Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 35: Chủ Động Nói Thật


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 35: Chủ Động Nói Thật


Tô Hành mở mắt nhìn Tiêu Quân Nhã, hơi trầm giọng nói: “Nàng vừa nói cái gì?”
“…!Thần, thần thiếp nói…!Thần thiếp quen biết Giản Vân Hạc…”
Phát giác mình hơi nặng lời, Tô Hành thu liễm cảm xúc, nâng cằm nàng lên, “Chuyện gì xảy ra?”
“Thần thiếp…!Trước khi chưa cập kê đã quen biết Giản Vân Hạc…!Y đối thần thiếp tựa như ca ca…!Nhưng, ba năm trước, y nói y phải đi, sẽ không gặp lại thần thiếp nữa.

Cho đến lần đó ngài nhắc tới y…” Nàng cúi mắt, giọng nói khẽ khàng.

“Thần thiếp không biết làm sao, vô thức không muốn để ngài biết thần thiếp biết y…!C-cho nên…”
Tô Hành sững sờ một lúc lâu, đến khi cảm giác được lưng bàn tay bị nóng mới hồi phục tinh thần lại.

Nàng khẽ run, nước mắt chảy từ hai má nhỏ lên lưng bàn tay y…!Nàng cố nén nước mắt.

Nước mắt phụ nữ hậu cung chia làm hai loại, một khiến người thương, một khiến người ghét.

Nàng là loại thứ nhất.
“Định Quốc công phản đối, là vì nguyên do này?” Tô Hành thở dài hỏi.

Y vốn nghĩ mình sẽ tức giận mà không ngờ giận không nổi.
“Dạ…!Gia phụ lo lắng…!Cho nên mới…” Nàng chớp mắt và chậm rãi nâng mắt lên, “Là gia phụ phản đối cũng được, hay Giản Vân Hạc làm như không biết thần thiếp cũng thế, tất cả đều vì tốt cho thần thiếp.”
Tô Hành thở dài, lau nước mắt cho nàng, cúi hôn môi nàng.

Thấy nàng vẫn còn sợ hãi, y nhỏ nhẹ nói:
“Chúng ta là vợ chồng, có gì không thể nói với nhau chứ.”
Nàng chớp mắt, rụt rè nói: “Ngài…!Không trách thần thiếp?”
“Ngốc.” Y xoa đầu nàng, cười nói.

“Trẫm sao trách nàng.” Vừa nói vừa cầm tay nàng gác trước ngực mình, “Nơi này không nỡ.”
Nàng mỉm cười, rồi lại thấy y chợt nghiêm mặt.

“Quân Nhã, chuyện này nay trẫm đã biết thì không sao, nhưng nếu người khác biết trong khi trẫm không biết, nàng nghĩ có bao nhiêu nguy hiểm?”
“Thần thiếp biết, cho nên bây giờ mới thành thành thật thật khai báo cho ngài.


Nếu cứ giấu diếm mãi, thần thiếp hay Giản Vân Hạc cũng sẽ không yên lòng.

Huống hồ Giản Vân Hạc có khát vọng có chí hướng, thần thiếp không muốn y bị đàm tiếu.” Mặt nàng nghiêm túc, “Kỳ thật, chuyện này ngoại trừ mấy nha hoàn của thần thiếp, cùng với Tiêu gia và Nam công phủ thì không ai biết đâu.”
“Nàng không được ỷ vào may mắn.” Vẻ mặt y nghiêm túc.
Nàng hít mũi, vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Thần thiếp ghi nhớ bệ hạ dạy bảo.”
“…!Bệ hạ, ngài có trách Giản Vân Hạc không?”
“Tất nhiên là không.”
Nghe vậy, nàng yên tâm, qua loa lau nước mắt, cười nói: “Giản Vân Hạc vẫn chưa biết.

Nếu ngài đột nhiên hỏi y chắc chắn giật mình đấy.”
“Ha ha…!Trẫm còn chưa thấy qua cái gì làm y sợ.

Hôm nào thử xem.”
Ý cười nàng nhiều hơn nữa, nằm trên người y nói liên miên.

Hiếm khi có hưng trí, y thuận theo nàng tán gẫu một ít việc vặt, thật không thấy phiền chán.

Đến cuối cùng, nàng ngáp một cái, nhưng y tỉnh như không, nàng liên tục xua tay nói buồn ngủ.

