can đảm, đi đến cách anh chưa đầy 1 mét, hỏi anh có phải mình đã vi phạm điều gì hay không? Thật ra điều cô nghĩ thầm là, sao một người chủ tiệm cà phê bán thời gian lại nhàn rỗi như vậy? Mỗi ngày dành ra một tiếng rưỡi tới kiểm tra tỉ mỉ công việc của cô? Nhưng cố tình chỉ mình cô? Những người khác lại có thể đục nước béo cò? Nó khiến cô rất căng thẳng.
“Chẳng lẽ có những kỳ vọng đặc biệt đối với thành quả công tác của cá nhân cô không phải là chuyện tốt hay sao?” Hình như Trương Vô Tật trả lời cô như thế vào thời điểm đó.
Cô nghẹn lời, không tìm được lý do để phản bác anh, đành phải quen với việc vừa bị anh “chú ý” liên tục, vừa nơm nớp lo sợ công việc đến ngày kết thúc.
……

Kinh nghiệm đặc biệt như vậy còn có thể truyền lại cho nhân viên của anh? Cô bị sốc.
“Để thu hút sự chú ý của đối phương một cách tự nhiên, cần tạo ra lý do để xuất hiện bên cạnh đối phương liên tục, nhưng không thể nói thẳng ý định với cô ấy, kẻo cô ấy chán ghét và bỏ chạy.” Nhân viên thứ tư tiếp tục nói.
Kỷ Đông Thiên định thần lại, cúi đầu ăn cá, nghĩ đến sự thật là năm đó mỗi ngày mình đều nghĩ chuyện chạy trốn, có được không?
“Giám đốc còn nói, để tăng ấn tượng của đối phương về bạn, có thể làm điều ngược lại vào đúng thời điểm.” Nhân viên thứ năm nói chậm rãi và bí ẩn, “Nói chung thỉnh thoảng có thể bắt nạt cô ấy một chút.”
“……”
Kỷ Đông Thiên xuýt nữa bị sặc canh cá, ngước mắt nhìn trần nhà bốc khói nghi ngút, nhớ tới cảnh khổ của mình lúc trước.
Có lần, sau khi tan làm, cô sửa sang lại ba tờ giấy vệ sinh, không may bị Trương Vô Tật bắt được, bị phạt gấp toàn bộ khăn giấy trên tầng hai của quán cà phê, gấp một chồng hết hai tiếng đồng hồ.

Trong suốt quá trình, Trương Vô Tật giám sát với tâm trạng không tệ, khi cô gấp xong, ngã trên sô pha nghỉ ngơi, anh vào bếp tự tay nấu risotto cho cô ăn.

Vốn dĩ đây là một cái kết ngọt ngào mà hai người có thể nhớ lại, đáng tiếc lúc đó Trương Vô Tật nghiện nấu nướng, món risotto đậu ngự đó cay sáu cấp độ…… khiến cô ở trong toilet cả tiếng đồng hồ sau khi ăn.
“Chính xác.” Trương Vô Tật bình tĩnh đáp lại, tiếp tục nhìn bộ dáng ngốc nghếch đang đắm chìm trong hồi ức của vợ.
“Khi đến thời cơ chín mùi, có thể bắt được cô ấy…… Không, nhẹ nhàng giữ chặt cô ấy, nói thẳng lòng mình và những gì mình sẵn sàng gánh vác.” Nhân viên thứ sáu nói, “Điều quan trọng là thả mồi, tức là sự cám dỗ về mặt kinh tế.”
Cám dỗ về mặt kinh tế? Kỷ Đông Thiên chớp mắt, cô nhanh chóng nhớ lại.

Năm đó Trương Vô Tật đã nói, nếu ở bên anh, cô không cần chen chúc trên tàu điện ngầm, ở nhà thuê, ăn trưa mì gói với thịt.

