Đọc truyện Mù Mắt – Chương 11: Sư phụ
“Ngươi, ngươi đừng qua đây!” Bàng Hưng Hổ lui về sau, trong lúc hoảng sợ va phải giá đỡ, thấy có kiếm gỗ phía sau, đột nhiên xoay người cầm lấy.
Nhưng Huyền Ngự đã sớm xuất thủ lúc hắn quay đầu, một bước vọt lên, thẳng đến sau đầu gã.
(Lúc này A Ngự đang cầm kiếm và có ý định muốn giết ông Hổ kia)
Bỗng nhiên giữa trời xuất hiện một đạo ngân quang, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, kiếm gỗ trong tay Huyền Ngự bị đánh trúng, văng ra xa ba mét, kiếm gỗ gãy thành hai mảnh.
“Hài tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi –” Chẳng biết lúc nào chỗ cổng vòm nối với chính đường đã có mấy người đứng.
“Bái kiến lão gia!”
“Bái kiến sư phụ!”
Mọi người vội khom người hành lễ, Tô Ẩn lúc này cũng đã đứng bên cạnh Huyền Ngự, cố ý đưa nó che chở phía sau lưng, hơi gật đầu với người đi tới.
“Ừ, không có chuyện gì rồi, đều giải tán đi.” Người tới chính là tổng tiêu đầu của tiêu cục Lô thị — Lô Ngộ Hoài, cũng chính là phụ thân của Lô Lạc Lê.
(Gặp lại anh L^3:v)
Lời nói của tổng tiêu đầu phát ra khiến mọi người nhao nhao hưởng ứng, rất nhanh những người không liên quan trong luyện võ đường đã đi hết.
Từ lúc mấy người kia bắt đầu xích mích với Tô Ẩn đã có người báo tin cho Lô Ngộ Hoài, chỉ là không ngờ sẽ nháo thành như vậy, trùng hợp có mấy vị khách quan trọng nên mãi mới tới.
“Làm phiền Tô sư phụ rồi, mấy đệ tử này cứ để ta xử trí.” Lô Ngộ Hoài trưng cầu ý kiến của Tô Ẩn, lần hai khẽ gật đầu, rất nhanh mấy người đi theo sau lưng Lô Ngộ Hoài đã tiến tới đỡ Bàng Hưng Hổ đã xụi lơ sững sờ ngồi dưới đất về phía sau.
“Tô Ẩn, đứa nhỏ này là…?” Một lão giả khoác tố y xanh đen tiến lên vài bước từ phía sau Lô Ngộ Hoài, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng hiền lành hỏi thăm.
(Tố y xanh đen, màu sắc kỳ lạ, tố y rồi còn xanh đen, chắc t nhầm ở đâu đó rồi)
“Bái kiến Mạnh tiền bối.” Tô Ẩn cung kính hướng lão giả chắp tay thi lễ, người lên tiếng đầu tiên cùng ra tay ngăn Huyền Ngự chính là vị Mạnh tiền bối này, “Này là đệ đệ của ta.” Tô Ẩn nói xong lại che che cho Huyền Ngự phía sau, một tay còn nắm chặt tay nó.
Lửa giận vừa bốc lên của Huyền Ngự lập tức tắt ngúm, nếu không phải Tô Ẩn nắm tay mình, thì từ lúc Bàng Hưng Hổ bị mang đi đã bạo phát. Lúc này thấy có người hỏi mình, liền ngó ngó ra phía trước, liếc thấy là người vừa rồi đánh trúng kiếm của mình, ánh mắt lập tức u ám đi vài phần, cảnh giác nhìn chằm chằm người nọ.
“Đệ đệ?”
“Vâng.”
Mạnh Quy Nhai như có điều suy nghĩ nhìn về phía Huyền Ngự, đôi mắt đối diện vừa sắc bén lại tinh tường sáng ngời như báo săn, vui mừng gật đầu, rất vừa ý.
“Kiếm thuật của nó là ngươi dạy sao?” Kỳ thật lúc Huyền Ngự ra tay mấy người Mạnh Quy Nhai đã có mặt ở luyện võ đường rồi, chỉ là không ngăn cản, thẳng đến cuối cùng thấy Huyền Ngự có sát ý mới ra tay. Nên những chiêu thức Huyền Ngự xuất ra Mạnh Quy Nhai đều thấy nhất thanh nhị sở, từng chiêu từng thức này vừa lạnh lẽo lại không chừa đường lui, nhưng đâu đâu cũng lộ ra phong cách Tô Ẩn.
