Đọc truyện Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim – Chương 3: Dịu Dàng
Edit: Thi
Beta: Melorline Ngh
Wattpad: NhaThi1789
WordPress: thithinguyen1789
Group FB: ???? Sweet Candies ????
– —-
“Em gái nuôi từ nhỏ…” Viên Vũ Trác nhỏ giọng nói thầm, đem những lời này nhai đi nhai lại nhiều lần.
Sau đó anh đột nhiên nhớ tên cô gái, hóa ra hai người đều họ “Lục”, trách không được là người một nhà.
(*) Lộc với Lục đồng âm
Làm hại anh kinh ngạc một hồi.
Có điều―
“Anh!” Viên Vũ Trác đột nhiên thành tâm thành ý mà gọi một tiếng, chuyển đề tài, nói: “Anh thiếu một thằng em rể không?”
Thời điểm mỗi năm đón học sinh mới đến, mấy học đệ, học muội ngây thơ, vô tri đều bị các học trưởng, học tỷ thông đồng lừa đi mất.
Anh cũng không muốn buông tha cơ hội này.
“Em rể?” Lục Thời Xuyên hơi nhướn mày, thong thả ung dung mà đem cái chai đặt lại trong cặp sách, giọng nói âm trầm, lạnh lẽo: “Không có khả năng.”
Viên Vũ Trác: “???”
Anh cũng coi như tuấn tú lịch sự mà, vì sao có thể cứ như vậy kiên quyết không đồng ý chứ.
– —
Tân sinh năm nhất theo thứ tự lớp, trật tự tiến vào hội trường.
“Tiểu Ngải, Duyệt Duyệt, Vận Nhiên, bốn người chúng ta ngồi cùng nhau đi!” Chu Huyên Huyên ngó trái ngó phải vừa tìm kiếm sau lại đề nghị nói.
“Được a!”
Chu Huyên Huyên bước sang một bên, để mấy bạn học phía sau đi trước, sau đó nhỏ giọng nói: “Chậm một chút, chúng ta đợi chút lại vào đi.”
“Tại sao?” Đường Tử Duyệt hỏi.
“Đi sau chúng ta có thể ngồi ở hàng cuối cùng nha.”
Chu Huyên Huyên giải thích nói: “Cậu không phải cũng thấy khai giảng rất nhàm chán sao? Chúng ta ở phía sau có nhiều tự do hơn.”
Lộc Tiểu Ngải nghiêng nghiêng đầu, trong lòng có chút không tình nguyện.
Lục Thời Xuyên muốn lên sân khấu diễn thuyết, cô tâm tâm niệm niệm muốn nhìn anh một cách rõ ràng.
Nhưng là, cô ngồi một mình ở phía trước, không ngồi cùng mọi người, tựa hồ không tốt lắm.
“Không được Huyên Huyên, mình không muốn ngồi ở phía sau.” Còn tốt, Đường Tử Duyệt mở miệng, cô lôi kéo tay Chu Huyên Huyên, đôi mắt nhấp nháy: “Mình muốn ngồi gần nhìn học trưởng, nói không chừng chung thân đại sự cả đời của mình đều quyết định vào giờ phút này.”
Chu Huyên Huyên không nhịn được “Phụt” một cái cười lớn: “Phục cậu rồi.
Được rồi, chúng ta vẫn đi hàng phía trước ngồi.”
Lộc Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, Đỗ Vận Nhiên không có ý kiến gì, vì thế bốn người với bước chân nhỏ, cúi đầu chạy một mạch, lặng lẽ đuổi kịp đội ngũ.
Mới vừa ngồi xuống, Đường Tử Duyệt liền thò đầu lại gần hỏi Lộc Tiểu Ngải: “Học trưởng lớn lên đặc biệt đẹp trai kia, bây giờ có ở đây không?”
Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu tìm một lúc, không thấy Lục Thời Xuyên, lắc đầu nói: “Không có.”
Đường Tử Duyệt tiếc nuối thở dài, từ cặp sách móc ra mấy gói đồ ăn vặt, đưa cho từng người: “Tuyệt chiêu dự phòng, chúng ta phải kiên trì nghe học trưởng diễn thuyết.”
