Mua Bán (Mãi Mại)

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Mua Bán (Mãi Mại) – Chương 7Quyển 1 –

Đường Tình quấn chặt mình trong chăn, buổi chiều này hình như quá im lặng, giấc ngủ của cậu càng ngày càng kém, mỗi ngày cậu chẳng có việc gì để làm mà cũng chẳng biết phải làm gì; có lẽ bởi vì vậy, nên cậu mới có thể không ngủ được.

Lúc chuông điện thoại vang lên, cậu cực kỳ hưng phấn mà nhận cuộc gọi, vì cậu biết chỉ có Anthony mới gọi điện thoại cho cậu. Nhưng người gọi tới lại không phải là Anthony, mà là thầy Lâm lần trước đã ăn cơm cùng cậu. Thầy Lâm gọi điện thoại tới hỏi cậu có thể tới đi thử vài điệu bộ trên sàn catwalk không.

Bởi vì cậu quá nhàm chán, cho nên nhận lời đi thử, nhưng không ngờ đây lại là cuộc thi tuyển chọn chính thức, có rất đông người tham dự. Sau khi cuộc tuyển chọn kết thúc, thầy Lâm chính thức giới thiệu cùng với cậu. Cậu ngạc nhiên đến nổi há to miệng, thầy Lâm chính là nhà thiết kế nổi tiếng trong làng thời trang của Á Châu, cũng rất thường xuyên trình diễn thời trang bên Châu Âu, khi cậu còn đi catwall ở Châu Âu, cũng hay nghe đến tên của thầy Lâm, bất quá chưa từng nhìn thấy con người thật của thầy lần nào.

Thầy Lâm vừa rồi xem qua bước đi catwalk của cậu, rất vừa lòng. Thầy Lâm nói thầy đang chuẩn bị một buổi biểu diễn thời trang Á Châu cấp đẳng cao, hy vọng Đường Tình có thể làm người mẫu chính, ngoài ra thầy còn nói thầy đã liên lạc với công ty người mẫu của cậu, hết thảy đều không thành vấn đề. Đường Tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi nghe được một tin tốt như vậy.

◇◇◇

Anthony nhìn thấy Đường Tình đứng ở trước cửa nhà mình, thế nhưng chẳng lộ ra một chút kinh ngạc nào, tựa như giữa bọn họ vẫn thường gặp nhau vậy, tuy rằng trên thực tế đều không phải như thế.

“Hi!”

Đối mặt với cậu, Anthony chỉ là thản nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”

Đường Tình cảm thấy nói chuyện có chút khó khăn, bởi vì Anthony với thân hình cao lớn đứng ở trước mặt cậu làm cậu cảm nhận một sự uy hiếp. Cậu phát giác Anthony nhìn thấy cậu không có một chút vui vẻ nào, nhưng cậu vẫn nói ra lý do cậu tới đây.

“Cám ơn anh.”

Anthony nhướng mi nói: “Tôi không hiểu em đang nói cái gì.”

“Chính là chuyện anh đã giới thiệu cho tôi quen với thầy Lâm, mọi người trong công ty người mẫu của tôi đều nói đây là một cơ hội rất tốt, có thể được biểu diễn thời trang cho nhà thiết kế nổi danh là một kinh nghiệm rất tuyệt vời.”

Anthony cắt ngang lời cậu, “Em lầm rồi, tôi chẳng giúp đỡ cái gì cả, em không cần nói lời cám ơn với tôi.”

“Nhưng mà anh đã giới thiệu cho tôi…”

Anthony ‘hừ’ lạnh: “Tôi tài trợ buổi biểu diễn thời trang của chú ấy, chú ấy muốn tìm vài người mẫu, mà tôi chỉ quen một mình em, còn chuyện có dùng em hay không thì đó là chuyện của chú ấy, nếu chú ấy chọn em là vì em có thực lực, em không cần vì loại chuyện này mà chạy đến đây cám ơn, rất nhàm chán.”

