Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 1: Lục Thời Xuyên


Đọc truyện Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim – Chương 1: Lục Thời Xuyên


Edit: Thi
Beta: Melorline Ngh
Wattpad: NhaThi1789
WordPress: thithinguyen1789
Group FB: ???? Sweet Candies ????
– —–
Cơn mưa bất chợt đêm qua đã xua đi hơi thở khô nóng của đầu tháng 9.

Không khí sáng sớm ướt át, mát mẻ, tiếng chim hót líu lo đánh thức từng con đường, ngóc ngách của thành phố.

Đồng hồ báo thức vừa mới vang lên hồi chuông đầu tiên, Lộc Tiểu Ngải nằm trên giường đã bật dậy, cào cào mái tóc rối bù của mình, mơ mơ màng màng trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.

“Tiểu Ngải, dậy đi, nhanh lên! Tiểu Ngải…!” Mẹ Lộc cất tiếng gọi, từ phòng bếp bước nhanh đến phòng ngủ của cô.

Ngay lúc cánh cửa mở ra, Lộc Tiểu Ngải mới vừa thay đồ ngủ, lắc lư nhảy xuống giường, mi mắt cong cong, cười rộ lên: “Mẹ, buổi sáng tốt lành!”
“Ai ui, hôm nay thật khác thường nha.” Tay mẹ Lộc còn để trên nắm cửa, kinh ngạc mà nói: “Thế mà lại không ngủ nướng.”
Lộc Tiểu Ngải cười đắc ý, đeo dép lê: “Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, con đã là một học sinh cao trung rồi nha.”
“Mau đi ăn sáng, có cháo bát bảo cùng bánh bao chiên.”
“Vâng!” thanh âm Lộc Tiểu Ngải thanh thúy, lên tiếng trả lời xong liền chạy đi rửa mặt.

Kèm theo tiếng nước ào ào là giai điệu một số bài hát từ cánh cửa vang ra, hòa quyện với mùi thơm của thức ăn, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp của buổi sáng sớm.

Trên bàn ăn, đĩa để bánh bao chiên được rắc hành lá nhỏ vụn cùng hạt mè, mùi thơm nồng.

Cắn một miếng, bên ngoài bánh thì giòn, bên trong thì mềm, cực kì hợp với cháo bát bảo thơm ngon, thực sự hấp dẫn người ta muốn ăn.

“Ăn nhiều một chút, hôm nay dậy sớm, không vội.” Mẹ Lộc đẩy đĩa bánh bao đến trước mặt cô, lại hỏi: “Tiểu Ngải, đợi chút nữa cùng Thời Xuyên đến trường học chứ?”
“Đương nhiên rồi mẹ.” Lộc Tiểu Ngải vừa ăn vừa nói, giọng nói có điểm mơ hồ không rõ: “Ngày hôm qua con đã nói với anh ấy rồi.”
Chỉ chốc lát sau, cô lấp đầy bụng, chạy vào phòng ngủ cầm cặp sách: “Mẹ, con đi đây!”
“Trên đường đi chậm một chút.” Mẹ Lộc nhắc nhở.

“Dạ, con biết rồi!”
Đóng cửa lại, Lộc Tiểu Ngải đi vài bước đến cửa nhà đối diện, đưa tay ra bấm chuông.


“Ding doong- ding doong-”
Cô ngoan ngoãn đứng thẳng.

Ngay sau đó, một vài tiếng bước chân từ trong cánh cửa vang lên, ngày càng gần, không nhanh không chậm.

Một lát, âm thanh của tay nắm cửa vang lên “Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra.

“Buổi sáng tốt lành!” Lộc Tiểu Ngải với giọng nói mềm mại, ngẩng đầu cười tủm tỉm, nói.

Lục Thời Xuyên đeo cặp sách trên vai, biểu tình uể oải, dựa vào khung cửa, khuôn mặt còn lưu lại chút buồn ngủ.