“Cảm ơn.” Chu Huyên Huyên nhận lấy, vừa xé gói đồ ăn, vừa cười nói: “Nhưng bọn mình không hoa si(*) như cậu.”
(*) hoa si: mê trai
Đường Tử Duyệt lè lưỡi, quay sang nhìn Lộc Tiểu Ngải lần nữa, cao hứng phấn chấn hỏi: “Đúng rồi, cậu có biết tên học trưởng không?”
“Lục Thời Xuyên.” Lộc Tiểu Ngải vô thức cong cong khóe miệng: “Thời trong thời gian, Xuyên trong dòng sông, Thời Xuyên là thời gian dòng sông vang danh.”
Kỳ thật cô thường gọi anh là “Thời Xuyên”.
Ba chữ “Lục Thời Xuyên” từ miệng nói ra ngược lại đối với cô có chút xa lạ.
“A –” Đường Tử Duyệt che ngực trái lại, dùng ngữ khí chứa đầy cảm tình nói: “Nghe tên này, nhất định là đại soái ca.”
Biểu tình trên mặt Chu Huyên Huyên Người này điên rồi!, bất đắc dĩ mà tặc lưỡi, miệng chứa đầy đồ ăn vặt.
Trước lễ khai giảng, Chu Huyên Huyên nói đúng một nửa – hiệu trưởng, thư ký chủ nhiệm, quả nhiên một người lại một người nối tiếp nhau lên diễn thuyết, nhưng thời gian một chút cũng không ngắn.
Lộc Tiểu Ngải mơ mơ màng màng ngủ gật, tỉnh lại vẫn thấy chủ nhiệm ở trên sân khấu dõng dạc nói từ nãy đến giờ.
“Ây da, khi nào bọn họ nói xong vậy?” Đường Tử Duyệt ngáp một cái, vẻ mặt thống khổ mà ôm lấy Chu Huyên Huyên cọ cọ: “Cậu nói bọn họ diễn thuyết có phải dùng cái bản thảo hơn 200 trang không?”
“Ha ha ha, không chừng còn hơn thế nữa.” Chu Huyên Huyên vươn một ngón tay quơ quơ, thần bí mà nói: “Mình đã sớm phát hiện từ lâu rồi, chỉ nói cho một mình cậu, bản thảo diễn thuyết của họ kỳ thật có hơn hai ngàn trang.”.
Truyện mới cập nhật
“Mình lạy!” Đường Tử Duyệt hoảng sợ, đạp cô một cái: “Tỷ tỷ, cậu đừng miệng thối, như vậy mình còn có thể chịu được đến lúc nhìn thấy học trưởng đại soái ca sao?”
Lộc Tiểu Ngải xoa xoa mắt, cân nhắc thời gian chủ nhiệm kết thúc diễn thuyết sắp đến, vì thế lấy di động, tìm wechat Lục Thời Xuyên, gửi tin nhắn:〈Thời Xuyên, có phải sắp đến anh không?〉
Lục Thời Xuyên lập tức trả lời lại:〈Ừ, người tiếp theo.〉
Đáy mắt nho nhỏ của Lộc Tiểu Ngải dâng lên nhảy nhót:〈Cố lên nha!〉
Cô nghĩ nghĩ, lại nói chuyện phiếm:〈Ai, có người nói anh là đại soái ca.〉
〈Ai? Em sao?〉
Lục Thời Xuyên thần sắc vẫn đạm nhiên, thờ ơ, chỉ có ánh mắt lóe sáng một chút, ngón tay thon dài gõ xuống mấy chữ.
Lộc Tiểu Ngải bị bất ngờ, trong lòng cô cảm thấy Lục Thời Xuyên lớn lên đặc biệt đẹp trai, cũng không đến mức phải nói trắng ra như vậy, lại còn có điểm mê đắm…
〈Không liên quan đến em, là một bạn học mới.〉
Lục Thời Xuyên lập tức ngắn gọn trả lời lại mấy chữ:
〈Vậy thì đâu liên quan đến anh.〉
Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu, hừm, nghe giọng điệu anh, giống như nếu là cô nói thì mới có liên quan đến anh vậy.