Xem nàng buồn ngủ như thế, y không khỏi bật cười, ôm hông nàng, kéo nàng lại gần hơn.
Sáng hôm sau, nàng hầu y mặc y phục, tươi cười tiễn bước y.

Khi y đã đi xa, ý cười trong mắt nàng dần dần thay bằng lạnh nhạt.
Thanh Trúc vui vẻ cầm lược chải tóc cho Hoàng hậu; Xuân Phân lĩnh vài cung nữ thu dọn trong điện; Như Ý đang ở phòng bếp.

Duy nhất không thấy là Vũ Đồng.
Hoàng hậu: “Vũ Đồng ổn chứ?”
“Nương nương yên tâm, nha đầu kia đã biết.” Thanh Trúc trả lời.

“Uh.”

Cung phi tới thỉnh an.

Gần đây, tân sủng Trần thuận dung quang cảnh vô hạn, tất nhiên vài người cũng ngại mắt.

Liên thuận nghi thất sủng, không còn là sủng phi mà mỗi ngày lại đều đều thỉnh an không sót.

Hoàng hậu không nói gì, những người khác tự nhiên cũng sẽ không nói gì, nhưng hơn nửa đều là chế giễu trong bụng.
Uyển quý phi: “Thục phi hôm nay ăn mặc lạ nhỉ, ngọc sai mẫu đơn kia làm tóc nàng thêm đẹp đấy.”
Ai mà không biết gần đây vua không đặt chân tới Linh Tê cung, nghe nói là vì Hữu đốc Ngự Sử – cha Thục phi hành vi kém.

Không may nữa là Thục phi đã hơn 20 tuổi, ngồi được vị Phi, tôn quý có tôn quý nhưng so với oanh yến kiều hoa 15 – 16 tuổi đương nhiên già hơn nhiều.
Cầm trà trản, Thục phi không thèm để ý mà cười, “Có gì khác đâu, chỉ là do ngọc sai này đẹp thôi.” Nàng đưa mắt nhìn lại ngọc sai của Uyển quý phi.
Người đẹp vì lụa, Thục phi cho dù ăn mặc đẹp vua cũng không nhìn tới, Uyển quý phi giễu cợt Thục phi mơ tưởng.

Thục phi cũng là không nóng không lạnh đáp trả: trên 20 tuổi trong cung không phải chỉ có một mình nàng; Uyển quý phi trên 20.
Hiện giờ hậu cung tuy mưa móc cùng dính, ngay cả những điện hẻo lánh cũng được thấy mặt rồng vài lần cho nên ai cũng chú ý ăn mặc, biết đâu may mắn được lâm hạnh.

Liên thuận nghi thất sủng, không cần phải nịnh; Trần thuận dung phẩm cấp lại thấp, không đủ đặt lên bàn; gia phụ làm bậy, Thục phi bị vắng vẻ; Đức phi sảy thai, không thể thị tẩm; Triệu phi không khoẻ, rút thẻ bài rồi.

Uyển quý phi vẫn được sủng như thường, nhưng so với Hoàng hậu thì Hoàng hậu được sủng hơn.

Vì vậy chư phi lại đây nịnh bợ lấy lòng Hoàng hậu.
Sủng thì cực kỳ sủng, thất sủng thì là rơi xuống vực sâu.

Không ai biết được khi nào sẽ được sủng tận trời, khi nào vắng vẻ lạnh tanh.
Uyển quý phi cười ôn hòa, “Có thể thấy ngọc sai này xứng với muội muội.

Nếu là người khác e là không có được ý nhị đó.”
Vài cung phi đi theo Uyển quý phi phụ họa khen Thục phi.
Hoàng hậu chỉ khẽ mỉm cười, không có nhiều lời.


Uyển quý phi giống như nghĩ Phượng Tê cung là của mình, tán gẫu cùng chư phi, nếu ở trên không phải còn một vị thì Uyển quý phi thật đúng là muốn làm chủ Phượng Tê cung.

Hôm nay nàng mặc cung trang đẹp và sang trọng màu đỏ.
Có người lặng lẽ dò xét Hoàng hậu, thấy nàng không có để ý cái gì, không để bụng thái độ khiêu chiến uy nghi của Uyển quý phi…!Vì theo cung quy, ngoại trừ Hoàng hậu và Hoàng quý phi, chúng phi còn lại không được mặc màu đỏ, dù là sủng phi như Uyển quý phi cũng không được.

