Mũ bảo hiểm màu hồng

Chương 4


Đọc truyện Mũ bảo hiểm màu hồng – Chương 4:


CHƯƠNG 4: ANH HỌ
 
Trần Dật dựng xe trong phần hiên nhỏ dưới nhà, sau đó lên lầu.
 
Ngồi xuống ghế salon, anh cào cào tóc mình, nhớ lại bộ dạng cô gái nhỏ khóc đến lê hoa đái vũ khi nãy liền lôi điện thoại ra, nhắn một tin Wechat cho em họ.

 
“Có đó không?”
 
“Sao thế?”
 
“Có việc cần nhờ chú giúp.”
 
“Chuyện gì?”
 
“Chú có biết học bá vương trường chú không?”
 
“Biết chứ, là em đây.”
 
Suýt chút nữa là Trần Dật cười ra tiếng, vốn biết đứa em học này của mình là kẻ ngông cuồng, nhưng không ngờ lại ngông cuồng đến mức độ này, đúng là có vài phần khí độ của bản thân năm xưa.
 

“Đừng đùa nữa.”
 
“Ô, lừa anh làm gì, em cầm đầu cái trường này luôn đấy.”
 
“Thôi được rồi. Có một vị khách quen của anh vướng phải chút phiền phức, chú xem thế nào rồi giải quyết giúp anh đi.”
 
“Khách nào cơ? Anh không chạy xe ôm nữa mà đổi sang dịch vụ khác rồi à?”

 
Trần Dật thề, nếu bây giờ Chu Thần đang đứng trước mặt anh, anh phải đánh cho nó than trời khóc đất, kêu cha gọi mẹ.
 
“Thèm đòn đấy à?”
 
“Anh không nói rõ ràng em giúp thế nào được.”
 
“Cô bé ngồi xe anh mấy lần. Rõ ràng là một cô bé xinh xắn vậy mà hôm nay khóc lên khóc xuống, kể là bị các bạn xa lánh.”
 
“Con gái à? Trường em mà còn có chuyện bắt nạt nữ sinh cơ à? Quá đáng quá rồi, xem học bá em đây chỉnh đốn bọn chúng thế nào. Tên là cái gì ấy nhỉ?”
 
Trần Dật nhíu mày, hình như anh cũng không biết tên cô bé là gì.
 
“Anh cũng không biết, nhưng có vẻ gia cảnh không tệ, nghe cô bé kể thì có vẻ thành tích học tập khá tốt, ở trường được rất nhiều nam sinh theo đuổi nên mới bị các bạn nữ khác cô lập tẩy chay. Bộ dạng cũng xinh xắn, theo ngôn ngữ mạng của các chú bây giờ là kiểu em gái đáng yêu nhỉ?” Trần Dật suy nghĩ một hồi rồi miêu tả lại cho em họ nghe.
 
Ở một chỗ khác, Chu Thần đọc tin nhắn Trần Dật gửi tới, cười tới ná thở. Lại còn kiểu em gái đáng yêu cơ à, cười chết mất, anh họ mình đúng là đầu óc hơn người.
 
“Anh thích loại này à?” Chu Thần trực tiếp đáp lời, ỷ vào chuyện bây giờ Trần Dật không thể đánh mình mới dám buông mồm miệng không suy nghĩ.
 
“Chú não à? Gu của lão tử là con gái thành thục kiều diễm, gợi cảm.” Trần Dật ngay lập tức trả lời, trong miệng lẩm bẩm, hơn nữa còn phải có bộ ngực lớn có thể vùi cả khuôn mặt vào.
 
“Được rồi, nể mặt anh đành ra tay trượng nghĩa giúp cậu ta vậy.” Chu Thần đáp ứng.
 
Tan học sáng thứ hai, Lý Tư được báo, đến hẻm nhỏ ở cổng sau trường học tìm Chu Thần. Vừa nhận được tin này, toàn thân cô run lên. Chu Thần tìm cô sao? Định đánh cô sao? Hay là cậu ta biết chuyện hôm qua mình đi tìm thầy giáo nên muốn giúp Lâm Oánh? Cô đeo cặp sách, chân nặng như đeo chì nhưng lại không dám không đi. Chu Thần là bá vương của cái trường này, nếu đắc tội cậu ta, kết quả chắc chắn không tốt đẹp gì.
 
