Đọc truyện Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim – Chương 6
Edit+Beta: Thi
Wattpad: NhaThi1789
WordPress: thithinguyen1789
Group FB: ???? Sweet Candies ????
– —-
“Oa, sao cái gì anh cũng biết thế?” Lộc Tiểu Ngải ngạc nhiên, mở to hai mắt, đôi mắt trong sáng như mặt hồ, sau đó cô lại nắm lấy góc áo Lục Thời Xuyên, nhỏ giọng nói: “Nhưng em cũng không tham ăn như vậy……”
Lục Thời Xuyên nghe cô nói, khóe môi chứa ý cười, duỗi tay cầm cái đĩa lên, sau đó dễ như trở bàn tay rút góc áo từ trong tay Lộc Tiểu Ngải ra, xoay người đi về phía cửa phòng.
Lộc Tiểu Ngải: “???”
Quá……!Quá xấu rồi, vừa mới nói “Sợ cô thèm.”, này rõ ràng là cố ý để cô thèm.
“Thời Xuyên –”
Lộc Tiểu Ngải chỉ sửng sốt không đến một giây, lập tức từ ghế trên nhảy xuống, bổ nhào vào người Lục Thời Xuyên, nắm lấy cánh tay anh không bỏ, cười nói: “Anh là tốt nhất.”
Cả người cô gái nhỏ gần như dính chặt trên người anh, duỗi đầu trông mong nhìn chằm chằm dưa hấu trong đĩa, sau đó lại ngửa đầu nhìn Lục Thời Xuyên, thấy anh không phản ứng, đầu nhỏ dường như đang làm nũng cọ tới cọ lui trên người anh.
Mái tóc dài vừa gội xong, được chải chuốt gọn gàng đã bị cô cọ đến rối bời, giống như kẻ điên nhỏ.
Đột nhiên cách một lớp áo thun, Lục Thời Xuyên cảm thấy có một chút ẩm ướt, mát lạnh, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng — không phải đùa quá trớn, đã làm cô khóc?
Anh rất sợ cô khóc.
“Anh đây rồi, cho em.” Lục Thời Xuyên hạ giọng, sờ sờ đỉnh đầu Lộc Tiểu Ngải: “Ngoan.”
Lộc Tiểu Ngải lập tức mặt mày hớn hở, ngẩng đầu lên, tươi cười, đâu có chút muốn khóc nào.
Cô vui vẻ cười “Hắc hắc” vài tiếng, tiếp nhận đĩa dưa hấu, chạy nhanh về phía bàn học, ngồi xuống, tùy tiện hất mái tóc dài ra sau lưng, đung đưa đôi chân nhỏ, cầm dĩa chọc một miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Lục Thời Xuyên cúi đầu, mới phát hiện hóa ra là tóc Lộc Tiểu Ngải mới khô được một nửa, còn hơi ẩm ướt, phần nước còn lại toàn bộ cọ lên người anh.
“……”
Mất công lo lắng một hồi.
Anh chú ý tới mái tóc rối tung của Lộc Tiểu Ngải, thở dài, bất đắc dĩ lấy lược chải sơ qua cho cô.
Lộc Tiểu Ngải lắc lư đầu một chút, lại cầm dĩa xiên một miếng dưa hấu, giơ đến bên môi Lục Thời Xuyên, mày cong cong, thanh âm ngọt ngào: “Thời Xuyên cùng ăn nha!”
Lục Thời Xuyên hơi hơi cúi đầu, rũ mi mắt xuống, cắn miếng dưa hấu nhỏ xiên trên dĩa, nước dưa hấu ngọt thanh, hơi lạnh tràn ngập giữa môi răng anh.
“Rất ngọt!” Lộc Tiểu Ngải ngửa đầu ra sau, ngước nhìn Lục Thời Xuyên đứng sau ghế dựa, đôi mắt hàm chứa ý cười.
Lục Thời Xuyên thuận theo cô, nhàn nhạt “Ừ.” một tiếng, giương mắt nhìn cô gái nhỏ đang tươi cười như mật đường, thật sự cảm thấy dưa hấu không ngọt lắm.
Sau một lúc, cuối cùng anh cũng chải thẳng mái tóc dài của Lộc Tiểu Ngải, đặt chiếc lược xuống bàn, thuận miệng hỏi: “Sao lại không sấy tóc?”
“Đương nhiên là bởi vì nóng.” Lộc Tiểu Ngải ngoảnh đầu trả lời, lại bị lời nói bản thân nhắc nhở một chút, nhón chân, duỗi cánh tay nhỏ lấy điều khiển máy lạnh để ở trên bệ cửa sổ.
Ấn nút, “Tích” một tiếng, gió lạnh thổi ra, cô gật gật đầu hài lòng, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, bắt đầu viết nhật ký.
Lộc Tiểu Ngải không thèm để ý, nhưng Lục Thời Xuyên lại lo lắng — tóc ướt lại bật điều hòa, nói không chừng sẽ bị đau đầu, cảm lạnh.
“Bây giờ không còn nóng nữa, sấy khô tóc có được không?” Lục Thời Xuyên ôn nhu dỗ dành, nói.