Cô có thể có tài xế riêng khi ra ngoài, tầng hai xa hoa của anh sẽ có một căn phòng phù hợp với phong cách của cô khi cô dọn vào ở, bày những đồ cô thích, ngoại trừ nơi đi ngủ mỗi ngày do anh chỉ định, cô có thể tùy ý sử dụng bất cứ phòng nào trong thời gian khác, ngoài ra có thể ăn miễn phí những bữa ăn dinh dưỡng do anh chế biến tỉ mỉ, mặn ngọt đều có.
Đúng là anh đã lợi dụng ưu thế kinh tế của mình để tung ra sự cám dỗ 360 độ không góc chết.
Trên thực tế, cô không hề nhượng bộ trước mọi cám dỗ vật chất.

Nhưng có lần sau khi anh tập thể dục, cô vô tình nhìn thấy cơ lưng tuyệt đẹp của anh khi anh vén áo lên, và đôi chân dài đi về phía cô một cách vô tư…… Cô thật sự muốn nhượng bộ một chút.
“Còn có áp lực về mặt đạo đức nữa.” Nhân viên thứ nhất trầm giọng bổ sung, “Khiến cô ấy không thể không chọn anh.”
Áp lực về mặt đạo đức? Trong đầu Kỷ Đông Thiên nhanh chóng hiện lại cảnh ngất xỉu trong phòng tắm nhà anh, nói ra thật xấu hổ, cô bị anh khiêng ra ngoài trong tình trạng khỏa thân…… Sau hôm đó, anh dùng lý do “Tôi đã nhìn thấy những gì nên và không nên thấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với em”, đề xuất một cách hợp lý sẽ ở cùng cô suốt quãng đời còn lại.
“Các anh đều làm theo lời anh ấy?” Kỷ Đông Thiên không khỏi đổ mồ hôi lạnh giùm họ.
Bọn họ lại nhìn nhau, gật đầu sau khi xác nhận.
Kỷ Đông Thiên không muốn huỷ hoại những anh chàng kỹ thuật cả đời, sau khi ngẫm nghĩ mới lấy hết can đảm để nói ra sự thật: “Ngay bây giờ tôi sẽ nói cho các anh biết, lúc đó bị anh ấy theo đuổi như vậy, tôi rất xấu hổ và bất đắc dĩ, chỉ một câu, tôi rất bất đắc dĩ.

Bởi vì tôi làm việc trong quán cà phê của anh ấy, anh ấy là ông chủ, tôi là nhân viên, vì cuộc sống mưu sinh, rất khó để tôi từ chối anh ấy trực tiếp.


Nhưng nếu các anh tiếp tục theo đuổi các cô gái theo cách của anh ấy, nhất định sẽ thất bại.”
“……”
Cả căn phòng im lặng.
“Tôi thật sự không muốn lừa các anh, không ngờ các anh nghĩ một cách sai lầm rằng có thể bắt được người mình thích theo cách đó.” Kỷ Đông Thiên thở dài, “Tôi chọn anh ấy không phải vì anh ấy ôm cây đợi thỏ, cố ý bắt nạt tôi để tôi chú ý, cũng không phải vì anh có thể cho tôi cuộc sống tốt hơn.”
“Là vì cái gì?” Trương Vô Tật bình tĩnh hỏi, “Chẳng lẽ em không thể cưỡng lại dáng người của anh?”
Kỷ Đông Thiên nhất thời không nói nên lời, cúi đầu nhìn miếng cá trong chén đã được gỡ xương cẩn thận, một sự ấm áp trào dâng, chầm chậm nói một cách ngượng ngùng: “Nói thẳng ra, từ lúc bắt đầu thích anh ấy đến lúc thật sự yêu anh mất một khoảng thời gian.

Đó là giai đoạn để tôi từ từ hiểu anh.

Hóa ra anh ấy tốt bụng và ngay thẳng, không làm những việc gian dối, không gạt người khác.

Anh rất thông minh, làm việc chăm chỉ.

Anh rất có tinh thần trách nhiệm, luôn chăm sóc và bảo vệ tôi, tôn trọng gia đình tôi.

Anh rất chung tình, không nhìn những cô gái khác, thậm chí không nhìn vào những tấm áp phích hình người đẹp được dán trên đường.

Anh biết nấu ăn, quét dọn nhà cửa, anh sửa sang nhà của chúng tôi rất đẹp.

Anh ủng hộ sở thích của tôi, nhớ mọi ngày kỷ niệm của chúng tôi và sinh nhật của ba mẹ tôi.

