Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 28: Đạo Chữ
【 Lãnh ý sơ hiện 】
“Nương nương sáng nay thỉnh an Thái Hậu, không biết Thái Hậu đã khá hơn chưa?” Thục phi lo lắng hỏi Hoàng Hậu.
“Hm, Thái Hậu tinh thần không tồi, khí sắc tốt hơn rất nhiều, muội muội đừng quá lo lắng.” Tiêu Quân Nhã ôn hòa cười.
Nhậm thục nghi: “Aiz, có Uyển quý phi hầu hạ, nói vậy Thái Hậu khoẻ lại cũng mau.”
Tiêu Quân Nhã cười nhạt, “Uhm, có Uyển quý phi, cô cô và ngự y, Thái Hậu sẽ nhanh khoẻ lại.”
Thục phi cười thầm: Người ngoài có thể nào tốt hơn cháu ruột? Nàng nhìn nhìn chúng phi tần – không được nhiều lắm – trong điện, tiếc hận thở dài:
“Quá nhiều chuyện xảy ra, điện nhìn vắng vẻ hơn.”
Cũng không phải là nhiều chuyện xảy ra.
Những gương mặt ngày xưa bất tri thiếu vài người.
Vu lương nhân chết như đá chìm đáy biển, không để lại một gợn sóng.
Tính tình cô ta như vậy, chết thì thôi, không ai đau buồn.
“Thục phi nói giỡn hoài hà, còn sớm mà, các tỷ muội còn chưa tới đủ.” Phong tiệp dư mặc cung trang màu lam cười khanh khách đi tới, hướng Hoàng Hậu thi lễ, lại nói: “Vừa rồi ở trên đường gặp Liên thuận nghi…! Chắc cũng sắp tới rồi.” Nàng vào ngồi.
Đề cập Liên thuận nghi, người ở đây đều cười nhưng không nói.
Bệ hạ tuy chưa nói vì sao giáng cấp Liên Khả Hân nhưng không ai không biết là bởi vì Đức phi.
Mưu hại hoàng tự mà chỉ giáng cấp, dù đại đa số không phục nhưng xem như hả dạ.
Nếu cô ta cứ thế mà chết ngược lại sẽ không có ý nghĩa.
Giữ lại nhìn xem cô ta rơi rụng không phải là một loại hưởng thụ? Huống hồ hình tượng cô ta có thể nói là hỏng bét hoàn toàn, thứ hình tượng cô ta tạo dựng nhiều năm bỗng nhiên biến thành trò cười.
“Không biết Liên thuận nghi đã làm gì mà chọc bệ hạ không vui, bị giáng xuống lục phẩm.” Nhậm thục nghi nói, làm các phi tần âm thầm cười.
Tiêu Quân Nhã cười mà không nói, tiếp nhận Thanh Trúc đưa tới trà trản, thổi lá trà, nhấp một ngụm.
Nhan chiêu dung: “Hôm nay nóng nực, thần thiếp uống không nổi trà nóng luôn, thấy trà nương nương bốc khói mà thần thiếp lại thấy oi bức.”
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, đưa trà trản cho Thanh Trúc, nhìn Nhan chiêu dung, “Lòng yên tĩnh, hết thảy đều tốt.”
Nhan chiêu dung đứng lên hướng hoàng hậu khom người, “Thần thiếp thụ giáo.”
Thời điểm Liên thuận nghi đi vào Phượng Tê cung chúng phi tần đã đến đông đủ, nhìn thấy cung trang màu thủy bích – Liên thuận nghi thong dong tới đúng lúc, các phi tần vừa nói chuyện vừa nhìn người nọ, nhất thời không khí trong điện trở nên thâm thúy.
“Liên thuận nghi không cần đa lễ, mau ngồi đi.” Tiêu Quân Nhã ôn hòa hào phóng trước sau như một, ánh mắt nhìn qua vị trí Nhậm thục nghi ngồi, bất động thanh sắc mím môi.
Chỗ đó vốn là của Hinh phi a…
Liên thuận nghi cúi đầu tạ ơn, thong dong, chọn chỗ chếch mà ngồi.
Đổng tài nhân ngồi bên cạnh sắc mặt biến đổi.
Phong tiệp dư: “Liên tỷ tỷ đi chậm thật, muội muội đến đây một lúc rồi.”
“Trên đường thấy hoa la đơn nở đẹp quá, nhịn không được dừng chân ngắm kỹ một chút.” Liên thuận nghi cười đáp lại, mí mắt cũng không nâng.
Phong tiệp dư: “Ha ha, tỷ tỷ quả thật yêu hoa.”