Tiếng đầu tiên anh nói là “Ừm”, ngay sau đó đuôi lông mày hơi nhíu lại, giọng anh lạnh lùng: “Không lớn không nhỏ, em kêu ai đấy?”
“A?”
Lục Thời Xuyên so với cô lớn hơn vài tháng, đi học lại sớm một năm, theo lý thuyết cô nên gọi anh một tiếng anh trai…!
“Em kêu anh đó.” Lộc Tiểu Ngải tròng mắt chuyển động, đánh bạo nói: “Quỷ tham ngủ.”
Cô lặng lẽ liếc nhìn cầu thang, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Lục Thời Xuyên lại không lên tiếng, nâng bàn tay lên chiếc cổ trắng nõn của cô, những ngón tay thon dài, dịu dàng như ngọc, nhưng lại khiến Lộc Tiểu Ngải khiếp sợ.

“Ai — em sai rồi, sai rồi, không nên động thủ!”
Cô cuống quít lùi về phía sau, mưu đồ chạy trốn đều đã quên sạch, phía sau lưng dán ở trên cửa nhà mình, đôi mắt mở to, cảnh giác mà nhìn Lục Thời Xuyên.

Cô khẳng định không đánh lại được anh.

Nhưng mà, hàng hiên lại hẹp, Lục Thời Xuyên hai bước liền đi hết, đứng trước mặt Lộc Tiểu Ngải, gập lại cổ áo cho cô, nói: “Cổ áo còn chưa được chỉnh ngay ngắn.”
Lộc Tiểu Ngải: “…”
Cô vừa mới vỗ ngực thở ra một hơi, Lục Thời Xuyên đi trước một bước xuống cầu thang.

Vì cơn mưa đêm qua, trên mặt đất đầy những vũng nước nhỏ.

Để tránh bị ướt giày, Lộc Tiểu Ngải phải nhảy qua từng vũng nước.

Lục Thời Xuyên cao hơn cô rất nhiều, đôi chân dài của anh bước qua dễ như trở bàn tay.


“Thời Xuyên, hôm nay anh phải lên diễn thuyết đúng không?” Lộc Tiểu Ngải kéo nhẹ tay áo anh.

“Ừ.” Lục Khi Xuyên đơn giản mà đáp lời, sau đó nâng cằm lên chỉ chỉ những thềm đá vây quanh bồn hoa: “Đi lên.”
“A?” Lộc Tiểu Ngải nhìn qua, “Ồ” một tiếng, bước đi hơi chao đảo giống một con chim cánh cụt nhỏ.

Lục Thời Xuyên duỗi tay giữ lấy cô, tránh cho cô mất thăng bằng mà ngã xuống.

“Lúc diễn thuyết anh có khẩn trương không?” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu hỏi, rồi sau đó lại lầm bầm lầu bầu nói với mình: “Anh khẳng định không khẩn trương, anh lợi hại như vậy cơ mà.”
Lộc Tiểu Ngải nắm chặt tay anh, chậm rãi đi, thật cẩn thận từng bước.

“Hôm nay sao dậy sớm thế?” Lục Thời Xuyên chú ý đến đôi chân cô.

Anh vừa hỏi đến chuyện này, cả người Lộc Tiểu Ngải đều háo hức, đôi mắt cười đến híp lại: “Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, em cũng đã đến Lục Trung để học rồi mà.”
Ngày thường, khi Lộc Tiểu Ngải ngáp ngắn ngáp dài từ trên giường khó khăn mà bò dậy, Lục Thời Xuyên sớm đã đi học.

Ở trạm dừng xe chờ vài phút, xe buýt từ xa chậm rì rì mà đi tới, vừa mới dừng lại, Lộc Tiểu Ngải vội vội vàng vàng lôi kéo tay Lục Thời Xuyên, muốn chạy về phía trước, lại không kéo được.

“Anh? Sao anh lại không đi?” Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi.

“……!Không phải chiếc này.”
Lục Thời Xuyên nhếch môi, thở dài một tiếng, lại không thể nhịn được mà hạ mắt xuống, cong cong khóe miệng.

Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng dài, quy quy củ củ mà lui lại phía sau, đứng ở bên cạnh anh, ngượng ngùng xoa xoa cái mũi.
Một lúc sau, xe buýt đi Lục Trung đã đến, Lục Thời Xuyên liền nói: “Xe số 53, nhớ kỹ?”
“Vâng, vâng!” Lộc Tiểu Ngải liên tục gật đầu “Nhớ kỹ.”
Bởi vì bọn họ ra cửa sớm, nên lúc này xe buýt cũng không có nhiều người lắm, còn rất nhiều chỗ trống.

Sau khi lên xe Lục Thời Xuyên liền ngồi ở ghế bên ngoài, cố ý đem vị trí cạnh cửa sổ để lại cho Lộc Tiểu Ngải, cô rất thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên, Lộc Tiểu Ngải vừa mới ngồi xuống liền xoay đầu đi xoay đầu lại, hứng thú bừng bừng mà quan sát khung cảnh bên đường.


Từ sự phản chiếu của cửa kính, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng đôi mắt tràn đầy mới lạ, vui sướng.

Nhưng Lộc Tiểu Ngải không hưng phấn được bao lâu, đang đi được một nửa, giai điệu trên xe buýt lại dẫn con sâu ngủ trên người cô ra.

“Thời Xuyên, em muốn ngủ một lát, khi nào đến trường học anh kêu em được không?” Lộc Tiểu Ngải kéo kéo cánh tay Lục Thời Xuyên, cằm tì xuống bờ vai anh, đôi mắt to liên tục chớp chớp, nhìn anh hỏi.

“Được.” Lục Thời Xuyên đáp ứng.

Không khí buổi sáng hơi lạnh, anh tùy tiện kéo khóa áo lên cho Lộc Tiểu Ngải.

Lộc Tiểu Ngải lập tức cúi đầu, ghé vào vai Lục Thời Xuyên, nhắm mắt lại.

Xe buýt rung lắc một chút, mái tóc dài của cô từ sau lưng tuột xuống.

Những sợi tóc từ từ rơi xuống cánh tay trần của anh mang theo cảm giác hơi ngứa, mùi dầu gội nhàn nhạt phảng phất trên mũi anh.

Lục Thời Xuyên cẩn thận nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ánh mắt dừng trên hàng lông mi dài.

Dừng lại trong chốc lát, anh im hơi lặng tiếng duỗi tay hất mái tóc dài của cô về phía sau lưng.

Chẳng bao lâu, giọng nói thông báo của xe buýt vang lên: “Đã đến Trường Trung học Lục Trung, xin vui lòng ra từ cửa sau, mở cửa xin hãy cẩn thận…”
“Nên xuống xe rồi.” Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng lay người Lộc Tiểu Ngải, nghiêng bên tai cô nói.

“…!A?”
Lộc Tiểu Ngải mơ mơ màng màng mà xoa xoa mắt, ý thức được đã tới Lục Trung, ánh mắt liền sáng lên.

“Đến nhanh như vậy!”
Lục Thời Xuyên đứng dậy, chân dài bước xuống bậc thang cửa xe, Lộc Tiểu Ngải đi theo phía sau anh, nhảy hai bước xuống liền đứng trên mặt đất.

“Oa! Nhiều người như vậy!” Lộc Tiểu Ngải đứng xa xa, nhìn đến học sinh tập trung gần cổng trường, phần lớn đều không mặc đồng phục, hẳn là tân sinh năm nhất.

“Chúng ta đi xem em ở ban nào.” Lục Thời Xuyên nói: “Bảng thông báo ở đằng kia.”
“Được!” Lộc Tiểu Ngải cong cong khóe miệng, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, từ cặp sách tìm được một chai trà hoa nhài mật ong đưa cho Lục Thời Xuyên: “Thời Xuyên, trước khi diễn thuyết anh nhớ phải uống nước, nếu không cổ họng sẽ khô.”
Lục Thời Xuyên duỗi tay nhận, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó đem chai bỏ vào trong cặp sách: “Cảm ơn.”
Cái chai va chạm với sách vở, phát ra tiếng vang.

