Đọc truyện Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim – Chương 18: Ngọt
Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
WordPress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
– —
“Thời Xuyên anh nghĩ xem, anh dán nó lên tường, sau một thời gian sẽ bị thu dọn sạch sẽ, rất đáng tiếc.” Lộc Tiểu Ngải duỗi cánh tay kéo tay anh, lắc lư nói: “Anh đưa cho em giữ vẫn tốt hơn.”
Lộc Tiểu Ngải nói xong, lại ngẩng đầu nhìn chị bán trà sữa đứng ở quầy.
Chị gái cười gật đầu, bàn tay đặt trên mặt bàn lén lút giơ ngón tay cái lên.
Lộc Tiểu Ngải thấy vậy, nghiêng đầu nghi hoặc.
Chị ấy có ý gì? Lộc Tiểu Ngải không hiểu nên tiếp tục mở to mắt nhìn Lục Thời Xuyên.
“Được.” Lục Thời Xuyên đồng ý, đưa tờ giấy cho cô.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Lộc Tiểu Ngải vui vẻ nhận lấy, hết nhìn xa lại nhìn gần, mặt hớn hở cười nói: “Thời Xuyên anh vẽ thật đẹp.”
“Sao em lại cảm thấy không giống em.” Lộc Tiểu Ngải chọc Lục Thời Xuyên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bức tranh của anh có vẻ đẹp hơn em.”
“Không đẹp bằng em.” Lục Thời Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, lời ít ý nhiều mà trả lời ngắn gọn.
Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, giật giật tóc, lại vui sướng nhảy dựng lên, “hehe” cười hai tiếng, mở khóa cặp, rút ra một quyển sách giáo khoa, kẹp tờ giấy vào.
“Này, cho anh.” Lộc Tiểu Ngải đưa một ly trà sữa cho Lục Thời Xuyên, đắc ý cười tủm tỉm nói: “Em có thể nuôi anh rồi nha.”
Lục Thời Xuyên rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ “Ừ” một tiếng cầm ly trà sữa, rất hứng thú quan sát cô gái nhỏ đang nhảy nhót trước mặt mình.
“Em cảm thấy cái này ngon.” Lộc Tiểu Ngải cắm ống hút vào: “Em chọn cái này rất lâu, khẳng định rất ngon.”
“Thời Xuyên anh uống đi.” Lộc Tiểu Ngải mới vừa nếm thử một ngụm, lại ngẩng đầu, cảm thấy bản thân đã nói “Em nuôi anh” phải nghiêm túc làm tốt.
Cô “hừ” một tiếng, giơ cái ly của mình lên, đưa đến bên môi Lục Thời Xuyên, thúc giục nói: “Anh mau uống đi.”
Anh rũ mắt nhìn những ngón tay trắng nõn của cô gái, tiệm trà sữa có không ít khách, hai người như vậy thật thu hút tầm mắt của người khác, mấy nữ sinh đi ngang qua đều không ngừng nhìn về phía này, cùng nhau khẽ bàn tán.
Bỗng nhiên đối diện với ánh mắt mong đợi của cô, Lục Thời Xuyên cúi đầu, dùng ống hút của cô uống lên một ngụm nhỏ.
Thật ngọt.
Ngọt đến mức khiến tim đập nhanh hơn một chút.
“Rất ngon phải không?” Mi mắt Lộc Tiểu Ngải cong cong cười rộ lên.
Lục Thời Xuyên liếm môi dưới, nhỏ giọng nói: “Ừ.”
Để giữ dáng sau khi huấn luyện quân sự, mấy ngày trước Lộc Tiểu Ngải muốn đi bộ về nhà với Lục Thời Xuyên.
Hôm nay sự mệt mỏi của huấn luyện quân sự biến mất cuối cùng cô cũng được như ý nguyện.
Lục Thời Xuyên đi đường bên ngoài, bảo vệ cô gái nhỏ đang tung tăng nhảy múa ở bên trong.
“Thời Xuyên, sau này chúng ta thường xuyên cùng nhau đi bộ về nhà đi.” Lộc Tiểu Ngải uống một ngụm trà sữa, sau đó ngẩng đầu lên nói.
“Ừ.” Lục Thời Xuyên đồng ý, sau đó giữ vai Lộc Tiểu Ngải trước khi cô nhảy lên: “Đừng nhảy, cẩn thận bị sặc.”