Lời nói lạnh nhạt của anh khiến cho Đường Tình tái mặt, cậu hảo ý đến nói lời cám ơn, không ngờ lại hứng chịu loại đối đãi này, cậu cực kỳ tức giận, muốn quay đầu bước đi.

Anthony bắt lấy cánh tay cậu, lời nói lạnh nhạt không quan tâm vừa rồi thật sự khiến cho Đường Tình khó chịu, nhưng mà hiện tại anh lại nhìn chăm chú vào Đường Tình, “Em thật sự trúng cử sao?”

“Ân.” Cậu vốn định chia xẻ tin tức tốt đẹp này với Anthony, nhưng sau khi bị đối đãi lạnh nhạt, tâm tình vui sướng của cậu đã hoàn toàn bay mất, cậu lạnh lùng nói: “Là người mẫu chính.”

“Người mẫu chính? Vậy chúc mừng em.”

Anthony vẫn không buôn tay cậu ra, nhưng cậu lại hất tay Anthony ra. Biểu tình trên mặt Anthony làm cho người ta nhìn không ra tâm tình của anh.

Đường Tình tức giận nói: “Tôi nghĩ rằng anh là người tốt, trước kia đã hiểu lầm anh, thế nhưng không thể tưởng được anh vốn y chang như trong suy nghĩ của tôi, căn bản là một tên xấu xa, âm trầm, đê tiện, hạ lưu.”

Câu trả lời của Anthony làm cậu tức đến sùi bọt mép. “Vậy em đi đi, tên xấu xa này không muốn nhìn thấy em nữa.”


“Anh…”

Đường Tình không hề biết mình lại bị người ta chán ghét như vậy, cậu cắn răng một cái, thật sự quay đầu bước đi. Tóc của cậu theo động tác xoay người mà tung bay lên, Anthony vươn tay chạm đến. Cậu không có nhìn thấy vẻ mặt đầy phức tạp của Anthony nhìn theo bóng lưng của cậu, cậu đi thẳng vào thang máy, rồi đón taxi quay về khách sạn.

◇◇◇

Sau khi Đường Tình quay về khách sạn, thì càng nghĩ càng tức, tức đến nổi nghiến răng nghiến lợi, không sao ngủ được. Bất quá sau một thời gian cậu đến Đài Loan, rốt cục cũng có việc để làm. Xem ra lần này cậu đến Đài Loan cũng không phải công cóc, ngay cả người quản lý của cậu trong công ty người mẫu cũng rất cao hứng khi biết cậu nhận được buổi biểu diễn thời trang này.

Hiện tại hầu như mỗi ngày cậu đều luyện đi catwalk. Thầy Lâm cực kỳ bận rộn, thái độ làm việc rất nghiêm túc, thế nhưng ở chung với thầy một thời gian, Đường Tình lại phát hiện thầy là một người rất cẩu thả, hơn nữa tựa hồ rất hài lòng với sự biểu hiện của cậu. Có một lần khi cậu mang thức ăn nhanh đến cho thầy Lâm, thầy đã lơ đãng để lộ ra một chuyện có liên quan đến Anthony.

“Ông chủ Anthony là tài trợ chính cho buổi biểu diễn lần này, lúc trước khi gặp anh ta, vẻ mặt khó ưa của anh ta làm cho tôi khắc sâu ấn tượng.”

Nếu muốn nói xấu về Anthony, Đường Tình sẽ không thua thầy Lâm, hơn nữa cậu nghĩ rằng khi lần đầu tiên thầy Lâm gặp Anthony, cũng cảm thấy chán ghét Anthony không thua gì cậu.

“Ân, vẻ mặt anh ta thoạt nhìn như là người xấu.” Đường Tình nhịn không được phụ họa.

Thầy Lâm kinh ngạc liếc cậu một cái, “Tôi đã nghĩ rằng quan hệ giữa hai người rất đặc biệt a!”

