Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 45: Hậu Cung Có Tin Mừng


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 45: Hậu Cung Có Tin Mừng


Bởi Tiêu Quân Nhã dây dưa, Kỷ Thi Vân bệnh thêm nặng.
Đắp chăn ấm được ba khắc, kết quả khô họng, ra một thân mồ hôi nóng lại bị gió mát nhập vào, quay đầu đi liền phát sốt và không ngừng ho.
Uyển quý phi bệnh nặng lập tức truyền đến Thái hậu, bà sai [*] đi qua xem tình huống cùng với một đống thuốc bổ liên tiếp đưa đến cung Trường Hi.

[*] hành tẩu qua lại hai đầu.

Cả hậu cung kinh động trước tin Quý phi thân thể suy yếu.

Lại nói tiếp, Hoàng hậu cũng đã đi một lượt, còn phạt Vương viện phán và để lại Chương ngự y, tuy không ai hiểu được quanh co nhưng trực giác cho biết Uyển quý phi bệnh rất nặng.

Duy chỉ có Thái hậu là biết chuyện thể hàn, và bà cũng không có nói cho Vua biết, dù sao cũng không phải là chuyện tốt, có nói cũng chỉ tăng thêm phiền não.

Bà chỉ phái Tuệ Tâm đi qua chiếu cố Kỷ Thi Vân, và phân phó Chương ngự y chăm sóc.

Thái hậu nghĩ: việc này có thể Tiêu Quân Nhã biết được, nếu không sẽ không dùng Chương ngự y.

Vì vậy bà lại phái [*] đi đến nói với Tiêu Quân Nhã, việc này hãy giấu vua, thể hàn chậm rãi điều dưỡng, chung quy sẽ có ngày tốt lên.
Tiêu Quân Nhã tất nhiên đồng ý.

Kiếp trước, Kỷ Thi Vân sinh được Hoàng trưởng tử cũng là bởi vì chứng thể hàn được điều dưỡng sớm.

Nhưng hôm nay Kỷ Thi Vân không biết mình có thể hàn, nàng tất nhiên phải chủ động dẫn ra.

Vinh sủng trong cung, nửa đời trước là xem ở vua sủng ái, nửa đời sau là con cái.

Với thân phận Kỷ Thi Vân, nếu không sinh được hài tử thì cái gì cũng không có.

Kỷ Thi Vân biết điều đó, bởi sau này Thái hậu qua đời, nếu nàng không có con thì vua đối với nàng nhiều lắm là thương tiếc vì huyết thống.
Hậu cung nay có người vui có người buồn; Uyển quý phi là buồn, Triệu phi là vui.
Hôm đó, Hoàng hậu để lại Trầm quý cơ và Trần tần dùng cơm trưa; còn chưa bắt đầu ăn, Trần tần nôn.

Tiêu Quân Nhã sửng sốt, rồi chợt hiểu được, vội sai người đi mời ngự y.

Ngự y bắt mạch xong nói là có thai hơn hai tháng.

Tiêu Quân Nhã nghe xong sai Vương Phúc An đi bẩm cho vua.

Và cả ba người còn chưa ăn được cơm.
Trần tần tất nhiên vui mừng không khép miệng, dựa vào giường, cúi đầu nhìn bụng mình và đưa tay sờ lấy, với động tác rất nhẹ nhàng âu yếm.
Tiêu Quân Nhã: “Nhìn xem, cứ như là tiểu cô nương.

Sắp làm mẹ rồi, cũng không biết ổn trọng gì cả.”
Trần tần mới 16 tuổi, vốn còn chưa lớn, hiện tại lại mang thai, chốc thì mừng rỡ chốc thì ưu sầu.

Trần tần ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, không để ý đến thân phận mà kéo tay Hoàng hậu, mặt mày rạng rỡ nói: “Nương nương, thần thiếp rất vui, đến nỗi không biết nói gì.”
Tiêu Quân Nhã cười vô vỗ tay Trần tần, “Bản cung hiểu.”
Một bên Trầm quý cơ vẫn thận trọng nhìn thần tình Hoàng hậu, không nhìn ra cái gì.

Trần tần hôm nay là chủ một cung, tương lai sinh con có thể tự mình nuôi dưỡng.

Vua vẫn chưa có con, tương lai nếu Trần tần sinh ra hoàng tử, tất nhiên vinh sủng không ngừng.

Dù là công chúa, nửa đời sau cũng có bảo đảm.

Dựa vào phần sủng ái hiện tại nàng hẳn sẽ được tăng cấp.
Xuân Phân bưng cháo trắng đến, Tiêu Quân Nhã nhận lấy đưa tới trước mặt Trần tần, “Ăn trước một chút đi.”
Trần tần vội nhận lấy với vẻ sợ hãi, “Nương nương không được, ngài chiết sát thần thiếp?”
Tiêu Quân Nhã cười, “Nàng mang thai, bản cung chỉ đưa cháo cho nàng, có làm sao đâu.”
Trần tần nghe mà cảm kích.