“Huyền Ngự vừa học kiếm thuật không lâu nên không khống chế được, cũng không phải cố ý nhắm vào chỗ hiểm của Tiểu Hổ, là ta quản giáo không nghiêm.” Tô Ẩn sợ tội sẽ rơi xuống đầu Huyền Ngự, vội giải thích đổ hết trách nhiệm lên người mình.
“Ca ca!” Huyền Ngự khẽ giật mình, mới gọi một tiếng đã bị Tô Ẩn kéo ra sau bọc càng kín.
Mạnh Quy Nhai mỉm cười, mặt mũi càng thêm hiền lành, “Ta cũng không phải muốn trách cứ gì nó, chỉ là thấy được thiên phú bên trong, chẳng biết có nguyện ý đến chỗ ta học mấy ngày không?” Nửa vế sau Mạnh Quy Nhai là nói với Huyền Ngự.
Tô Ẩn sững sờ chợt nhịn không được kinh hỉ mà hỏi: “Chuyện này là thật sao?”
Nói xong mới cảm thấy hình như có chút không ổn, vội thu liễm vui sướng trong lòng, cung kính nói: “Có thể được Mạnh tiền bối chỉ điểm đúng là vô cùng may mắn, chỉ là không biết Huyền Ngự có đồng ý không thôi?”
“Ta sẵn lòng.”
Huyền Ngự không chút do dự trả lời khiến Tô Ẩn hơi ngoài ý muốn, dù sao ban nãy người cũng mới hùng hổ xong, thế mà lại bình tĩnh như này đồng ý với người mới gặp mặt, huống chi người này còn vừa đánh bay một kiếm kia của Huyền Ngự.
Mạnh Quy Nhai thỏa mãn vuốt râu, gật gật đầu với Huyền Ngự, không chút che giấu thưởng thức trong ánh mắt.
Đôi mắt đen nhánh của Huyền Ngự cũng hữu thần nhìn lại Mạnh Quy Nhai, không hề yếu thế, nhưng trong mắt là vô vàn đề phòng, mà một thoáng giao thủ vừa rồi đã nói cho bản thân hay kiếm thuật người này cao đến nỗi ca ca cũng không thể so được.
Tuy không biết người này đến từ đâu, nhưng thấy bộ dạng và thái độ của ca ca, tuyệt đối không giống tên hỗn đản ban nãy, hơn nữa xem thái độ của bọn họ đối với tên ban nãy hẳn không cùng một đường. Mình vừa rồi còn thầm hạ quyết tâm phải học kiếm thuật thật giỏi, để rồi có một ngày đứng chắn trước người bảo vệ ca ca thật chu toàn, hôm nay có cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ.
“Gọi Huyền Ngự đúng không? Không tệ, không tệ.” Mạnh Quy Nhai ha ha cười nói, “Căn cơ của ca ca ngươi vốn tốt, ta còn định thu làm đồ đệ, chỉ tiếc kiếm thuật của ta trọng nhãn pháp, thật đáng tiếc…”
Mạnh Quy Nhai nhìn Tô Ẩn thở dài, mình đã không dưới một lần tiếc hận Tô Ẩn rồi. Lúc trước mình quy ẩn tới bái phỏng Lô tiêu đầu, lần đầu đến luyện võ đường đã nhìn trúng Tô Ẩn, ai ngờ tật mắt của Tô Ẩn nghiêm trọng, thật không cách nào luyện tập kiếm pháp của mình.
“Tô Ẩn không có phúc, vô duyên lĩnh ngộ kiếm pháp của Mạnh tiền bối, Huyền Ngự nếu có thể được tiền bối chỉ điểm coi như đã làm tròn tâm nguyện của ta.” Tô Ẩn khiêm tốn nói.
Mạnh tiền bối đối với mình luôn vô cùng chiếu cố, năm đó lại càng cố ý truyền thụ kiếm thuật cho mình, nhưng tiếc thể chất mình không hợp, hôm nay Mạnh tiền bối tuy nói là chỉ điểm nhưng chắc chắn muốn thu Huyền Ngự làm đồ đệ, Huyền Ngự có may mắn được Mạnh tiền bối chỉ điểm mình thật sự rất cao hứng.