“A?”

Cậu lộ ra biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối. Tuy cậu từng ngủ với Anthony, nhưng mà sau này Anthony không còn tìm cậu nữa, cậu chỉ biết Anthony đã có người mới, có thể đã cảm thấy chán cậu.

“Thầy Lâm, vì sao thầy lại nghĩ như vậy?”

Thầy Lâm khó hiểu nói: “Tôi nói anh ta khó ưa là bởi vì từ trước đến nay tôi nhận tài trợ không đi kèm uy hiếp, thế nhưng anh ta vẫn cứ ra lệnh cho tôi phải ăn cơm với cậu, cậu cũng biết có một số người mẫu căn bản không có tài, nhưng chẳng qua leo lên giường của các ông chủ lớn rồi được các ông chủ lớn đỡ lưng, tôi ghét nhất cái kiểu người mẫu dựa hơi vào các ông chủ lớn.”

Mặt Đường Tình đỏ lên, cậu đích xác đã từng ngủ với Anthony, nhưng mà cậu không thể ngờ là Anthony lại uy hiếp thầy Lâm phải ăn cơm cùng cậu.

“Thầy nói anh ta đã uy hiếp thầy?”

Thầy Lâm ‘hừ’ lạnh, nói: “Anh ta sao có thể uy hiếp tôi?!”

Thầy Lâm tiện đà nói: “Bất quá anh ta đích xác là người biết cách lèo lái câu chuyện, hơn nữa anh ta rất có chiều sâu, nói chuyên với anh ta rất có ý nghĩa, cuối cùng tôi liền hồ đồ mà đáp ứng chuyện ăn cơm với cậu.”

“Ý của thầy là … là… chuyện này là do anh ta cố ý an bài?” Đầu óc Đường Tình một mảnh hỗn loạn.

Thầy Lâm nhún nhún vai, “Cứ xem là vậy đi! Anh ta nói cậu là bạn của anh ta, quay về Đài Loan nghỉ phép, nhưng cảm thấy quá nhàm chán nên muốn kiếm việc gì đó để làm, tôi nghe nói thế liền cảm thấy người này không chút chuyên nghiệp, gặp mặt cậu hoàn toàn là vì đâm lao phải theo lao, tôi căn bản không muốn dùng cậu, nhưng sau khi gặp cậu mới thay đổi chủ ý.”

“Anh ta không có nói cho tôi biết đây là anh ta cố ý an bài.”

Thầy Lâm hơi hơi nhíu mày, “Tôi nghĩ là anh ta bỏ công sức như vậy là vì muốn lấy lòng cậu, tính hướng của anh ta trong giới làm ăn cũng không phải bí mật gì, hay bởi vì các người là bạn bè thân? Mà anh ta lại coi trọng cậu, nên mới giúp cậu?”

Đường Tình nhớ tới lần trước mình tới nhà Anthony nói lời cám ơn, nhưng Anthony lại đối với cậu nói lời lạnh nhạt, vậy mà không thể ngờ Anthony lại giúp cậu.


“Tôi… Tôi không biết.”

Thầy Lâm nhìn cậu vài lần. “Này cũng thật lạ, bình thường sau khi các ông chủ lớn lên giường với người mẫu xong thì họ sẽ không còn hứng thú nữa, nếu anh ta không lên giường với cậu, cũng không muốn lấy cơ hội này để lên giường với cậu, vậy thì anh ta giúp cậu để làm chi?”

Mặt Đường Tình đỏ bừng, cậu không có thói quen bàn luận với người khác về loại vấn đề này, huống chi là sau khi cậu và Anthony ăn nằm với nhau, Anthony cũng không muốn để ý tới cậu nữa.

“Tôi không biết.”

Thầy Lâm lại nhún vai lần thứ hai, vỗ vỗ vai cậu, “Chúng ta thật sự không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, bất quá chỉ cần buổi biểu diễn của chúng ta thành công là ok.”

