Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 127: Hoàng Hậu Thiên Tuế


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 127: Hoàng Hậu Thiên Tuế


Tô Cảnh ngồi ngay ngắn ở bàn, tay cầm quyển sách mà ánh mắt lại nhìn đồng hồ cát ở trên bàn chăm chú.

Cố Nhiễm bưng trà đẩy cửa vào, thấy Tô Cảnh nhìn đồng hồ cát mà không chớp mắt, cười nói:
“Vương gia, trà tới.”
Nghe thấy tiếng, Tô Cảnh chuyển mắt nhìn thấy Cố Nhiễm thì nở nụ cười, mặt mày phấn chấn.
“Con ngủ rồi à?” Y ôn thanh hỏi, để cuốn sách lại trên bàn.
Cố Nhiễm để trà lên bàn, ôn nhu cười.
“Đều ngủ rồi.”
Tô Cảnh cười, không nói gì nhiều, bưng trà lên và uống.

Đồng hồ cát cứ chạy, Cố Nhiễm bầu bạn ở bên Tô Cảnh, thiêm trà rót nước, không nói câu nào.

Cho đến khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ.
Một, hai, ba, bốn.

.

.

mười hai…!tròn mười hai lượt rồi.

Y chờ được tới giờ khắc này rồi.

Năm năm.

Nay đã tới.
“Nàng ở đây trông con.


Ta đã phái ám vệ bảo hộ.

Chờ ta trở lại.” Tô Cảnh hăng hái đứng dậy, nhìn Cố Nhiễm thật lâu rồi vòng qua thư án mà đi tới cửa.
“Vương gia…” Cố Nhiễm bình tĩnh, ở phía sau hẽ gọi.
Tô Cảnh dừng bước.
“Thiếp chờ ngài chiến thắng trở về trở về.”
Ở bên cạnh y sáu năm, nàng biết y đã trả giá nhiều lắm cho ngày này.

Nếu khuyên bảo vô dụng vậy hãy toàn tâm toàn ý ủng hộ.

Huống hồ, nàng hiểu, chuyện cho tới bây giờ đã không còn kịp thu hồi, chỉ phải liều mạng mà thôi.

Và nàng tin tưởng y sẽ thắng!…!Chính vì sự tín nhiệm kiên định này mà Cố Nhiễm mới bình tĩnh tiễn y rời đi.

Tô Cảnh nghe vậy chỉ không nhẹ không nặng mà ừ; góc áo bào màu lam đậm vung lên thật cao, thoáng qua và tiêu thất ở cửa.

Trong đêm sâu, gió lạnh, Cố Nhiễm đứng ở trong phòng nghe bên tiếng động bên ngoài mà khẽ thở dài.
***
Bắc Quân đợi mệnh ngoài hoàng cung.

Tiêu Thanh Viễn dẫn ba ngàn tinh binh đi theo Liên Chấn đánh vào hoàng cung.

Thiên hạ đổi chủ chính là việc đơn giản như thế.

Tô Cảnh mặc cẩm y xanh đậm, lộng lẫy hoa mỹ, cưỡi trên con ngựa cao to, nhất quán ôn nhuận nhĩ nhã, nào giống người tạo phản soán vị đoạt ngôi?…!Tô Cảnh dẫn theo thân tín, xuyên qua bóng đêm, một đường đi nhanh, dừng ở trước cổng Chu tước.

Đoàn người này ngoại trừ Tô Cảnh cầm đầu thì còn lại đều là một thân nhung trang và trường thương ngân giáp.


Tô Hành nay đã là cá trong chậu.

Hoàng Thành hay Cô Thành chỉ cần y ra lệnh một tiếng và thiên hạ đổi chủ ngay!
Dọc theo đường đi, Vương phủ thân thị đều giết đỏ cả mắt, che chở Tô Cảnh đi tới điện Thái Cực – đi tới nơi cách long ỷ chỉ có một khoảng – y sẽ cho Tô Hành vô tận nhục nhã; cho y ta tận mắt nhìn thấy mình từng bước một ngồi vào ngôi vị! Ôn nhuận quanh thân đột nhiên hóa thành sắc bén, Tô Cảnh nhảy vào cổng điện Thái Cực, từng bước mang theo lạnh lẽo đoạt người.
Lúc này, điện Thái Cực đèn đuốc sáng trưng, binh lính thị vệ phủ đầy chu vi, Tô Hành ung dung đứng đối diện Tô Cảnh với vẻ trầm ổn đạm nhiên như thường ngày, tựa như người trước mặt không phải đến lấy mạng mình.
Điện Thái Cực bây giờ toàn là người của mình, Tô Cảnh nhìn thấy Tô Hành thong dong thì nhịn không được cười nói:
“Không hổ là Thánh quân, đối mặt khốn cảnh như vậy cũng có thể thong dong.”
Tô Hành đứng chắp tay, cũng không nói lời nào, chỉ là nhếch môi cười bằng giọng mũi.
Biến cố này phát sinh trong nháy mắt.