Cung đình không yên ổn, nàng biết, nếu được Hoàng hậu bảo hộ bình an sinh hạ hài tử, nàng sẽ không sở cầu gì nữa.

Bên ngoài chợt có tiếng thông báo, Trần tần mắt sáng rực, gác chén trong tay, mừng rỡ và thẹn thùng, đứng dậy ngóng trông nhìn ra ngoài.

Hoàng hậu nhìn thấy mà không khỏi thầm thở dài: lại là một người ngốc.
Trần tần cho dù vui mừng tới đâu, muốn báo cho vua nàng mang thai tới đâu, muốn vùi trong lòng y nũng nịu tới đâu, thì giờ này khắc cũng rõ ràng thân phận của mình mà thành thật đi theo cạnh Hoàng hậu, hướng Vua hành lễ.
Tô Hành ở điện Tuyên Chính phê duyệt tấu chương vừa nghe đến Trần tần mang thai là buông xuống chính vụ, chạy tới cung Phượng Tê.
Tô Hành vui cười nâng Hoàng hậu dậy, sau là ngăn Trần tần hành lễ, “Nàng mang thai, không cần đa lễ.”
Vừa vào cửa, mắt y chỉ dính vào Trần tần, rồi mới đảo mắt nhìn Hoàng hậu, Trầm quý cơ thì y không nhìn thấy.

Tiêu Quân Nhã cười khom người nói: “Thần thiếp chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.”
Tô Hành nghe xong đột nhiên trong lòng đắng ngắt.

Y kéo Tiêu Quân Nhã đi qua, ngại vì trong điện còn có Trần tần, Trầm quý cơ, lời muốn nói cũng không nói nên lời.

“Nàng cùng Trần tần quan hệ tốt, thai này nàng xem chừng được không?” Y nói.
Tiêu Quân Nhã thật không ngờ câu đầu tiên Tô Hành sẽ nói là cái này, nàng chỉ phải gật đầu đồng ý.

Đây là điều đại hỉ đối với Trần tần, có thể được Hoàng hậu trông chừng thai nhi là chuyện tốt gấp mấy trăm lần.

Nàng tiến cung nhờ được Liên thuận nghi mới được vua để ý, mặc dù bây giờ ở vị Tần, nhưng so với nhiều người trong cung thì lai lịch còn thấp, không ứng phó được lòng người cong cong quẹo quẹo ở đây.

Trần tần không kiềm nén vui mừng, một hồi nhìn Hoàng hậu, một hồi nhìn Vua.

Tiêu Quân Nhã nói Trần tần mới vừa chẩn đoán biết mang thai, ứng với nghỉ ngơi cho tốt, lại đề cập tới các nàng còn chưa ăn trưa, cung Phượng Tê trong thời gian quá ngắn không làm được đồ ăn thanh đạm, cho nên bảo Trần tần tốt nhất là hồi cung nghỉ ngơi.
Nói xong mấy câu, Trần tần phải trở về cung, Tiêu Quân Nhã cũng đuổi Tô Hành – đang muốn ở lại – đi ra ngoài, bảo y nếu không đi cung Di Cảnh cùng Trần tần thì hãy về điện Tuyên Chính.
Tô Hành nhìn Trầm quý cơ, rốt cuộc là tiễn Trần tần đi về cung, sau là sai ngự y nhìn xem, biết được thai vững mới rời đi khỏi cung Di Cảnh.

Y cũng vừa mừng vừa lo, lo đứa bé này giống như Đức phi…
Thái hậu nghe được tin, nhất thời cũng nửa vui nửa buồn.


Vui là Trần tần có thai, buồn là Uyển quý phi thể hàn.

Bà phái Hàn Quý đi qua, ban thưởng một đống lễ vật.
Vì Trần tần có thai, mỗi một cung đều chọn hạ lễ đưa tới cung Di Cảnh.
Cung Phượng Tê.

Tiêu Quân Nhã chọn Tống Tử Quan Âm sai Vương Phúc An và Thanh Trúc đưa qua.
Trầm quý cơ nhìn Hoàng hậu, cau mày hỏi: “Trần tần, đứa bé này.

.

.”
Tiêu Quân Nhã cười, “Tất nhiên phải bình an sinh ra.”
Trầm quý cơ kinh ngạc.

Tiêu Quân Nhã: “Bệ hạ cũng nên có con rồi.” Mặc kệ hoàng tử hay công chúa, trưởng tử của Tô Hành tuyệt không phải của nàng.

Tô Hành sủng Trần tần, nhưng phụ nhân mang thai 10 tháng, không thể thị tẩm, không biết sự sủng ái này Tô Hành có thể kéo dài bao lâu.