“Ân.”

Đường Tình lập tức lâm vào trầm tư…

◇◇◇

Đường Tình lại tới nhà của Anthony, cậu không biết Anthony có ở nhà không, nhưng cậu vẫn ấn chuông cửa, sau đó cậu nghe thấy tiếng động ở trong nhà, thì biết được Anthony đang ở nhà. Anthony mở cửa, nhìn thấy cậu, tựa hồ rất không vui.

“Hi.”

“Có chuyện gì không?”

Anh cứ phải dùng kiểu lãnh đạm như vậy để nói chuyện với cậu sao? Đường Tình thật sự không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng ra tay giúp cậu, vì sao lại cố tỏ ra lãnh khốc như thế?

“Anh cố ý bảo thầy Lâm đi ăn cơm cùng tôi?”

Anthony cười lạnh, “Em suy nghĩ quá nhiều.”

Đường Tình tức giận. “Anh làm gì mà mỗi lần đều dùng loại khẩu khí này để nói chuyện? Anh dám thề với trời là anh không có làm như vậy không?”

Anthony đối với thái độ gây sự của cậu lô ra biểu tình không kiên nhẫn, “Được rồi, cho dù tôi có bảo chú ấy đi ăn cơm với em, thì chuyện có được chọn hay không là phụ thuộc vào thực lực của em, không liên quan đến tôi.”

“Tôi không muốn đứng ở ngoài cửa tranh cải với anh.”

“Vậy em trở về khách sạn đi.”

Đường Tình chán ghét loại thái độ lạnh lùng này của anh, liền lên cơn tùy hứng, nổi giận nói: “Không! tôi muốn vào nhà để nói chuyện với anh.”

Sắc mặt Anthony hơi chút thay đổi, “Không tiện lắm.”

Một loại cảm giác ê ẩm nổi lên làm cho Đường Tình nói lời không chọn lời: “Sao vậy, bên trong có rất nhiều trai gái đang trần truồng sao? Hay là có cái gì sẽ gây tổn hại đến tôi?”


Anthony nghiêm túc nói: “Loại người này tôi sẽ không mang về nhà.”

Đường Tình không tin lời anh nói, bởi vì không phải cậu đã tới nơi này hai ba lần sao, mỗi lần đều là để cho Anthony ngủ với cậu.

“Vậy mời tôi vào nhà ngồi.”

Anthony tựa hồ đang suy nghĩ là nên đuổi cậu đi, hay là để cho cậu vào nhà, thì Đường Tình đã đẩy anh ra, trực tiếp bước vào nhà. Anthony ngẩn ra một giây, rồi vội lướt nhanh qua cậu, đi vào trong nhà thu dọn đồ đạt. Đường Tình còn chưa nhìn thấy anh đang thu dọn cái gì, thì anh đã đem đồ vật nhét vào ngăn tủ.

“Em quá tự tiện rồi, Đường Tình.”

Cậu biết Anthony mất hứng khi cậu tự ý vào nhà anh, nhưng so với Anthony cậu còn mất hưng hơn.

“Vì sao anh lại muốn để cho người ta hiểu nhầm anh là người xấu?”

“Tôi nói rồi, em suy nghĩ quá nhiều.”

“Vậy vì sao anh lại không nhận lời cám ơn của tôi?”

Anthony hừ lạnh một tiếng, “Không cần phải ….”

Người đàn ông này thật cổ quái!

Cậu bước tới trước vài bước, giơ tay véo lên hai má của Anthony, “Tên trẻ con xấu xa này, chắc trước đây rất ít bị ăn đòn, cho nên mới có cái tính cổ quái như vậy, anh không thể thành thật nói『 chỉ là việc nhỏ thôi 』,『 không cần khách sáo 』 sao?”