Chúng binh lính vừa còn đứng bất động thì xuất thủ nhanh như chớp…!Kiếm quang hiện lên, máu văng tung tóe, ngay trong khoảnh khắc Vương phủ thân thị hưng phấn sự thành thì tất cả đều biến thành cô hồn dưới đao kiếm! Trước khi chết còn không kịp biết xảy ra chuyện gì! Tô Cảnh biến sắt, trừng mắt líu lưỡi nhìn biến cố trước mắt.

Cùng với lưỡi kiếm kề cổ.

Y nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình dưới hàn quang lạnh lẽo của lưỡi dao kiếm…
“Hoàng huynh không cần tìm nữa, người của trẫm chế phục Liên Chấn rồi.” Tô Hành lạnh nhạt, có vẻ lười biếng nói; nhìn qua một bên Tiêu Thanh Viễn rồi lại nhìn Tô Cảnh.

“Hoàng huynh, ngươi rốt cuộc là quá tự tin về mình, hay là quá đánh giá thấp trẫm?” Tiêu Thanh Viễn không chỉ là Phụ quốc Tướng quân mà còn là đệ đệ Tiêu Quân Nhã, Tô Cảnh lại thuyết phục Tiêu Thanh Viễn cùng y mưu phản? Thật là buồn cười!
Tô Cảnh thảm đạm, rốt cuộc hiểu ra – trách không được hết thảy đều tiến hành thuận lợi, thì ra chính mình là cá trong chậu! Nghĩ tới đây, y không khỏi lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Viễn.
Tiêu Thanh Viễn cầm kiếm kề cổ Tô Cảnh; nụ cười muốn xán lạn bao nhiêu là xán lạn bao nhiêu.
Mặt mày mang theo ý cười, Tô Hành chắp tay đứng đối diện Tô Cảnh.
“Tất cả lui xuống đi.

Trẫm cùng hoàng huynh trò chuyện.”
Nghe vậy, Tiêu Thanh Viễn là người đầu tiên không đồng ý, cầm kiếm chặt hơn:
“Bệ hạ, loạn thần tặc tử há có thể để ở đây?” Tiêu Thanh Viễn nhìn Tô Cảnh, “Chí ít cũng nên trói lại ạ!”
Tô Hành bất dĩ vi mà cười:

“Lui xuống đi, trẫm có tính toán.”
Bên ngoài vẫn là loạn lạc nhưng bên trong là từ tràn ngập xơ xác tiêu điều chuyển sang quỷ dị.

Tiêu Thanh Viễn thu kiếm, mang binh lui ra ngoài.

Dưới chân Tô Cảnh một giây trước còn là huynh đệ cướp đoạt thiên hạ vì y ngay tức khắc trở thành những thi thể lạnh băng; lúc này, y không phân biệt được đâu là hận đâu là bi thương.

Khổ tâm tổ chức lâu như vậy mà trong nháy mắt gì cũng biến mất.

Tô Cảnh phì cười.
“Đúng là vẫn thua.

Cách long ỷ chỉ có một khoảng lại thua ngươi.” Y cười; cười mình – cười Tô Hành.
“Ngươi không phải thua ở trẫm, mà là thua dưới sự tự tin và cuồng vọng của ngươi.” Giản Vân Hạc, Tiêu Thanh Viễn y còn muốn động thì có thể thấy được y tự tin về mình tới cỡ nào.
Ám trầm trong con ngươi nháy mắt tóe ra hận ý đặc hơn, Tô Cảnh nhìn chằm chằm Tô Hành, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo:
“Tô Hành, ta nơi chốn đều mạnh hơn ngươi, dựa vào cái gì ngươi lại nhận được tất cả những gì ta mong muốn!?…!Ha, ha.

Chỉ vì ngươi chiếm chữ Đích mà thôi; một đường một bước lên mây; mà, nếu không có chữ Đích này thì ngươi sẽ ra sao đây? Tô Hành à, ngươi đâu hơn được ta!!!” Nói tới cuối cùng dĩ nhiên là phi thường xúc động và phẫn nộ.
Tô Hành cũng không giận, chỉ cười nhạt.
“Xem ra hoàng huynh bất mãn trẫm đã lâu.”
“Ít nói lời vô nghĩa đi!…!Ta và ngươi từ nhỏ đấu nhau cho tới lớn; ngươi nơi chốn ép ta, ngay cả khi cuối cùng phụ hoàng băng hà y còn lôi kéo ta nói đừng làm chuyện gì xin lỗi ngươi! Ha ha, phụ hoàng từ đầu tới cuối đều chỉ nghĩ cho ngươi! Y nào đâu nghĩ tới ta chứ!”
Tô Hành lạnh lùng nhìn Tô Cảnh.
“Nếu phụ hoàng không có suy nghĩ đó, ngươi cho là ngươi còn có thể bình an sống đến bây giờ đứng ở đây cùng trẫm kêu gào?”
“Ha! Phụ hoàng chỉ là vì bảo trụ thanh danh của ngươi cho nên mới nói cho ngươi những lời này trước khi băng hà.