Ấy vậy mà Hoàng hậu không thèm để ý tới điều đó.

Những phi tần lý lịch yếu nghe Thục phi, Uyển quý phi giao phong mà kinh hồn táng đảm.

Thục phi trước mắt không được sủng, người nào nguyên bản dựa vào Thục phi tất nhiên sẽ không ngu gì đi giúp Thục phi để đắc tội Uyển quý phi.

Thục phi chỉ phải âm thầm cắn răng và chịu đựng.

Khi ngươi tốt thì người ta như ong vỡ tổ dựa vào; ngươi không tốt thì người ta đã bỏ chạy khi nhìn thấy ngươi.

Hậu cung làm gì có tỷ muội? Tất cả đều là giả dối.
Chúng phi đều tan, duy chỉ Trầm tần được ở lại, đi vào nội điện cùng Hoàng hậu.

Trầm tần: “Uyển quý phi hôm nay nổi bật quá.”
Tiêu Quân Nhã cười, “Nếu nàng thích, tùy nàng.

Bản cung coi như là lá cây làm nền cho hoa hồng nàng.”
“…!Nàng vậy mà dám mặc màu đỏ.”
“Nàng là quý phi tôn quý, được đặc cách cũng không phải là không thể.”
Trầm tần nhíu mi, gật đầu, nhưng sau đó lại nói: “Hậu cung có tôn ti trật tự, cho dù Thái hậu cho phép nhưng bệ hạ sẽ không.”
Tiêu Quân Nhã chọn mi, từ chối cho ý kiến.
Lời này là nói cho Như Ý – vừa mới vào điện nghe.

+
Hôm sau, Uyển quý phi lại đến, không mặc màu đỏ nữa mà mặc cung trang màu hồng có nhiều hoa.

Thái độ mặc dù không thấy thu liễm nhưng đỡ hơn hôm qua.

Chắc là hôm qua có Tô Hành nhắc nhở nàng.
Chu tu hoa do lần đó đỡ bệnh hơn, mỗi ngày an phận đi thỉnh an, có khi sẽ chỉ nói chuyện với Liên thuận nghi.


Không được sủng, lại là ma ốm, tất nhiên không có ai nghĩ đến Chu tu hoa.

Chuyện cô quan hệ tốt với Liên thuận nghi có thể là vì hồi mới vào cung đã như thế, nhưng trong mắt chư phi thì là “đồng mệnh tương liên”.

Có điều, nào ai biết này hai vị cấu kết với nhau không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Tiêu Quân Nhã ngồi chủ thượng, nhã nhặn nhìn mọi người nói chuyện với nhau, cung trang màu đỏ uy nghi cao quý nhưng mà nhìn hòa nhã dễ thân.

Khí phách đó tất nhiên người dưới không có được.

Và ai cẩn thận thì sẽ phát hiện tay phải nàng không nhúc nhích, cũng không uống trà.
Chạng vạng, Tiêu Quân Nhã giữ Trầm tần lại dùng bữa tối, hai người ngồi tán gẫu.
“Ngài đưa tin cho Tích Văn rồi?” Trầm tần nhấp trà, thấp giọng hỏi.
“Chuyện Chu Y, Tích Văn đều biết.” Tiêu Quân Nhã chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ.
“Nhưng Chu Y rất cẩn thận, Tích Văn lại là người Chu Y mang theo, thần thiếp lo lắng người truyền tin không đủ để làm bọn họ tin phục.”
“Đừng lo.

Người truyền tin là người cung ta, chỉ nhét tin vào lòng Tích Văn rồi đi, không lộ mặt mũi.” Tiêu Quân Nhã cười nhạt.

“Mà, nàng nghĩ Tích Văn còn có thể sống không?”
Trầm tần lặng im không nói.
“Trầm tần có cảm thấy bản cung quá ác không?”
“Nương nương đừng lo.

Tình cảnh bây giờ là do Chu Y tự tay làm bậy.

Nương nương tín nhiệm thần thiếp, thần thiếp đương nhiên làm việc cho ngài.”
Tiêu Quân Nhã dương môi cười, đổi đề tài.
Chỉ không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập; tiếng thông báo nối gót truyền tới.

Là Tô Hành.

Chuyện liên quan đến danh dự của Hoàng hậu, khó trách y có thể bình tĩnh được.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.