Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 75: Hữu Sự Tương Cầu


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 75: Hữu Sự Tương Cầu


Bạch dung hoa là một người yên tĩnh, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không nhờ người.

Tiêu Quân Nhã sai Xuân Phân gác lại trà trản và cho lui hết cung nhân trong nội điện.

Bạch dung hoa cảm kích, và thành khẩn:
“Nương nương đang dưỡng thai mà đến quấy rầy, là thần thiếp không phải.”
“Không sao cả.

Không biết Bạch dung hoa tìm bản cung có chuyện gì?”
Bạch dung hoa cau mày: “Thần thiếp tới, là vì đường đệ…”
Tiêu Quân Nhã nhíu mày.
“Đường đệ thần thiếp, bị hãm hại.

Hiện đang bị nhốt trong đại lao.

Mẫu thân sai người cầm thư đến, hỏi thần thiếp có cách nào rửa sạch oan khuất cho đường đệ không…”
Nguyên tưởng Bạch dung hoa tìm nàng vì việc hậu cung, không ngờ là chuyện trong triều.

Nàng là Hoàng hậu, làm sao nhúng tay được?
“Xin nương nương hãy nghe thần thiếp nói hết.”
Tiêu Quân Nhã gật đầu.
Bạch dung hoa tâm thần buông lỏng, thành khẩn hơn, châm chước từ ngữ và nói hết ngọn nguồn.
Nguyên nhân là hoàn khố công tử cường đoạt dân nữ ngoài đường, đường đệ Bạch dung hoa là Bạch Trinh đứng ra ngăn lại, bị công tử kia cắn ngược nói Bạch Trinh cường đoạt dân nữ bắt vào đại lao.

Cô nương kia sau được bạn của Bạch Trinh cứu đi, dẫn tới công tử kia tuyên bố tuyệt sẽ không tha Bạch Trinh.

Này mẹ Bạch dung hoa mới sai người truyền tin vào cung, bảo Bạch dung hoa tìm cách cứu đường đệ.
“Nhà thần thiếp chỉ là kinh doanh buôn bán, không đấu lại quan nhân.


Nay, thần thiếp cả gan cầu xin nương nương…!Hướng bệ hạ, nói một chút việc này, để cứu đường đệ thần thiếp.” Dứt lời, Bạch dung hoa đứng lên, quỳ lạy.
Tiêu Quân Nhã không ngăn lại, mặc cho Bạch dung hoa quỳ dập đầu.
“Hoàn khố tử đệ đó là người phương nào? Con trai tri phủ sao?” Tiêu Quân Nhã suy tư chốc lát, rồi hỏi.

Bá quyền như thế e cũng chỉ có thể là tri phủ địa phương.
Bạch dung hoa thẳng người lên, nói: “Là tri phủ Tô Châu – Nhâm Sâm.

Hoàn khố tử đệ đó là Nhâm Bình.

Con trai Nhâm Sâm…”
“Còn có gì nữa?”
“Nhâm Sâm…!Là cha của Nhâm thục nghi.

Nhâm Bình ỷ vào gia thế, tỷ tỷ là phi tần trong cung, hoành hành ngang ngược trên đường phố, ức hiếp nhỏ yếu, cường đoạt dân nữ.

Năm ngoái, khi thần thiếp chưa vào cung, theo cha mẹ đi Tô Châu, từng nghe tới y phát ngôn bừa bãi nói y là em vợ nhà vua, cha y là Quốc trượng…”
“Làm càn!”
Bạch dung hoa lại dập đầu.
Quốc trượng của vua chỉ có Định Quốc công, một Nhâm Sâm nho nhỏ là cái thá gì!?
“Tô Châu là nơi phồn vinh.

Bản cung nghe nói Nhâm Sâm nổi danh là quan thanh liêm, cớ sao lại để mặc con cái làm bừa?”
“Nương nương, Tô Châu phồn vinh, nhưng cách xa Kinh Thành.

Huống hồ quan lại bao che cho nhau…!Ngài cũng biết…”
Trời cao hoàng đế xa, ở Tô Châu, Nhâm Sâm là bá chủ một phương.