“Ồ.” Lộc Tiểu Ngải an phận hơn một chút, đút tay vào túi, ngâm nga đi dọc theo ven đường, rất vui vẻ ngắm nhìn những bóng đèn đường màu cam.
Một lúc sau, cô lại đưa tay ra nắm lấy góc áo Lục Thời Xuyên kéo sang bên mình: “Thời Xuyên anh lại đây một chút.”
“Hả?” Lục Thời Xuyên không biết Lộc Tiểu Ngải lại nổi lên tâm tư gì vì vậy thuận theo ý cô, sát lại gần cô gái nhỏ.
Giây tiếp theo, Lộc Tiểu Ngải ôm lấy cánh tay Lục Thời Xuyên, nhẹ nhàng dựa trên người hắn.
Mái tóc dài buông xõa của cô gái nhỏ lướt qua, hương thơm dịu dàng của mái tóc cô thu hút anh.
Lục Thời Xuyên lấy lại bình tĩnh mới hỏi: “Sao vậy?”
“Đương nhiên là em mệt.” Lộc Tiểu Ngải cười nói: “Mượn anh dựa một chút.”
Lục Thời Xuyên: “……”
Nếu anh nhớ không lầm, hai người mới đi được mười lăm phút.
Dựa vào thể chất của cô, trải qua huấn luyện quân sự thật không dễ dàng.
Lộc Tiểu Ngải thấy Lục Thời Xuyên đã lâu không nói lời nào nên liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó dán ly trà sữa lạnh lẽo vào má anh.
Ánh mắt Lục Thời Xuyên chuyển xuống rơi vào người cô, sau đó đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Mặc dù trong mắt mang theo dò hỏi, nhưng đó là kiểu “Anh thấy em có vẻ không mệt, còn có thể tự đi bộ thêm mấy tiếng”.
Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng nở nụ cười nói với Lục Thời Xuyên: “Thời Xuyên em cảm thấy anh nóng cho nên em sẽ mang cho anh một chút lạnh.”
Lục Thời Xuyên nhíu mày thản nhiên “Ừm” một tiếng sau đó nhìn về phía khác.
Không khí trong đêm hơi lạnh nhưng quả thật anh cảm thấy hơi nóng.
Nhưng đó là bởi vì cô gái vẫn luôn quấn lấy anh, cọ qua cọ lại trên người anh.
“Này Thời Xuyên.” Lộc Tiểu Ngải đột nhiên gọi anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Sáng mai chúng ta đạp xe đi học được không?”
“Được.” Lục Thời Xuyên khẽ gật đầu, sau đó lại nhắc nhở cô: “Nhưng sáng mai em phải dậy sớm.”
Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, buồn rầu giật tóc: “Phải dậy sớm bao lâu? Em không dậy được thì phải làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ gọi em.” Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lời nói ra lại không lịch sự chút nào: “Đừng kéo, cẩn thận để bị hói.”
Lộc Tiểu Ngải: “……”
Nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên khóe môi Lục Thời Xuyên, Lộc Tiểu Ngải thở phì phò, trừng mắt nhìn anh, khó chịu đá vào chân anh.
—
Sáng hôm sau, Lộc Tiểu Ngải đang ngủ thì nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, dần dần tỉnh lại.
Cô nheo mắt nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới nhớ ra hôm qua cô đã dặn Lục Thời Xuyên sáng nay đạp xe đến trường.
Anh đến thật sớm.
Lộc Tiểu Ngải ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, ngồi ngẩn ngơ một lúc, dụi mắt mấy lần, chân đung đưa ngồi trên mép giường, hai chân tìm dép lê.
Cuối cùng thật vất vả mới tìm được, Lộc Tiểu Ngải chậm rãi mở cửa phòng, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lại càng chậm chạm tìm thấy thân ảnh Lục Thời Xuyên, khóe miệng yếu ớt cong lên, dùng tốc độ rùa bò, nhỏ giọng nói: “Hi Thời Xuyên, chào buổi sáng.”
Lục Thời Xuyên: “……”
Sao một đêm không gặp, cô giống như có chút ngốc.
Sau một lúc lâu, Lộc Tiểu Ngải cuối cùng cũng khôi phục trạng thái “Bình thường”, miệng ngậm một ngụm bọt kem đánh răng, thò đầu từ khung cửa sổ ra cười tủm tỉm, mơ hồi nói với Lục Thời Xuyên gì đấy.