“Huh……!Được rồi.”
Lộc Tiểu Ngải vừa muốn đứng dậy, Lục Thời Xuyên nhẹ ấn bả vai cô xuống: “Viết nhanh đi, anh giúp em sấy.”
Tiếng máy sấy “Ù ù” vang lên, Lộc Tiểu Ngải ngáp một cái, thoải mái mà híp híp mắt, sau đó lại viết ra câu vừa nghĩ ra vào nhật kí.
Không lâu sau, Lục Thời Xuyên cất máy sấy, thấy đầu tóc Lộc Tiểu Ngải xù lên, bất luận làm cách nào cũng không thẳng xuống được, vì thế kéo ngăn kéo ra, tìm một cái nơ giúp cô buộc lên.
“……!Hả?”
Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc, duỗi tay sờ sờ đầu, hình như là một cái nơ hình con bướm.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, nhận thấy bản thân nhiều khi vài ba ngày không đến nhà Lục Thời Xuyên.
Sao trong phòng anh lại có nơ buộc tóc của con gái?
Chẳng lẽ……!
Nháy mắt, Lộc Tiểu Ngải mở to đôi mắt nhìn, há mồm nói: “Trời, trời ạ!”
“Làm sao vậy?” Lục Thời Xuyên mới vừa mở một quyển sách ra, nghe tiếng cô nói liền nâng mi mắt lên nhìn về phía cô, hình dáng sườn mặt bị ánh đèn chiếu lên, trông thật mê người.
“Thời Xuyên, anh, anh sẽ không nhanh như vậy đã có bạn gái đi?” Lộc Tiểu Ngải lắp bắp hỏi.
“Hả?” Lục Thời Xuyên đặt quyển sách xuống, gập cánh tay lên đỡ thái dương, cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, ánh mắt không quá rõ ràng.
“Còn, là học tỷ cao nhị a?” Lộc Tiểu Ngải không hiểu anh đang nghĩ cái gì, nuốt nuốt nước miếng, lại thăm dò: “Hay là học tỉ cao tam a?”
Tuy rằng Lộc Tiểu Ngải ở Lục Trung mới được vài ngày, nhưng đại khái đã biết Lục Thời Xuyên có rất nhiều nữ sinh thích.
Nhưng cô trước kia cũng không để ý lắm, cũng chẳng sợ Đường Tử Duyệt cả ngày ở bên tai kêu “Lục học trưởng” này “Lục học trưởng” kia, cô cũng chưa từng để chuyện này trong lòng.
Nhưng mà lúc này lại không hiểu được trong lòng có chút cảm giác là lạ.
Lục Thời Xuyên thở dài một tiếng, khóe miệng cong cong, khóe mắt theo đó cũng nhiễm ý cười.
Lộc Tiểu Ngải thấy anh sắp muốn nói gì đó, tâm tình có một chút khẩn trương, quy quy củ củ mà ngồi thằng lại, giống như một học sinh nhỏ đang chờ câu trả lời.
“Lúc mới thấy, cảm thấy em sẽ thích nên mới mua, còn không kịp đưa cho em.” Lục Thời Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của cô, chậm rãi nói, thanh âm như âm thanh nước chảy róc rách.
Sau đó, anh nắm chặt tay, đưa đến gần môi, khẽ ho nhẹ một tiếng: “Không có một chút quan hệ với người nào khác.”
Lộc Tiểu Ngải thở ra một hơi thật dài, tâm tình vừa chìm xuống lại tốt lên, cười tủm tỉm, lại lần nữa cầm lấy bút lên, học bộ dáng Chu Huyên Huyên, vui vẻ dùng ngón tay xoay bút một vòng.
Không nghĩ đến cô không giữ chặt, cây bút đột nhiên “Vèo” lập tức bay ra ngoài, vẽ một đường mực đen thật dài trên cánh tay trần của Lục Thời Xuyên.
Lục Thời Xuyên: “……”
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Cô thật sự không cố ý.
– —
Cả một ngày tham gia huấn luyện quân sự, đến buổi sáng hôm sau, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy các cơ bắp ở đùi đều đau nhức, phải nỗ lực rất nhiều mới có thể từ giường đứng dậy.
Sinh hoạt như vậy hiển nhiên kéo dài một tuần, ngẫm lại đều cảm thấy khó chịu.
Sau khi ăn sáng xong, thời điểm đi xuống cầu thang, Lộc Tiểu Ngải đi phía sau Lục Thời Xuyên, luôn đứng trên bậc thang cao hơn anh đang đứng, vịn lấy bờ vai anh, đầu yếu ớt tựa vào đó.
“Thật buồn ngủ.” Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng nói thầm: “Thời Xuyên, anh thật lợi hại, làm thế nào mỗi ngày đều có thể dậy sớm như vậy?”
Cô ngáp liên tiếp mấy cái, hơi thở ấm áp lướt qua tai và cổ của Lục Thời Xuyên, làm tim anh loạn nhịp suốt cả chặng đường.