Sau nữa, Trần tần sinh hài tử, sự sủng ái này có thể chuyển tới trên người hài tử hay không, Tô Hành có thể lại bởi vì hài tử mà nghĩ đến Trần tần hay không…!Nói chung khó nói.

Nói chung đứa bé này, nàng đảm bảo.
Trầm quý cơ: “Nương nương, ngài cần nghĩ kĩ.

Nếu Trần tần sinh được công chúa thì còn dễ nói, nhưng nếu là hoàng tử…”
Tiêu Quân Nhã cười hờ hững, “Lúc trước Thái hậu bảo ta trông chừng thai Đức phi, kết quả Đức phi sảy thai.

Lần này là bệ hạ bảo ta xem thai Trần tần, nếu lại xảy ra chuyện, ta cũng không tiện ăn nói.”
Trầm quý cơ cắn môi nhíu mày, không nói gì.

Lúc trước ngài bảo bệ hạ tiễn Trần tần trở về, không phải là làm Trần tần đứng đầu gió sao? Trầm quý cơ thật không hiểu Hoàng hậu.
Sáng hôm sau, khi thỉnh an Thái hậu, Trần tần đến sớm, dưới ánh mắt ước ao và phức tạp của mọi người mà ung dung đi vào điện.
Đối với tôn tử bảo bối chưa xuất thế, Thái hậu lôi kéo Trần tần cười cười nói nói một trận, còn nói sau này miễn cho nàng thỉnh an, chỉ mùng 1 và 15 hiện thân là được.
Trần tần: “Thần thiếp tạ ơn Thái hậu thương tiếc, nhưng bây giờ hài tử chưa lớn, mỗi ngày tới vấn an vẫn là có thể.”
Thái hậu vui vẻ nhìn Trần tần, rồi lại nhìn Tiêu Quân Nhã.


“Là một đứa biết phép tắc.”
“Cũng được, ai gia thấy ngươi không thích ở không.

Phụ nhân có thai nhàn rỗi quá cũng không được.

Đi đứng nhiều một chút cũng tốt.

Thế nhưng phải chú ý thân thể đấy.” Thái hậu cười từ ái vỗ tay Trần tần.
“Dạ, thái hậu.” Trần tần nói.

Thái hậu để Trần tần ngồi bên phải – dưới ghế mình – làm vài phi tần nhị phẩm không khỏi uất ức.

Trước mặt Thái hậu chỉ có phi tần trên Chính nhị phẩm mới được ngồi, bây giờ Trần tần – một Tần tứ phẩm – lại ngồi trước mặt bọn họ, người nào không khó chịu? Lại thấy Thái hậu còn ưu ái người ta, người nào mà không đỏ mắt? Nhưng người ta tốt số quá mà, muốn trách thì chỉ có thể trách mình không có phúc khí như người ta.
Thái hậu kéo tay Tiêu Quân Nhã, nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng, “Thai này nếu bệ hạ đã giao cho con, thì phải làm cho tốt đấy.”
“Dạ.” Tiêu Quân Nhã cười, cung kính nói.
Thái hậu vui vẻ, lôi kéo Tiêu Quân Nhã và Trần tần nói chuyện, cuối cùng đưa một cung nữ tên Vân Lam cho Trần tần để Vân Lam phụ trách lo sinh hoạt.

Bà chỉ lo lắng cho đứa cháu, ngóng trông Trần tần có thể bình an sinh nở mà thôi.

Thủ đoạn trong cung bà biết hết, Trần tần tiến cung mới có mấy tháng há nhìn ra được, phái cung nữ của mình làm việc, bà cũng có thể yên tâm.
Trần tần có thai, được Vua và Thái hậu coi trọng làm đa số hâm mộ, cũng mong bụng mình có thể cạnh tranh.
Cứ như thế, mọi người nói chuyện thêm một chút mới tản đi.
Trở lại cung Phượng Tê, Thanh Trúc xông tới, nói: “Nương nương, Thiên Nhi quả thật là tai mắt của Uyển quý phi.”
Tiêu Quân Nhã gõ cạnh chén, không mấy để ý mà ừ.
“Hôm trước ngươi tiễn Vũ Đồng ra Cung?”
“Dạ.

Nô tỳ tiễn Vũ Đồng ra cửa cung mới trở về.”
“Thư nàng không có xem chứ?”
“Nương nương bảo nàng xuất cung mới xem, nàng tất nhiên là nghe lời nương nương.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Thanh Trúc ngập ngừng, “Nương nương, Trần tần…”
Keng! Tiếng kim tương ngọc hộ giáp gõ trên ly không nặng không nhẹ làm cả kinh Thanh Trúc, Tiêu Quân Nhã giương mắt nói: “Bản cung lẽ nào không dung được một hài tử hả?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.