“Tới ―― tới rồi!”
Nếu không phải đang ở trong hội đường, có các giáo viên nhìn chằm chằm, Đường Tử Duyệt cơ hồ muốn đứng lên dơ chân múa tay.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán, có mấy nữ sinh không ngăn được oa lên.
“Tiểu Ngải! Trời ơi, quả nhiên đẹp trai tới cực điểm a!” Đường Tử Duyệt một tay che miệng lại, không để tiếng thét chói tai ra tới, một tay nắm bả vai Lộc Tiểu Ngải lắc lắc, nói năng lộn xộn: “Trời ơi, trời ơi, mình, mình, mình…”
Lục Thời Xuyên thong dong, tự nhiên mà bình tĩnh đứng trước micro.
Dưới ánh đèn, thân hình cao lớn, đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan thâm thúy.
Anh mở bản thảo bài diễn thuyết ra, nhưng vẫn không cúi đầu nhìn, trực tiếp đóng lại, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang vọng toàn bộ hội trường: “Các vị giáo viên thân mến…”
“Oa! Giọng nói học trưởng nghe thật hay!” Mặt Đường Tử Duyệt thoạt nhìn hận không thể ngồi hàng đầu để nghe.
Đôi mắt Lộc Tiểu Ngải không xê dịch mà nhìn chăm chú Lục Thời Xuyên, nắm chặt ngón tay, có chút khẩn trương nhìn anh.
Cô nhớ kỹ ước định với anh, khi ở trong lòng mặc niệm Cố lên, ánh mắt Lục Thời Xuyên quét xuống phía dưới, rơi xuống trên người cô.
Lộc Tiểu Ngải cong khóe miệng, mặt nhiễm ý cười, thẳng tắp nhìn về phía anh.
Đáy mắt Lục Thời Xuyên không dấu vết phảng phất một chút dịu dàng.
Sau đó làm như không chút để ý, đem ánh mắt một lần nữa rời về phía nơi khác.
“Các cậu có phát hiện không, học trưởng vừa rồi nhìn chúng ta!” Đường Tử Duyệt thất thần mới phục hồi lý trí, kích động nói.
“Cậu cho rằng anh ấy có thể nhìn cậu hả?” Chu Huyên Huyên không chút lưu tình, nói: “Vị bạn học này, xin cậu hãy thanh tỉnh một chút.”
Đường Tử Duyệt bĩu môi: “Cậu quá tàn nhẫn, vạn nhất mình trúng vé số thì sao.”
“Ai, các cậu nói – vừa rồi học trưởng là đang nhìn ai vậy?” Đường Tử Duyệt vươn cổ nhìn xung quanh: “Oa, nữ sinh phía sau chúng ta thật xinh đẹp, có phải là cô ấy không?”
“Mình cảm thấy –” Lộc Tiểu Ngải do dự một chút, chọc chọc vào cánh tay Đường Tử Duyệt: “Anh ấy có thể là nhìn mình.”
Lục Thời Xuyên biết cô tới tham dự lễ khai giảng, hẳn là sẽ lưu ý đến chỗ cô ngồi đi.
Đường Tử Duyệt khó có thể tin, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lộc Tiểu Ngải, hít hà một hơi: “Trăm triệu lần không ngờ tới, Tiểu Ngải, hóa ra cậu giỏi giấu giếm như vậy, mình đây là cam bái hạ phong(*).”
(*) cam bái hạ phong: cam tâm tình nguyện chịu thua
Lộc Tiểu Ngải vừa định giải thích, Chu Huyên Huyên đột nhiên không nhịn được cười ha hả, bả vai run lên: “Trời ơi, cậu cũng thật hoa si, ha ha ha ha ha ~”
Ngay cả Đỗ Vận Nhiên cũng nhấp môi mỉm cười, mặc dù cô an an tĩnh tĩnh không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Một số học sinh ở hàng ghế trước quay đầu lại với ánh mắt nghi hoặc: “Bạn học, xin hỏi…”
Chu Huyên Huyên vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thanh âm của tôi quá lớn…”
Nói xong, cô cầm đồ ăn vặt trong tay nhét vào tay Lộc Tiểu Ngải và Đường Tử Duyệt, vạn phần thành khẩn, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên, hai người ăn nhiều một chút, bồi bổ đầu óc, đừng luôn suy nghĩ linh tinh.”
