Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 72: Tiêu Ngũ Tiểu Thư


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 72: Tiêu Ngũ Tiểu Thư


Khi trở lại điện Trường Sinh, Quân Nhã đã ngủ rồi.

Ở trên đường suy nghĩ viễn vông, chỉ toàn nghĩ tới những chuyện hỏng bét ở dĩ vãng.

Vào điện thấy được nàng, y không biết phải nói gì.

Mà nếu không phải nàng đã ngủ, Tô Hành thật sự cũng không biết nên đối mặt nàng như thế nào.

Ngồi ở bên giường dịch chăn cho nàng, tay xoa mặt nàng, cúi đầu hôn lên mi tâm nàng, y lẩm bẩm:
“Nếu nàng không phải họ Tiêu thì tốt biết bao.

.

.”
Và lông mi nàng run run làm y giật cả mình, thấy nàng vẫn ngủ, lúc này y mới yên tâm.

Có điều, một lát sau, nàng có vẻ tỉnh.
Đối diện với mắt nhập nhèm buồn ngủ của nàng, y cảm giác được mình đỏ cả mang tai, con người nóng rang!
Nàng cười, vươn tay ôm cổ y, cọ vào má y, khẽ cười nói:
“Ngài về rồi.”
Tô Hành thấy nàng khép mắt hờ, như đang nói mớ.

Y buồn cười, vỗ vai nàng.
“Quân nhã, trời lạnh, đừng để tay ra ngoài.”
Nàng nhắm mắt; nghe lời gật đầu, mặc cho y cầm tay nàng để lại vào chăn.

Nàng đúng là nói mê, y bất đắc dĩ mà cười; vẻ mặt y ấm áp, lần lượt hôn lên má nàng mới thấy mỹ mãn đi điện Tuyên Chính.
Chính ngọ.

Quân Nhã ngủ đủ và thức dậy.

Cả một buổi sáng nhiều chuyện dày vò như vậy; đợi Trương mỹ nhân nói xong, nàng mệt gần chết, trở lại nội điện liền ngủ.

Song, láng máng nhớ hình như Tô Hành có tới.
“Nương nương, bệ hạ quả thực có tới, nhưng thấy nương nương ngủ nên đi điện Tuyên Chính.” Xuân Phân hầu nàng mặc quần áo, nói.

“Giờ qua ngọ thiện rồi, nô tỳ định một lát nữa mới gọi ngài, mà ngài đã thức.

.

.

Chắc là bệ hạ đã dùng thiện ở điện Tuyên Chính rồi.”
“Ừ.”
“Nhưng mà Lãnh Cung, tiện nghi cho cô ta quá!”
Quân Nhã cười.

“Lãnh Cung cũng tốt.

Sủng phi – Hinh phi một thời vào Lãnh Cung, đối với cô ta mà nói, so với chết còn khổ hơn.”
Xuân Phân trầm tư, nhưng cực nhanh lại bị bất mãn thay thế.
“Cô ta cho dù chết một trăm một vạn lần cũng không đủ giải hận!”
Quân Nhã vỗ vai Xuân Phân, nói:
“Được rồi, nhanh đi truyền thiện.”
Xuân Phân hít sâu một hơi, bình tĩnh tâm tình xúc động lại, gật đầu và đi truyền thiện, và gọi Như Ý đến hầu.
==============
Trong vòng một ngày, cung Mai Đình liên tiếp nhận hai thánh chỉ.

Cái thứ nhất là giáng Liên Khả Hân xuống làm Nhất đẳng Sung y, cầm giam tại cung Mai Đình, và những ai đang ở cung Mai Đình đều dời đến cung Thường Bình.

Cái thứ hai là Liên Khả Hân biếm Lãnh Cung, tước phong hào.
Toàn cung tất cả đều ồ lên.
=============
Trần tần rốt cuộc hoàn toàn yên tâm, cao hứng bừng bừng, đồng thời cũng không quên thuyết phục Bạch dung hoa tranh sủng.

Bạch dung hoa chỉ có cười khổ.

Đến nay nàng mới nhìn ra bản chất của Trần tần, vì bản thân mình mà cam nguyện bán đứng tỷ muội.
“Tỷ tỷ có ý tốt, ta biết.

Nhưng ta thật tâm không muốn tranh sủng.

Ta chỉ muốn an tĩnh mà sống thôi.” Bạch dung hoa cười khổ.
“A Huỳnh, muội đừng gạt ta.

Chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy, tính tình của muội…!Ta biết muội có tâm sự.”
“Nào có chuyện gì, tỷ đừng nghĩ nhiều.”
“Giữa chúng ta không cần phải giấu diếm.

.

.” Trần tần oán trách nhìn Bạch dung hoa.

“Trừ phi, muội không có xem ta là tỷ tỷ.”
Bạch dung hoa xấu hổ, còn chưa kịp nói gì.
Trần tần: “Đối với muội, xưa nay ta đều có sao nói vậy.

Bây giờ Liên Khả Hân đã rơi đài, ta chỉ cần an tâm sinh hạ hài tử mà thôi.