Song, Tiêu Quân Nhã không hiểu: nếu Nhâm Sâm lớn mật không để vua vào mắt, thì làm sao trở thành quan thanh liêm trong miệng bách tính? Mà, của cải Nhâm phủ không tệ, nàng vẫn nhớ chuyện đó, xem ra đúng là kỳ quặc.
“Nương nương có điều không biết.

Nhâm Sâm đúng là có bản lĩnh, từng dứt điểm mấy đại án, dân chúng địa phương tôn kính cũng không kỳ quái.

Nhâm gia hỏng là hỏng ở Nhâm Bình.

Bình thường Nhâm Sâm cũng chỉ phạt cho có lệ, sau lại khôi phục nguyên dạng.

Xem ở trong mắt bách tính, nói không chừng còn cho rằng danh dự Nhâm Sâm đều bị con của y làm hỏng.”
Bạch dung hoa nhìn ra Hoàng hậu nghĩ gì, vì vậy liền giải thích:
“Trong thư mẹ thần thiếp viết, Nhâm Sâm bị bệnh, tất cả đều giao cho Nhâm Bình xử lý.

Nhưng ai biết là bệnh thật hay giả.

Nếu là giả, ngày sau khỏi bệnh, nói không chừng y sẽ tùy ý bồi thường một ít, rồi làm ra vẻ vô cùng đau đớn trách phạt Nhâm Bình hư đốn.

Mà phạt hay không cũng không ảnh hưởng đến danh dự của y.

Nói trắng ra là, y để mặc con mình hoành hành ngang ngược.”
Bạch dung hoa thành khẩn nhìn Hoàng hậu: “Thần thiếp biết ngài thiện tâm.

Xin ngãi hãy giúp thần thiếp.”
“Quan hệ giữa nàng và bản cung cũng không phải là thân, vì sao mà nhớ tới xin bản cung?”
Bạch dung hoa sửng sốt một chút, cúi mắt nói: “Thần thiếp ngoại trừ giao hảo với Trần tần, thì không hề liên hệ với ai…!Thần thiếp chỉ là con gái của nhất giới thương nhân, thân phận đê tiện, không có quyền thế.

Trần tần lúc rỗi rảnh hay nhắc nương nương thiện tâm đoan hòa, thần thiếp lưu tâm, cho nên mới đi xin nương nương…”

Tiêu Quân Nhã làm như trầm tư một chút, mới nói: “Bản cung biết rồi, việc này bản cung sẽ nói với bệ hạ.”
Mắt sáng ngời, Bạch dung hoa dập đầu: “Nương nương đại ân đại đức, thần thiếp suốt đời không quên.”
Tiêu Quân Nhã cười, “Mau dậy đi.”
Bạch dung hoa nghe Hoàng hậu nói mà mừng rỡ, song lúc đứng lên lại nghĩ tới một chuyện.
“Nương nương, hậu cung không được tham chính…!Việc này…”
“Nàng yên tâm.

Bản cung tự có biện pháp.”
Nghe vậy, Bạch dung hoa yên tâm, không dám quấy rầy Hoàng hậu nữa, khom người, mang tâm tư rời đi điện Trường Sinh.
Tiêu Quân Nhã dựa trên tháp, cầm lá thư ở dưới đệm lên.

Định Quốc công đã biết Nhâm Sâm tham ô quan phẩm bất chính, viết thư báo cho nàng, hôm qua vì lo cho Quân Tuyết mà nàng quên xem.

Giờ nhìn lại, hiểu ý cha muốn vạch trần Nhâm Sâm, chỉ là vấn đề thân phận, ông muốn phó thác cho Giản Vân Hạc.

Nàng thấy đau đầu.