“Được được.” Mạnh Quy Nhai hỏi Huyền Ngự: “Ba ngày sau ta muốn rời đi, ngươi có nguyện theo cùng ta không?”
Lần này Huyền Ngự không lập tức trả lời, ngược lại hơi nhíu lông mày, hỏi: “Bao lâu ta có thể về một lần?”
“Nhà ta ở núi Trác Phong cách nơi này không xa, nhưng nhanh lắm cũng mất hai ngày đường. Ngươi nếu muốn về, ta có thể để ngươi về thăm ca ca ngươi một chốc.”
Mạnh Quy Nhai kiên nhẫn trả lời, lão nói xong thiếu niên đứng sau lưng y tiến lên phía trước một bước, gật đầu ý bảo Huyền Ngự, đáp ứng những gì Mạnh Quy Nhai nói.
“Được, ba ngày sau ta sẽ đi cùng ngươi.” Huyền Ngự trước luôn được Tô Ẩn bảo vệ sau lưng, lúc này đi tới một bước, hướng Mạnh Quy Nhai cung kính chắp tay cúi người hành lễ, đã nhận sư phụ này rồi.
Ca ca, ta nhất định sẽ học thành trở về, bảo vệ ngươi ở sau lưng không chút tổn hại!
“Này thật đáng mừng! Mạnh lão ngươi nhận được một lương đồ thế này cũng coi như trút được một tâm sự, nào, chúng ta tiếp tục trở về uống rượu.” Lô Ngộ Hoài thấy chuyện được giải quyết ổn thỏa, trong lòng tiếc nuối tiệc rượu mới bị gián đoạn, “Tô sư phụ ngươi cũng tới đi, còn đệ đệ ngươi nữa, mọi người đều quen cả.”
“Cái đó…” Tô Ẩn không thể uống rượu vì bị tật ở mắt, chỉ sợ làm cụt hứng, vừa định mở miệng cự tuyệt đã bị Lô Ngộ Hoài cắt ngang.
“Tiểu tử nhà ta suốt ngày nhắc tới ngươi đó, lần này mới từ kinh thành về khẳng định muốn gặp ngươi…”
“A Ẩn! A Ẩn đâu? Nghe nói tiểu tử thối Bàng Hưng Hổ khi dễ A Ẩn phải không, để ta dạy dỗ hắn!” Lô Ngộ Hoài lời còn chưa dứt liền thấy một thân ảnh màu lam như gió xông vào luyện võ đường, tiểu nha hoàn phía sau vội theo sát.
“A Ẩn!” Lô Lạc Lê thấy Tô Ẩn trong đám người, mắt sáng rực, đang muốn chạy tới bỗng nhiên ngừng lại, rủ mắt trộm nhìn thoáng qua Lô Ngộ Hoài một bên, “Phụ… Phụ thân.”
Nha hoàn đi theo cũng vội cúi đầu cung kính đứng sau lưng Lô Lạc Lê.
“Con đứa nhóc này, đã nói không được tới luyện võ đường rồi mà.” Lô Ngộ Hoài vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đứa con trai bảo bối độc nhất của mình, “Cha là thô nhân, chỉ biết múa đao múa thương, nên hi vọng con có thể đọc chút sách, đừng đến luyện võ đường ồn ã này…”
Lô Lạc Lê cúi đầu, biết phụ thân muốn thuyết giáo, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trước mặt A Ẩn, đành trộm nhìn Mạnh Quy Nhai phía sau xin giúp đỡ. Mạnh tiên sinh cùng phụ thân giao tình rất tốt, nhìn mình cũng là bộ dạng hiền lành, chắc sẽ giúp mình nhỉ?
Quả nhiên, Mạnh Quy Nhai cười ha ha mở miệng: “Lô tiêu đầu, không phải muốn tiếp tục uống rượu sao? Vừa rồi Bình tiền bối mới nói được một nửa chuyện thú vị ở Hạnh Dương, không biết…”
“A, được được, ngươi xem trí nhớ của ta này. Đi, đi uống rượu, Lạc nhi cũng tới đi!”
___
Đang định edit nốt chương 12 mà được mấy dòng xong dẹp, lười quá! -_-||