Anh giữ lời, làm những gì anh đã hứa.

Ngoài ra, anh siêu đáng yêu, đặc biệt là lúc vừa thức dậy với mái tóc rối, hơi mở mắt, tôi chỉ muốn hôn anh……”
Cả căn phòng riêng im lặng, mọi người đang lắng nghe những lời tâm sự đầy tình cảm của Kỷ Đông Thiên.
Kỷ Đông Thiên nói thật lâu, khi phản ứng lại, gương mặt nóng bừng, “Chính là những điều này.”
Nhận thấy nhất thời không ai lên tiếng, cô xấu hổ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trương Vô Tật.
“Sao anh nhìn em như vậy?” Cô càng thêm ngượng ngùng, tim đập rất mạnh, dường như nhận ra đối tượng mình vừa tỏ tình đang ngồi bên cạnh.
“Hóa ra em không thể cưỡng lại mọi thứ về anh.” Anh nhìn người vợ đang rất si mê mình, chậm rãi kết luận.
“……”
Ý cô là vậy sao? Dường như đã quên đề cập đến khuyết điểm của anh? Kỷ Đông Thiên đảo mắt, thầm nghĩ anh ấy sẽ không kiêu ngạo hơn vì điều đó chứ?
Ánh mắt Trương Vô Tật lưu luyến trên má cô một lúc lâu, khi quay đầu lại, anh đưa ra vài lời góp ý khách quan cho nhân viên: “Lúc trước các cậu hỏi tôi lời khuyên, tôi đã nói đến một số kinh nghiệm của bản thân.

Nhưng những kinh nghiệm này khác nhau tùy người, không phù hợp với tất cả mọi người.


Bây giờ các cậu biết đấy, lý do duy nhất cho sự thành công của tôi là, trên đời này cô ấy chỉ thích mình tôi.

Ngoài tôi ra, cô ấy sẽ không bị bất cứ người khác phái nào thu hút.

Chỉ thế mà thôi, thành công cũng không khó, các cậu đừng thất vọng.”
Các nhân viên: “……”
Kỷ Đông Thiên lại không nói nên lời, quả nhiên khí chất kiêu ngạo của anh lập tức trở nên mạnh mẽ gấp trăm lần……
Trên đường trở về hôm đó, anh nắm tay cô đi dạo ven sông, đột ngột hỏi cô: “Vừa rồi em nói rất muốn hôn anh khi nào?”
“Ồ, lúc anh mới thức dậy.”
“Nếu muốn hôn, vì sao không trực tiếp hành động?”
“Tại hơi xấu hổ đó.”
Anh kéo cô vào lòng, cụp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nghiêm túc nhắc nhở: “Mắc cỡ à? Đừng quên, chúng ta đã là vợ chồng.”
Tim cô đập nhanh hơn, hơi nhón chân, hôn lên mắt anh.

Vừa định rút về đã bị anh hôn lên môi.
Hôn thật lâu, hai người mới tách ra.
“Em yêu anh.” Cô nói một cách tự nhiên.
“Anh biết.”
“Hửm? Anh trả lời không đúng.

Sao có cảm giác như em tỏ tình với anh suốt cả buổi tối nhỉ? Anh có thích không?” Cô nghi ngờ.
“Em muốn anh trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là anh yêu em.”
“Anh biết rồi, em có cần lặp lại lần nữa không?”
“……”
“Đùa em thôi.” Anh bế cô lên, xoay người nhìn ánh đèn bên kia sông, sau đó chậm rãi nói, “Anh yêu em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đây chắc chắn là một chương đầy kiêu ngạo của Vô Tật……
╮(╯▽╰)╭ Đông Thiên, cô vẫn còn quá non trong tình cảm, tại sao liên tục thổ lộ với chồng trước mặt nhiều người như vậy? Đã quên rồi sao? Rõ ràng Vô Tật đã kể những chuyện ngốc nghếch của cô cho rất nhiều người……
***
Ôm cây đợi thỏ: không thể không làm mà vẫn có ăn, chăm chỉ làm việc mới có thể khá hơn được
****************************************.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.