Từ xa, cô đã thấy cả đám người quay quần trong con hẻm nhỏ, Chu Thần đứng chính giữa vòng tròn, rất bắt mắt. Dịch ánh mắt, bên cạnh cậu ta… là Lâm Oánh. Cô vô thức lùi một bước, xoay người toan chạy.
 
“Ai? À bạn học kia.” Chu Thần híp mắt, nhìn cô rồi gọi.
 

Lý Tư dừng bước, quay lại nhìn cậu ta, rồi run rẩy lúng túng chỉ vào mình.
 
“Đúng, cậu đấy, lại đây.” Chu Thần tiếp tục nói.
 
Người vây xung quanh nhao nhao tách ra thành một lối đi nhỏ để Lý Tư có thể đi vào trong. Bây giờ Lý Tư có thể nhìn rõ hơn, trong vòng tròn ngoại trừ Chu Thần và Lâm Oánh, còn có Vương Văn Văn, nghe đồn là bạn gái Chu Thần và Trần Trạch Khải mặt mũi trắng bệch, xem chừng là sắp khóc rồi.
 
Da đầu Lý Tư giật liên hồi, cô tiến lại gần.
 
Chu Thần dựa vào bức tường loang lổ, Vương Văn Văn khuôn mặt lạnh tanh, hoàn toàn khác với ba người còn lại.
 
“Nghe nói gần đây mấy cậu có chuyện gì lớn lắm hả?” Chu Thần mở miệng, hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dạng người lãnh đạo.
 
“Nào có nào có. Chúng tôi có chuyện gì đâu.” Trần Trạch Khải vội vàng thưa.
 
“Sắp tới sinh nhật cậu rồi nhỉ?” Chu Thần liếc mắt nhìn cậu ta.
 
“Đúng ạ! Cậu có muốn tham gia không?” Trần Trạch Khải hùa lời theo. Cậu ta sợ bị Chu Thần đánh, nhưng cũng không hiểu tại sao lại có chuyện này, đang trên đường về đột nhiên bị người ta vây lại rồi Chu Thần xuất hiện như minh tinh màn bạc.
 
“Tôi tới làm gì?” Chu Thần hỏi lại.
 
“Nghe nói cậu thích cậu ta.” Chu Thần đảo mắt, hỏi Lâm Oánh.
 
Lâm Oánh siết chặt nắm tay không muốn thừa nhận. Lúc cô ta bị gọi đến cũng không hiểu trời trăng gì, nhưng vừa thấy Trần Trạch Khải và Lý Tư xuất hiện thì cũng thông ra mấy phần. Nghe ngữ khí của Chu Thần thì có vẻ cậu ta đứng về phía Lý Tư, Không biết cô ta thông đồng với Chu Thần từ bao giờ, đúng là đồ gái điếm
 
“Không trả lời? Câm rồi à?” Chu Thần tiếp tục đe dọa, ánh mắt ẩn ẩn mấy tia ác độc.
 
“Nghe mấy bạn học nói, bình thường trong lớp cậu tác oai tác quái, ngày nào cũng bày trò bắt nạt con gái nhà người ta. Lúc cậu làm tiểu bá vương một cõi, sao không hỏi xem ông đây đang ở đâu?”

 
Lâm Oánh nhìn Chu Thần chằm chằm, tay siết chặt, càng thêm lo sợ.
 
“Ngu ngốc. Tôi nói cho cậu biết, cả cái trường này đều nằm trong tay tôi. Muốn bắt nạt ai cũng phải hỏi ý kiến tôi trước.” Chu Thần áp sát lại gần Lâm Oánh.
 
“Thầy cô giáo không trị được cậu, nhưng tôi thì được đấy.” Chu Thần ghé vào tai Lâm Oánh nói, mười phần uy hiếp.
 
Tư duy của Lý Tư vẫn chưa bắt kịp cuộc đối thoại đổi hướng xoành xoạch này, nhưng lúc Chu Thần ghé lại gần Lâm Oánh, cô thấy ánh mắt của Vương Văn Văn — có giận dữ nhưng nhiều hơn là ghen ghét.
 
“Cả cậu nữa, tiệc sinh nhật khỏi làm. Nhiều tiền như thế thì quyên góp cho nhà tình thương đi.” Chu Thần nhét tay vào túi quần, quay đầu lại nói với Trần Trạch Khải.
 
“Được… được. Không làm nữa…” Trần Trạch Khải há miệng dạ vâng.
 