Nó là đứa bé đầu tiên của bệ hạ, bất kể là Đế cơ hay vẫn chỉ là Hoàng tử, ta cũng đều nhờ được vào nó.”
“Nhưng A Huỳnh, còn muội.

.


.

Ta có thể hiểu muội muốn an tĩnh mà sống.

.

.

Nhưng ta không đành lòng nhìn muội như vậy.

.

.

Ít nhất, ta nói ít nhất, dù không có đế sủng nhưng có con cũng là bảo đảm a!”
Trần tần hơi có kích động, nhãn thần nóng bỏng, hết sức nắm tay Bạch dung hoa.
“Tỷ tỷ à, hảo ý của tỷ ta nhận.

Nhưng.

.

.

Ta quả thực không có lòng.

.

.”
Nhiệt tình không giảm, Trần tần nói:
“Ta hầu bệ hạ đã nhiều ngày, cũng biết một ít tính nết của y.

A Huỳnh, nếu muội có tâm thì trở thành sủng phi có thể nói là cực kỳ đơn giản.

Bệ hạ nhìn muội không giống với những người khác, nhưng lỗi ở chính muội quá mức văn tĩnh, hờ hững.”
Trần tần nhìn Bạch dung hoa, ý vị thâm trường.
“Trong cung này, tính tình đạm mạc vẫn có thể trở thành sủng phi cũng chỉ có một Diêu quý cơ mà thôi.”
Bạch dung hoa không biết nên nói cái gì, chỉ nói:
“Nay Liên thị đã vào Lãnh Cung, Nhu Nhi không yên lòng ở đâu cứ việc nói ra, ta có thể làm được gì, tất sẽ toàn lực.

Nhưng, duy nhất một điều, xin ngươi đừng làm khó ta như vậy.”
Nghe gọi “Nhu Nhi” mà không phải “tỷ tỷ”, Trần tần thu liễm vài phần; biết mình quá nóng vội, ngôn ngữ không thích hợp.
“Không không, sao A Huỳnh nghĩ như vậy, ta cũng là vì tốt cho ngươi.


.

.”
“Được rồi.

Chuyện này đến đây chấm dứt.

Ta sẽ không tranh sủng, Nhu Nhi không cần nỗ lực thuyết phục ta.

Ngươi chỉ việc an tâm dưỡng thai mà thôi.”
Bạch dung hoa biết mục đích Trần tần bảo nàng tranh sủng là gì, đó là muốn lợi dụng nàng để vua chú ý tới một người khác trong điện này, cũng chính là Trần tần.

Kỳ thực, nàng rất muốn nói với Trần tần: chuyện vốn không có gì, tự chuốc lấy phiền làm chi? Ngươi đã có Hoàng trưởng tử, Thái hậu, bệ hạ và Hoàng hậu cũng coi trọng, vậy mà lại ngày ngày lo lắng người ta mưu hại, đặc biệt là Liên thị.

Bây giờ Liên thị ngã rồi, ngươi lại cho rằng vua không hứng thú với mình, ý đồ lợi dụng ta tranh sủng, dẫn vua tới đây làm ngài chú ý đến ngươi? Bạch dung hoa quả thật dở khóc dở cười.

Trần tần đâu thể thị tẩm được vào lúc này mà suốt ngày cứ miên man suy nghĩ chuyện không đâu.

Nàng bây giờ không phải là chỉ cần bình an sinh ra hài tử thôi sao? Vinh hoa phú quý ngày sau đều có, còn tâm tâm niệm niệm những thứ này để làm gì?
Trần tần mím môi, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Bạch dung hoa: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi về trắc điện.”
Nhìn Bạch dung hoa rời đi, Trần tần cảm giác như bị tạt nước lạnh; ngực lạnh buốt, và ủy khuất.

Nghĩ đến tình phân của hai người tựa như tỷ muội, mà Bạch Huỳnh rõ ràng cự tuyệt, Trần tần thấy rất buồn.

Tuy nói nàng quả thực muốn lợi dụng Bạch Huỳnh để được vua chú ý, nhưng giúp Bạch Huỳnh đắc sủng chẳng lẽ là ta hại nàng?! Trần tần cắn răng, càng nghĩ càng nghẹn.

Cho đến khi Vân Lam vào để nàng nghỉ ngơi, Trần tần mới nén bất mãn, và đi ngủ.

=========
Mấy ngày sau đó, nhiệt độ nghị luận về Liên Khả Hân chỉ tăng chứ không giảm.

Dù gì cũng là sủng phi vang danh một thời, nay phải vào Lãnh Cung cho nên người ta cũng hơi thổn thức.

Hả hê có.

Bầu bí thương nhau có.

Khóc thút thít không ngừng cũng có.

Tình hình có vẻ phải đến đầu xuân năm sau mới hết.
Đối với Liên Khả Hân thất sủng suy tàn, chư phi chỉ đều tự suy đoán lý do.

Nhưng sự thật thì, Liên Khả Hân thua ở chỗ không tự biết, và đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng Tô Hành.