Anthony bị hành vi của cậu dọa đến ngây ngốc, bởi vì cậu thế nhưng lại dùng sức nhéo mạnh hai má của anh, đến khi Đường Tình cảm thấy đủ rồi, mới thở hổn hển mà thả tay ra, sau đó ngã vào trong lòng Anthony, vươn tay ôm xiết Anthony một cái.

Cậu thiệt tình nói: “Cám ơn anh.”

Biểu tình Anthony trở nên hơi hơi nhu hòa, vươn tay ôm lại Đường Tình, “Tôi nói rồi, đó là do em có thực lực.”

Anthony nói như vậy là xuất phát từ sự tín nhiệm cậu.

Đường Tình rốt cục hỏi ra vấn đề băn khoăn trong lòng: “Anh … anh chán ghét tôi chưa?”

Thân thể Anthony cứng ngắc, trả lời: “Em muốn quay về Âu Châu sao?”

“Không phải anh … anh có tình nhân khác sao?”

Anthony lạnh lùng đẩy cậu ra, “Tôi còn chưa chán đâu, không nhanh như vậy mà đã cho em trở về Âu Châu a.”

Khi Đường Tình nghe anh nói như vậy, thì trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, mà tảng đá đè đang nặng trong lòng lại được buông xuống, cậu cảm thấy vô cùng thảnh thơi nhẹ nhàng.

“Tôi không có nói tôi muốn quay về Âu Châu a.” Cậu tựa như đứa trẻ con vừa nói vừa bĩu môi, bày ra bờ môi anh hồng.

Đột nhiên Anthony cầm tay cậu, trong ánh mắt đựng ý đồ vô cùng rõ ràng.”Muốn làm tình không?”

Anh hỏi sổ sàng như vậy, làm cho mặt Đường Tình bắt đầu nóng lên. “Không… tôi muốn, tôi muốn quay về khách sạn.”

Anthony vuốt mái tóc cậu. “Em nên biết một khi bước vào nhà thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ, tôi chưa bao giờ làm nguỵ quân tử cấm dục, cũng không làm người tốt.”

Đường Tình bối rối nói: “Anh đã nói tôi dựa vào thực lực mới có cơ hội tham dự buổi biểu diễn thời trang này, không hề liên quan đến anh.”


“Nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì cần gì chạy tới đây nói lời cám ơn?”

Đường Tình bị anh phản bác đến không còn lời để nói, cổ tay cậu bị anh cầm chặt. Anthony ôm lấy cậu, dùng bộ phận đang dâng trào cọ xát vào hạ thân của cậu.

“Không phải anh… anh đang đòi đáp tạ chứ?” Đường Tình nói ra một câu mà ngay cả chính cậu nghe xong cũng cảm thấy rất hoang mang.

Cậu biết sau khi bị anh cọ xát, thì tình dục trong cơ thể cậu cũng dâng lên như diều gặp gió, tựa như thân thể hai người cùng kết hợp với nhau là một chuyện vô cùng tự nhiên.

“Tôi muốn em lấy thân báo đáp.” Anh nói thẳng ra mục đích, làm cho Đường Tình thẹn thùng đến nổi muốn chui ngay xuống đất.

“Tôi… Tôi… Tôi thật sự phải đi về, ngày mai… Ngày mai còn muốn đi tập catwall…”

Anthony hôn lên môi cậu. Chỉ trong nháy mắt trong miệng cậu tràn ngập hương vị của Anthony, cậu chống đỡ hết nổi mà vươn tay ôm lấy bờ vai của Anthony, môi lưỡi giao nhau phát ra âm thanh mời gọi, khiến cho cậu kìm lòng không đậu mà giao chính mình cho Anthony.

Cậu thuận theo khiến cho Anthony hôn càng thêm kịch liệt. Anthony vén áo của cậu lên, vuốt ve nửa người trên của cậu, sau đó tiến một bàn tay vào trong quần cậu, làm cho hai chân cậu nhũng cả ra. Cậu được anh ôm lên. Anthony đá mở cửa phòng, đặt cậu lên chiếc giường mà bọn họ đã ngủ với nhau rất nhiều lần.