“Cậu cũng thích Lý Tư?” Cuối cùng Lâm Oánh cũng lên tiếng, dù giả bộ không sợ hãi, khinh thường nhìn Chu Thần nhưng giọng nói run rẩy lại đang bán đứng cô ta.
 
“Nói cậu ngu cậu vẫn không tin đúng không? Thứ nhất, chuyện tôi có thích Lý Tư hay không chẳng liên quan gì đến cậu. Thứ hai, người ta xinh đẹp giỏi giang, tính cách cũng tốt, có nhiều người theo đuổi là đương nhiên. Cậu đừng học mấy nữ phụ ác độc cả ngày chỉ biết lời ra tiếng vào hạ nhục người khác nữa đi.” Chu Thần khom người, miệng thì cười nhưng lời nói bén nhọn như giấu dao.
 
Dứt lời, cậu ta phất tay cho Lâm Oánh đi, còn không quên vỗ vỗ vai Trần Trạch Khải: “Sinh nhật vui vẻ nhé!”
 
Đám người xung quanh không cần đợi Chu Thần giục đã giải tán.
 
Trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại Lý Tư, Vương Văn Văn và Chu Thần.
 
“Thế nào? Bộ dạng hành hiệp trượng nghĩa của mình uy phong chứ?” Chu Thần quay sang nói chuyện với Vương Văn Văn.
 
Vương Văn Văn sờ chóp mũi, thấp giọng nói: “Cũng tạm được.”
 
“Cắt.”
 
“À ừm… cảm ơn các cậu nhé!” Lý Tư xem bộ dạng đều chán ngắt của hai người, vội vàng chen lời.
 
“Không cần khách khí. Cậu may mắn đấy, gần đây tôi rất rảnh rỗi. Hơn nữa, coi như cảm ơn cậu giúp đỡ chuyện làm ăn của anh họ tôi.” Chu Thần cười nói với cô.
 
“Anh họ?…” Lý Tư ngập ngừng mở miệng.

 
“Chính là người chạy xe ôm ấy.” Chu Thần tùy tiện nói.
 
À… là Trần Dật. Anh là anh họ của Chu Thần sao? Là anh bảo Chu Thần giúp mình? Nghĩ tới đây, lòng Lý Tư ngọt như được rót mật.
 
“Nếu vậy… đúng là phải cảm ơn anh ấy.” Lý Tư cúi đầu lí nhí.
 
“Anh họ tôi đẹp trai lắm đúng không? Trước đây không biết đã làm chao đảo bao trái tim thiếu nữ rồi.” Chu Thần hào hứng bắt chuyện.
 
“Đúng là rất đẹp trai.” Lý Tư thành thật, cô cảm thấy anh tuấn tú vô cùng.
 
“Hahaha ánh mắt không tệ. Cậu về đi, thêm lát nữa là không còn thời gian nghỉ trưa đâu. Dù sao cậu cũng là học sinh ngoan, đọc sách mới là chuyện quan trọng.” Chu Thần nói.
 
“Được. Thật sự cảm ơn hai người, Lý Tư cảm ơn một lần nữa.
 

 
“Cậu thích cậu ta?” Vương Văn Văn nhìn bóng lưng Chu Thần, hỏi.
 
“Vớ vẩn! Rất có thể sẽ thành chị dâu mình đấy.” Chu Thần nhún vai.
 
“Ý cậu là… cậu ấy với anh họ?” Vương Văn Văn nghi hoặc lên tiếng.
 
“Mình thấy dám lắm. Dù sao cũng không phải gu của mình, mình thích loại không đọc sách cơ, giống như mình ấy.” Chu Thần vừa cười vừa nói, vui sướng ngoác cả miệng, lộ ra hẳn tám chiếc răng.
 
“Ừm.” Vương Văn Văn cúi đầu, thầm nghĩ thành tích của mình cũng không cao không thấp.
 
“À đúng rồi, cậu ta học ngay cạnh lớp cậu đấy. Có gì thì sang giúp đỡ được không?” Chu Thần khoác tay lên vai Vương Văn Văn.
 
“Được.” Cô không còn cách nào khác mà, tính cách Lý Tư cũng không tệ, lớn lên còn xinh xắn đáng yêu đến thế. Hơn nữa còn có thể tạo quan hệ với chị dâu của Chu Thần, chẳng phải là càng gần Chu Thần thêm một bước sao?
 
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.