Cha ôm chuyện này giao cho Giản Vân Hạc làm chi không biết…!Nàng bên này muốn giúp Bạch dung hoa nhắc Nhâm Sâm cho Tô Hành, bên kia Giản Vân Hạc dâng tấu Nhâm Sâm…!Không biết Tô Hành có nghĩ gì khác không…
Xuân Phân nhìn Hoàng hậu có vẻ đau đầu, đi lên nói: “Nương nương, có chuyện gì phiền lòng hả?”
Tiêu Quân Nhã không nói gì, chỉ bảo: “Ngươi đi cung Phượng Tê, lấy vòng ngọc Nhâm thục nghi tặng cho bản cung đến.”
“Oh? Dạ!”
Thanh Trúc thấy Xuân Phân đi ra, thấp giọng hỏi: “Nương nương, Nhâm thục nghi khiến ngài phiền lòng?”
Cất lá thư, Tiêu Quân Nhã nhắm mắt xoa mi tâm: “Cũng không hẳn.”
Trong thư không chỉ viết chuyện Nhâm Sâm, mà còn có chuyện mẹ Diêu quý cơ – Diêu phu nhân nhân dịp vào cung mang thuốc cho Diêu quý cơ.

Bọn họ chọn lúc nàng tĩnh dưỡng, một là vì không cần phải gặp nàng; hai là không cần phải lo lắng bởi tự thân vốn đã ôm mưu.

Hôm Diêu phu nhân vào cung đưa thuốc Diêu quý cơ, cùng ngày hôm đó đã có người tới báo cho nàng.

Song chỉ biết là thuốc, không biết thuốc là thuốc gì.

Dù sao thì, thuốc đó, nàng đoán nếu không phải tình dược thì cũng là phương thuốc cổ truyền dân gian truyền lưu có lợi cho việc mang thai vân vân.


Diêu phu nhân không ngốc, biết con gái mình là sủng phi, thứ trọng yếu nhất là con nối dòng.

Có con, Diêu quý cơ không chừng sẽ được tấn tới Phi vị.
“Vì sao ngài chắc chắn như vậy?”
Tiêu Quân Nhã cười.
“Thời điểm này, hoàng hậu ta đang đắc sủng, lại ở tại điện trường sinh, còn có các ngươi và Vương Thanh Tiết Kiến săn sóc, Diêu phu nhân sẽ không ngốc bảo con gái mình đi hại ta.

Diêu quý cơ thân là sủng phi, nếu có con, cuộc sống về sau sẽ không còn lo lắng nữa.”
Thanh Trúc bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu: “Nương nương nói có lý.

Nhưng chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác.

Nương nương yên tâm dưỡng thai, nô tỳ sẽ không để cho ngài nhọc lòng.”
====================
Qua ngọ thiện, Tô Hành không có đi điện Tuyên Chính mà là sai người đem tấu đến điện Trường Sinh và phê duyệt ở đó.

Tiêu Quân Nhã không biết Giản Vân Hạc có dâng tấu chưa, vì vậy cũng không tiện mở miệng nói chuyện Bạch dung hoa.

Tô Hành nhìn nàng tựa ở tháp, không tập trung xem sách.
“Nàng không tập trung kìa; có tâm sự gì sao?” Tô Hành gác bút, nhìn nàng mà hỏi.
Nàng ngẩn ra, hoàn hồn nói: “Đâu có tâm sự gì…” Nàng không thèm để ý; lật sách.
Trong điện ấm áp, nàng mặc không nhiều lắm; cổ tay khẽ động, ống tay áo trợt xuống, vừa vặn lộ ra vòng ngọc.
“Nghe Phi Chân nói, sáng nay Bạch dung hoa tới tìm nàng, nàng ấy nói gì làm nàng phiền lòng sao.” Tô Hành đứng dậy, vòng qua bàn, đi tới trước người nàng, cầm tay nàng, nét mặt không vui.

“Trẫm đã hạ chỉ, Bạch dung hoa còn tới cầu cạnh, quả là không có quy củ.”
Nàng mỉm cười, hỏi: “Bệ hạ, ngài nghĩ Bạch dung hoa là người thế nào?”
“Vì sao nàng hỏi vậy?”
“Ngài nói đi.”
“Mm, nàng ấy là người an phận, không giống như bao hậu phi khác.”
Tiêu Quân Nhã lặng lẽ cười, đứng dậy, lại bàn châm trà.
“Ngài cũng biết tính tình Bạch dung hoa, cho nên mới thấy hứng thú về việc nàng đến tìm đến thần thiếp sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.