◇◇◇

Nước thậy ấm áp, nhưng mà Đường Tình không còn chút sức lực nào, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có. Cậu nằm úp sấp lên trên người của Anthony, hai người đang chìm nổi trong nước, bồn tắm này ra xa hoa và rộng lớn, chỉ thua bể tắm một chút.

“Vừa rồi thực đã nghiền.” Anthony có vẻ rất thỏa mãn.

Đường Tình rất muốn thoi cho anh một cái, bởi vì cậu hầu như bị anh chỉnh đến gần chết, toàn bộ vùng lưng cậu đều vô cùng đau nhức, đây hậu quả do Anthony muốn cậu quá độ, nhưng mà ngay cả nâng tay lên cậu cũng không có sức, nên đành phải buông tha cho việc thoi Anthony một cái. Anthony đùa giỡn mái tóc đen của cậu, cậu cũng vô lực cự tuyệt, chỉ có thể tùy ý Anthony muốn làm gì thì làm.

“Tóc em bây giờ thật dài, tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, em vẫn đang để tóc ngắn.”

Đường Tình nghe xong câu nói đó thì nháy mắt mấy cái. Từ sau khi cậu làm người mẫu, thì không còn để tóc ngắn nữa. Bởi vì nhà tạo mẫu nói ngoại hình của cậu thích hợp với kiểu tóc dài hơn, hình như chỉ có thời điểm học đại học là cậu để tóc ngắn.

“Khi tôi học đại học, anh đã gặp tôi sao? Chỉ có khi đó tôi mới để tóc ngắn.” Lời Anthony nói khiến cho cậu cảm thấy hứng thú, cho nên cậu nhịn không được mà lên tiếng hỏi anh.

“Lúc ấy thật trẻ con nhưng cũng rất đáng yêu, thường mặc một cái quần sọt đi tới đi lui.” Anthony nói chính là bộ dáng thời đại học của cậu.

Cậu xoay người lại, nhìn thẳng về phía Anthony, có điểm nghi hoặc nói: “Chính là tôi chưa từng gặp anh.”

Anthony nhếch khóe miệng, nụ cười cực kỳ gợi cảm. “Họa sĩ thân yêu, bức tranh của em làm cho tâm hồn của tôi cảm thấy bình yên, nhưng đồng thời cũng sinh ra một loại rung động không biết tên, hy vọng em có thể chia xẻ với tôi linh cảm sáng tác của em, du học sinh Đường Tình của khoa mỹ thuật.”

Lời Anthony nói làm cho Đường Tình chấn kinh mất ba mươi giây, sau đó Đường Tình thét lên chói tai: “Anh… anh là người vẽ bức tranh kia sao?”

Anthony nhún vai, tựa như đó chỉ là một việc rất nhỏ. “Bức tranh đó không có bao nhiêu người thích.”

Đường Tình giận dữ hét lên: “Xạo ke! Đó là một bức tranh kiệt tác. Anh… anh vậy mà là người vẽ bức tranh kia, đây quả thực không sao hình dung nổi!”

Anthony đối với phản ứng của cậu chỉ mỉm cười. “Đó là một bức tranh nhàm chán.”

“Nhàm chán chỗ nào chứ, nếu anh trưng này bức tranh kia lên nhất định sẽ nổi tiếng hơn cả Kiều Hứa.”

Bức tranh cậu đang nói đến chính là bức tranh Anthony đang treo ở phòng khách. Kiều Hứa là một họa sĩ tân thời, tranh của hắn ta vẽ có giá ở trên trời.

Anthony cắt ngang lời cậu, bàn tay vẫn vuốt ve mái tóc cậu, “Tôi đã đủ nổi tiếng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.