Lộc Tiểu Ngải lười đi bộ, gần như đem toàn bộ trọng lượng trên người dựa lên trên người Lục Thời Xuyên, dùng mũi chân mà chạm đất, một bậc lại một bậc đi xuống.
Cô vừa đi xuống cầu thang, vừa nhỏ giọng nói chuyện, từ: “Bạn cùng bàn vô cùng hài hước.” đến “Giáo viên chủ nhiệm lớp hung dữ giống huấn luyện viên, dọa chết mọi người.” Cô cũng không biết mình đang lải nhải nói chuyện với Lục Thời Xuyên hay đang nói chuyện với chính mình.
Đột nhiên, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy chân không còn chạm đất, giật mình, nháy mắt tỉnh táo không ít, phản ứng lại — là Lục Thời Xuyên trực tiếp cõng cô lên.
Bước chân của anh ổn định, đều đặn, cánh tay rất khỏe.
Lộc Tiểu Ngải đem đầu rúc vào cổ anh, không hiểu sao lại luôn cảm thấy ấm áp, an tâm.
“Thời Xuyên, em muốn xuống.”
Lúc đến cửa cầu thang, Lộc Tiểu Ngải ở bên tai anh nói, thanh âm nhu nhu, dịu dàng, như làn gió xuân tháng ba.
“Ừ.” Lục Thời Xuyên cúi người, đặt Lộc Tiểu Ngải ngồi lên bậc cầu thang, sau đó duỗi tay cầm lấy cặp sách đang xiêu xiêu vẹo vẹo trên lưng cô: “Đưa anh.”
“Ehh?”
Lộc Tiểu Ngải cởi quai đeo cặp ra, đưa cặp sách cho anh.
Lục Thời Xuyên kéo khóa cặp sách ra, từ túi quần mình lấy ra một nắm sô cô la bỏ vào cặp cô, sau đó vẫn chưa trả cặp sách cho cô, mà xách luôn cho cô.
Anh nghe nói ngày đầu tiên tham gia huấn luyện quân sự, có một học muội sức khỏe kém đã bị té ngất, Lộc Tiểu Ngải lại nhỏ bé, vừa trông thấy liền nhận ra cô không tập thể dục thường xuyên, vì vậy anh có chút lo lắng.
“Oa Thời Xuyên, anh mua sô cô la lúc nào vậy?” Trong mắt Lộc Tiểu Ngải hiện lên ngạc nhiên.
“Hôm qua.” Lục Thời Xuyên nói.
“Thật tuyệt!” Khóe mắt và đuôi lông mày Lộc Tiểu Ngải mang theo ý cười, sau đó khẽ duỗi tay, cầm lấy khóa cặp sách kéo ra, lẩm bẩm nói: “Em xem xem anh mua loại nào.”
“Loại em thích nhất.”
Lục Thời Xuyên nghe được rành mạch, lời ít ý nhiều mà nói.
Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, vô cùng vui vẻ từ bỏ việc kéo khóa cặp sách ra tìm kiếm, ngược lại bàn tay đung đưa giữ chặt góc áo Lục Thời Xuyên, vừa đi vừa ngân nga.
Một ngày qua đi, Lộc Tiểu Ngải ở trong lớp ăn hai miếng sô cô la, còn dư lại cũng không ít.
Bởi vì cô thật sự rất thích loại sô cô la này, cho nên muốn hỏi Lục Thời Xuyên có muốn ăn không.
Cô từ khi khai giảng cho đến nay, còn chưa đến lớp Lục Thời Xuyên, tò mò muốn đi xem, cho nên trực tiếp cầm sô cô la, từ tầng ba chạy đến tầng sáu.
Lộc Tiểu Ngải theo biển lớp, tìm được cao nhị ban bảy, đứng ở cửa sau, nhón chân nhìn xung quanh một chút, bên trong có rất nhiều người, cô liếc mắt nhìn qua cũng không tìm được anh.
“Oa, không phải lại tới tìm Lục Thời Xuyên chứ?”
“Mấy ngày nay đã có rất nhiều nữ sinh đến tìm cậu ta nha!”
“Mình cảm thấy mỗi học muội đến đây đều khá xinh xắn, toàn bị ban chúng ta vây xem.”
“Như vậy sao, có nhiều học muội từng tới đây, mình trông đều thấy giống nhau.”
“……”
Có mấy học tỷ đi ngang qua, thanh âm nghị luận sôi nổi truyền đến tai Lộc Tiểu Ngải, cô chợt cảm thấy có chút xấu hổ, gương mặt đỏ hồng, đứng ở cửa phòng học, do dự không biết có nên trở về hay không.
Cô có chút ngượng ngùng khi nhờ bạn cùng lớp gọi Lục Thời Xuyên ra.
Nhưng Viên Vũ Trác ngồi gần cửa sau lớp học, đúng lúc này, anh đẩy ghế dựa ra, xoay người vừa lúc nhìn thấy Lộc Tiểu Ngải, nhìn cô liên tục vẫy tay, bất ngờ nhìn chăm chú, đặc biệt tốt bụng lớn giọng gọi Lục Thời Xuyên: “Xuyên ca! Em gái nhỏ nhà anh tới tìm anh này!”
Hết chương 6.