Hiện tại Liên thuận nghi không còn được ở Lâm Hoa cung nữa mà là Mai Đình cung tương đối xa, không có bộ liễn thì đi rất là lâu.
Vũ Đồng bước vào, hành lễ, cúi đầu nói:
“Nương nương, Hoa Thanh cung – cung nữ Bội Tân nói Chu tu hoa sáng nay đau đầu, lúc này vẫn chưa thấy khá, không thể tới thỉnh an, mong nương nương chớ trách.”
Tiêu Quân Nhã cau mày, “Chu tu hoa lại không khoẻ?” Nàng nhìn Vũ Đồng, “Bảo nó trở về đi.
Bệnh thì gọi ngự y nhìn xem.
Nhớ tĩnh dưỡng cho tốt.”
“Dạ, nương nương.” Vũ Đồng cúi người xoay người đi.
“Mấy ngày trước còn thấy Chu tu hoa khí sắc không tồi, sao giờ lại bệnh rồi.” Dung tu nghi nhăn mi than.
“Bệnh tới như núi sập, há dự liệu được?” Thục phi nhấp trà, liếc Dung tu nghi.
Dung tu nghi gật đầu, “Cũng phải…!À mà nhiều ngày nay không thấy Triệu phi nha, tới Dương Tử cung thăm nàng lại bị ngăn trở ngoài điện.”
“Đúng vậy đó.
Nghe nói nương nương có đi qua Dương Tử cung rồi, cũng không gặp Triệu phi luôn ạ?” Phong tiệp dư nhìn Hoàng Hậu.
Tiêu Quân Nhã nhẹ nhàng gật đầu, “Quả thật như thế.”
Nhậm thục nghi: “Triệu phi bệnh nặng như vậy?” Trong lòng thầm nghĩ: mấy ngày nay cũng có nghe đồn, hmph, tin đồn mãi chỉ là tin đồn, mọi việc ta phải xác nhận chắc chắn mới yên tâm được.
“Triệu phi chỉ là viêm họng, các nàng đừng suy đoán nhiều.
Bản cung đã chuẩn nàng tĩnh dưỡng vài ngày.” Tiêu Quân Nhã liếc Nhậm thục nghi nói.
Nhậm thục nghi kinh ngạc, nhíu mày, cúi đầu nói “Thần thiếp ghi nhớ nương nương dạy bảo.”
Dung tu nghi mắt lạnh nhìn Nhậm thục nghi ngồi không vững, rồi lại nhìn Hoàng Hậu – thấy nàng ôn hòa thì thoáng nhíu mi.
Có lẽ Nhậm thục nghi; tiểu nhân vật không đáng Hoàng Hậu để bụng.
Vài người ngồi trên tùy ý trò chuyện, Liên thuận nghi thỉnh thoảng nhìn xem vài lần, miệng thủy chung hòa nhã cười mỉm.
Đổng tài nhân ngồi cạnh lại hơi đứng ngồi không yên, thường thường hướng Lưu quý nhân ở đối diện đưa mắt, có vẻ không được tự nhiên.
Liên thuận nghi trước kia là Hinh phi, Đổng tài nhân luôn luôn dè dặt trước mặt người ta, hôm nay người ta ngồi cùng trong lòng há được yên tĩnh? Vả lại còn có tin Liên thuận nghi hại Đức phi sảy thai, ngồi cùng người ác độc vậy làm sao dễ chịu được.
Lưu quý nhân sắc mặt như thường nhìn Đổng tài nhân, lấy mắt ra hiệu bảo nàng im lặng, không có động thái gì thêm.
Nhưng hành động đó của Lưu quý nhân bị Liên thuận nghi nhìn đến, nàng chuyển mắt, thấy Đổng tài nhân sắc mặt trắng bệch, trong lòng cười lạnh.
Liên thuận nghi nhìn Đổng tài nhân ôn nhu nói:
“Muội muội sắc mặt không tốt, không thoải mái hả?”
Đổng tài nhân đang bưng trà trản run lên, xoảng! Trà trản rớt xuống, nước văng tung tóe.
Đổng tài nhân sợ xanh mặt, đứng dậy hướng hoàng hậu quỳ xuống, run rẩy nói:
“Hoàng hậu bớt giận, nô tỳ không phải cố ý!”
Một tiếng “Nô tỳ” làm cho cả điện buồn cười.
Làm phi tần lâu như vậy mà trong khung vẫn là tỳ nữ thấp hèn.
Nghe được tiếng cười, Đổng tài nhân lại xanh mặt…!.