Lục Thời Xuyên nghe không rõ nên đi đến, rũ mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Dép đi sai chân.” Lục Thời Xuyên đột nhiên cong khóe môi, tầm mắt nhìn về phía chân cô.
Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, chân trần vội vàng đứng trên mặt đất, đổi dép hai bên chân.
Cô tốn bao nhiêu sức lực mới tìm được dép lê, không ngờ còn đi nhầm.
Lộc Tiểu Ngải nhổ kem đánh răng ra, súc miệng, lết dép lê đi đến phòng khách, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy đáy mắt Lục Thời Xuyên còn ẩn dấu chút ý cười, lập tức cảnh giác nhìn anh chằm chằm: “Anh cười cái gì?”
Sẽ không còn chỗ nào làm trò cười chứ?
Lục Thời Xuyên không nói lời nào, chỉ cụp mắt xuống, ánh mắt sắc bén liếc qua mặt cô.
“Hả?” Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng giơ tay lên sờ mặt, lại dùng mu bàn tay lau miệng.
Không phải chưa rửa sạch kem đánh răng chứ?
Nhưng nhìn xuống tay lại chẳng thấy gì.
Lộc Tiểu Ngải xoay người nhìn kĩ trong gương mới phát hiện trên mặt có một vết hằn khá nông, khẳng định khi ngủ không cẩn thận áp vào chiếu mà hằn lên.
Sao anh lại có thể thấy được……!
Đây là suốt ngày chú ý đến chỗ buồn cười của cô.
Chỉ có một vết hằn thôi, sao lại vui vẻ đến như vậy.
Lộc Tiểu Ngải chuẩn bị đánh anh, bộ đồ ngủ rộng thùng thình trên người đung đưa, khi cô nghiêng người còn lộ ra vòng em thon nhỏ hướng về phía anh.
Lục Thời Xuyên không né tránh, cổ họng khô khốc, hai mắt híp lại, lướt qua người cô, cuối cùng mở miệng nói: “Đừng náo loạn.”
“Anh còn nói em náo loạn.” Lộc Tiểu Ngải mở to mắt trừng anh, đánh anh một cái: “Rõ ràng anh cười nhạo em trước.”
Cô thu tay lại: “Em đi ăn sáng.”
Lục Thời Xuyên đã ăn sáng rồi, vì thế anh ngồi một bên chờ cô, lơ đễnh cầm điện thoại.
“Thời Xuyên, chúng ta đi thôi!”
Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải lấy khăn giấy lau khóe miệng, chạy vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó cầm cặp sách đi học.
Lục Thời Xuyên “ừm” một tiếng, sau đó đứng dậy.
“Tạm biệt ba mẹ!” Lộc Tiểu Ngải nhảy nhót, đeo cặp sách lên lưng, đôi mắt cong cong hô lên.
“Tạm biệt, chú dì.” Lục Thời Xuyên cũng nói, chỉnh lại quai cặp bị xoắn cho Lộc Tiểu Ngải.
Khi đi xuống cầu thang, Lộc Tiểu Ngải chợt nhớ ra cái gì đó, quay lại tìm ra một túi nhỏ trong cặp sách, lấy hai cái kẹo mút ra, đưa cho Lục Thời Xuyên một cái: “Thời Xuyên, cho anh.”
Sau đó, cô bóc chiếc của mình rồi nhét nó vào trong miệng.
Tay Lục Thời Xuyên cầm cây kẹo mút, nhìn thoáng qua, là vị socola.
“Còn vị khác không?” Anh rũ mắt hỏi Lộc Tiểu Ngải.
“Ừm…!có vị nho.” Lộc Tiểu Ngải nhìn dòng chữ nhỏ trên bao bì, cái cô đang ăn là vị nho.
“Anh muốn đổi một cái.” Lục Thời Xuyên thản nhiên nói: “Vị nho.”
Lộc Tiểu Ngải “à” một tiếng, sau đó thò tay vào cặp tìm: “Em chỉ mang hai cái này thôi.”
“Sao anh không nói sớm.” Lộc Tiểu Ngải ngửa đầu oán trách anh, giọng nói lại mềm mại: “Nếu anh nói dớm một chút em đã có thể đổi cho anh.”
“Bây giờ vẫn có thể.” Lục Thời Xuyên đột nhiên nói.
“Hả?” Lộc Tiểu Ngải ngẩn người.
“Bây giờ vẫn có thể đổi.” Lục Xuyên Xuyên chỉ vào cây kẹo mút của cô.
Hết chương 18.