Lộc Tiểu Ngải chạy đến bảng thông báo trước, đứng sau lưng đám người, nhìn traíp phải, cũng chỉ có thể thấy rõ mấy tên xếp hàng đầu.

“Thời Xuyên–” Cô quay đầu lại, hướng về phía Lục Thời Xuyên xin giúp đỡ.


“Cao nhất, ban năm.” Lục Thời Xuyên mới chỉ đứng ở tấm bảng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên Lộc Tiểu Ngải.

“Cao nhất……!ban năm?” Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hỏi: “Có gần cao nhị ban bảy không?”
Lục Thời Xuyên ở cao nhị ban bảy.

“Đều ở cùng một tòa nhà, em ở tầng ba, anh ở tầng sáu.” Lục Thời Xuyên trả lời.

Lộc Tiểu Ngải lập tức hài lòng gật gật đầu: “Xem như rất gần.”
“Tòa nhà đấy ở đâu vậy ạ?” Lộc Tiểu Ngải nhìn quanh bốn phía, khu dạy học san sát, không biết là cái nào.

“Bây giờ đi lấy đồng phục trường và đồng phục huấn luyện quân sự trước, đợi chút nữa anh đưa em đi.” Lục Thời Xuyên nói, hướng chỗ báo danh đi đến.

“Được ạ.” Lộc Tiểu Ngải chạy chậm theo sau.

Chỗ báo danh là nơi biển người tấp nập, ngoài cửa là một hàng người dài xếp hàng chờ vào trong.

“Đông quá, chắc phải chờ rất lâu.” Lộc Tiểu Ngải đứng cuối cùng của hàng, lẩm bẩm tự nói: “Đều là tân sinh sao? Lần này đồng học nhiều như vậy sao?”
“Không chỉ là tân sinh.” Lục Khi Xuyên ở phía sau cô nói, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Ngoài ra còn có ba mẹ đi cùng.”
Lộc Tiểu Ngải hiểu rõ mà “Ồ” một tiếng, nhìn về phía trước, lại không thấy được bóng dáng phụ huynh, lập tức hiểu ra ý tứ của Lục Thời Xuyên Anh đây là tự nhận là người nhà mình sao
Lộc Tiểu Ngải nắm chặt tay, quay đầu lại, đập một cái lên cánh tay anh phát ra tiếng “bang -“, nhưng Lục Thời Xuyên còn chưa nói gì, tiếng vang này đã làm Lộc Tiểu Ngải tự dọa bản thân hoảng sợ trước
“Đau, có đau hay không? Em, em không cố ý dùng sức lực lớn như vậy.” Lộc Tiểu Ngải lắp bắp mà nói.

“Ừ, đau.”
Lục Thời Xuyên liếc mắt nhìn cánh tay anh một cái, hơi đỏ.

Thật ra cũng không có nhiều cảm giác, cô gái dáng người nhỏ xinh, bàn tay cũng nhỏ, trắng trắng lại mềm mềm, anh chỉ là nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô mà thôi.

Lộc Tiểu Ngải buồn rầu mà nhăn mi lại, vân vê mấy sợi tóc dài, bỗng dưng con ngươi lóe sáng như nghĩ ra điều gì: “Bằng không, em thổi cho anh, thổi thổi liền hết đau.”
Nói xong, cô phồng má, lôi kéo cánh tay anh dùng sức thổi mạnh.

Hơi thở ấm áp thổi qua, lướt qua làn da như một chiếc bàn chải nhỏ khiến anh ngứa ngáy.

Cô gái nhỏ cúi đầu xuống, mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo ngập nước, biểu tình nghiêm túc.

Lục Thời Xuyên nhìn cô, đáy mắt nhẹ lóe lên một tia sáng không dễ phát hiện.
Hết chương 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.