Lộc Tiểu Ngải: “…”
Đường Tử Duyệt: “…”
“Kỳ thật mình cảm thấy anh ấy không nhìn ai cả.” Một lát sau, Đường Tử Duyệt gục xuống đầu, thở dài, “Các cậu xem anh ấy cao lãnh như vậy, dường như không dính khói lửa phàm tục, so với chúng ta sao có thể giống nhau.”
“Vậy sao.” Chu Huyên Huyên sờ sờ đầu Đường Tử Duyệt: “Xem ra cậu còn có thể tự mình hiểu lấy nha.”
Đường Tử Duyệt trừng mắt nhìn Chu Huyên Huyên một cái, sau đó âm thầm dẫm lên chân cô một phen.
– –
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, còn non nửa tiết mới tan học, mặc dù đại bộ phận hầu hết mọi người đều đang chết đói, nhưng vẫn phải tuân thủ quy định, trở về lớp học.
Trước khi tiếng chuông tan tiết vang lên, cơn mưa phùn lại bắt đầu rơi, càng rơi càng lớn.
Lộc Tiểu Ngải tìm khắp cặp sách cũng không tìm thấy bóng của chiếc ô nào.
Vì vậy, cô nhanh chóng nhắn tin hỏi Lục Thời Xuyên: 〈Thời Xuyên, anh có mang theo ô không?〉
〈Có mang, tan học anh ở dưới lầu chờ em.〉
〈Được, Thời Xuyên, anh thật tốt.〉
Lộc Tiểu Ngải yên lòng, thu thập sách giáo khoa mới vừa được phát, viết tên phân loại từng quyển sách một.
“Huyên Huyên –“
Mới vừa tan học, Đường Tử Duyệt từ hàng ghế trước, xoay đầu hỏi: “Cậu có mang ô không? Mình để quên mất rồi.”
“Mình có mang.” Chu Huyên Huyên từ cặp sách tìm kiếm, lấy ra một chiếc ô trong suốt điểm hoa cúc: “Không sao, ô mình đủ lớn, hai chúng ta cùng đến nhà ăn.”
“Yêu cậu!” Đường Tử Duyệt cười hì hì chân thành.
“Tiểu Ngải, cậu có ô không?” Chu Huyên Huyên quan tâm hỏi.
Nếu cô không có, ba người đi một cái cũng ổn.
“À…” Lộc Tiểu Ngải nghĩ nghĩ, Lục Thời Xuyên tan học sẽ đến đón cô, vì thế gật gật đầu: “Có.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Huyên Huyên cười cười: “Chúng ta cùng nhau xuống lầu?”
“Được.”
Vừa mới ra khỏi phòng học, Đường Tử Duyệt đột nhiên mở to hai mắt, từ bệ cửa sổ hướng hai người phía sau điên cuồng vẫy tay: “Mau xem mau xem, mau tới đây!”
“Làm sao vậy? Không phải là Lục học trưởng đi?” Chu Huyên Huyên trong lòng thoáng hiện một cái suy đoán.
“Đúng đúng, oa, mau nhìn này!” Đường Tử Duyệt xoay người kéo các cô qua.
Trong màn mưa, thiếu niên thân hình thon dài cầm chiếc ô trên tay, đứng bên ngoài mái hiên, như đang đợi người.
Một lúc sau, anh hơi hơi ngẩng đầu, tầm mắt chăm chú, những khớp xương thon dài gõ trên điện thoại mấy chữ, nhấn nút gửi.
“Học trưởng đang đợi ai nhỉ?” Đường Tử Duyệt mặt đầy ý cười, khuỷu tay chống trên bệ cửa sổ nhìn anh đến vui vẻ: “Oa, còn gửi tin nhắn.”
Cùng lúc đó, di động Lộc Tiểu Ngải “Ting” chấn động một tiếng.
〈Đừng nhìn nữa, xuống đi.〉
Hết chương 3.