Những ai quen biết Liên Khả Hân đều biết cô ta giỏi ngụy trang, xử sự khéo léo.

Vào cung mấy năm ẩn giấu vô cùng tốt.

Không chỉ có thắng được danh tiếng từ cung nhân, mà càng hiểu được làm sao để cho mình ít gây thù hằn.

Đắc sủng không nói, còn có một số phi tần dựa vào Liên Khả Hân đứng ra, có thể nói là khiến cô ta phong sinh khởi thủy tại hậu cung.
Ai không có quyền thế hay năng lực thì sẽ lựa chọn dựa vào một vài sủng phi; mà phi tần vừa có năng lực và quyền thế thì đem Liên Khả Hân là cái đinh trong mắt.


Nhưng bởi thánh sủng, bọn họ cũng chỉ có mặc cho cái đinh đó ngông cuồng.

May mắn bây giờ, Liên Khả Hân ngã rồi, tuy không phải xử tử, nhưng Lãnh Cung vẫn khiến bọn họ hả hê.
===============
Mấy ngày nay, Xuân Phân bất mãn Liên Khả Hân chỉ phải vào Lãnh Cung.

Lúc này đang quỳ dưới đất đấm chân cho Hoàng hậu, với vẻ rầu rĩ không vui, phàn nàn và không phục.
Quân Nhã cười, nói:
“Việc này đến đây thôi, về sau chớ nói nữa.

Liên Khả Hân kết cục ra sao, đối với chúng ta mà nói không quan trọng.”
“Nương nương, điều này không đúng, chúng ta há dễ dàng tha cho Liên thị như vậy? Nô tỳ biết, để cho cô ta sống thì tốt hơn, nhưng.

.

.

Nô tỳ vẫn tức a!”
Tiêu Quân Nhã cười ha ha, xắn tay gõ đầu Xuân Phân.
“Nếu như thế mà ngươi vẫn chưa hết giận, thì đêm khuya nay hãy bảo Hà Trác hay Thiển Mộng mang ngươi đến Lãnh Cung mà xem.”
“Nương nương, thật ạ?”
“Có gì không thể? Nếu không cho ngươi phát ra, e là sẽ không yên mà hầu hạ.”
Xuân Phân gãi đầu, cười ngại ngùng.
“Nô tỳ chẳng phải là phẫn nộ thay cho ngài sao.”
“Ba hoa!”
Hai người đang cười nói thì có người đến báo Tiêu ngũ tiểu thư đến.
Trước đó vài ngày, khi Tiêu Quân Nhã đang dưỡng mình, Tô Hành đã để cho Tiêu Quân Tuyết vào cung.

Hôm nay trời tốt, tinh thần nàng tốt, mới gọi Quân Tuyết tới.
Tiểu cô nương mặc áo lông màu tím nhạt, mặt ửng đỏ, hai hàng lông mày thon dài, đôi mắt long lanh trong vắt, mâu sắc linh động, thần hàm mang nụ cười mỏng.

Dung sắc mỹ quá mức, và quanh thân là thư thanh khí.

Quân Tuyết quy củ hành lễ.

Quân Nhã mỉm cười đỡ Quân Tuyết dậy.
“Nào phải người ngoài, lễ nghi đều miễn hết đi.”
“Xuân Phân, nhanh lấy lò sưởi tay đến.”
“Tay muội lạnh buốt hết cả rồi, lúc tới làm sao không cầm lò sưởi tay? Lạnh như thế này.” Quân Nhã trách cứ nhìn Quân Tuyết.
Quân Tuyết xấu hổ cười, chớp mắt gọi, “Nhị tỷ!” Thanh âm ngọt ngào thanh lệ, dễ nghe.
Hồi Quân Nhã vào cung, Quân Tuyết mới chỉ có mười hai tuổi.

Tuy là hai chị em ruột, nhưng Quân Tuyết từ khi còn bé đã thích quấn lấy Mộng Nhược – lớn hơn nàng hai tuổi, chính là Tứ muội của Quân Nhã, con gái của thiếp thất sinh ra, làm Định Quốc công và phu nhân đau đầu không ít.

Vốn là hai người cũng không có thân nhau; nếu nói đến khi nào bắt đầu thân thì đó là khi Giản Vân Hạc quen biết Quân Nhã, Quân Tuyết lúc ấy liền thích đi theo tỷ tỷ của mình.

Bây giờ gặp lại, hai bên cũng không có tình tự gì quá lớn.
Từ ngày Quân Nhã có tin vui, toàn Phủ Định Quốc Công ngoại trừ Tiêu Vũ Minh – Định Quốc công – có lo lắng, còn lại đều là vui vẻ.

Tiêu phu nhân đã rời đi Kinh Thành đến Tô Châu thăm thân thích mười ngày nay cho nên mới đến lượt Quân Tuyết.
“Đây là thư cha nhờ ta mang đến cho tỷ tỷ.” Quân Tuyết ngồi ở trên tháp, cầm ấm lô đặt ở trên đùi, lấy phong thư từ trong áo, đưa cho Quân Nhã.

“Cha nói tỷ tỷ phải xem cẩn thận.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.