Bằng không, lấy tính nết của ngươi, ta cùng với ba hoàng đệ sớm đã chết oan uổng.”
“Không ngờ trẫm ở trong lòng hoàng huynh là người không màng tình thân thủ túc.”
“Ngươi cùng mẫu hậu ngươi như nhau, điều không phải thứ tốt!”
Tô Cảnh vẫn còn nhớ kỹ lời trăn trối của mẫu phi y, bà nói Thái hậu là như thế nào để cho bà không tấn được vị, đến chết vẫn chỉ là một Nhị phẩm Tu nghi; nói vì sao phụ hoàng vắng vẻ bà; vì sao khi hắn sinh ra không được phụ hoàng thích; nói đây hết thảy đều là lỗi của Thái hậu…!Dương tu nghi ngày xưa nói nhiều nhất là nói lời khiến Tô Cảnh đừng chịu thua, mà hãy lấy lại những gì thuộc về y…!thế cho nên Tô Cảnh từ nhỏ đã bắt đầu hận Tô Hành, hận Thái hậu.

Sau lại vì Tô Hành được Tiên hoàng coi trọng và yêu thích, dễ dàng lấy được Thái tử vị thì càng hận thù hơn.

Những tư tưởng oán hận của Dương tu nghi cắm rễ vào Tô Cảnh mà từ từ phát triển thành đại thụ che trời…

Tô Hành nghe xong những lời này thì nhếch môi với ánh mắt u ám.
“Hoàng huynh, nếu mẫu hậu trẫm thật cố ý thì, trẫm thấy ngươi còn có thể bình an lớn lên ở hoàng cung này được sao? Hay là ngươi cho rằng Dương tu nghi năm đó có năng lực bảo hộ ngươi lên đường bình an? Hmph.

Hoàng huynh, ngươi bị bà ta làm mù mắt rồi nhỉ, mang thứ không thuộc về mình làm thành của mình.”
Trong mắt Tô Cảnh lỏe ra hàn ý.
“Ngươi xem, ngươi hôm nay không phải là quang minh chính đại mơ ước ngôi vị của trẫm?…!Hay, hoàng huynh nghĩ là…!ngôi vị vốn là của ngươi?” Tô Hành châm chọc nói.
“Ngươi là con trưởng, thân phận ta tất thua ngươi, ta chẳng bao giờ nói qua những vật này là của ta!!! Tô Hành! Là ta không phục! Không cam lòng! Mẹ con các ngươi đoạt biết bao nhiêu thứ của ta và mẫu phi ngươi có biết không?!!”
Mẫu phi từng nói với y là, dĩ vãng khi Thái hậu chưa gả vào phụ hoàng có bao nhiêu sủng bà, thậm chí còn hứa cho bà Hoàng quý phi vị nhưng hết thảy đều bị Thái hậu đương trường đoạt đi- thế làm sao mà không hận!? Nếu có một mẫu thân là Hoàng quý phi, y nghĩ chí ít mình không bao lâu nữa cũng có thể diện mà ngẩng mặt trước Tô Hành.
Tô Hành buồn cười, ánh mắt thoáng chốc lạnh đi.
“Ngươi có biết mẫu hậu trẫm vì sao gả cho phụ hoàng năm năm mà không có dựng không? Đều là kiệt tác của mẫu phi tốt đẹp của ngươi cả đấy! Mẫu hậu xem bà ta là tỷ muội nhưng bà ta lại ngầm hạ độc thủ mẫu hậu, muốn đưa mẫu hậu cả đời vô pháp sinh dục! Hoàng huynh, quả nhiên là mẫu phi tốt của ngươi a, trẫm suýt nữa là không có cơ hội gặp mặt hoàng huynh ngươi rồi…!À à, còn nữa.

Nếu không phải trước đây ngươi còn quá nhỏ, không ai chiếu cố, phụ hoàng mới để lại cho bà ta một mạng.

Bằng không, với tội danh đó, bà ta không chỉ phải thất sủng đơn giản như vậy.”
Thái hậu gả cho Tiên đế khi mười bảy tuổi.

Tuy từ khi vào cung đã thánh sủng không suy, rất được Tiên đế sủng ái song phải đến khi hai mươi hai tuổi mới có Tô Hành.

Năm năm trời ở trong cung là đủ để cho một thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn nhìn thấu nhân tính hung ác! Bà tốt với người xuất phát từ nội tâm mà người không ngại ngấm ngầm xuống tay với bà; nếu Thái hậu không âm thầm phát hiện khác thường thì cả đời bà e là không con.

Cho nên, Thái hậu về sau trả thù phi thường thành công: để Dương tu nghi thất sủng rồi buồn bực mà chết, và con trai của kẻ thù cũng từ nhỏ sống trong tự ti.

Dù suy đoán tốt nhưng Thái hậu lại quên đi khả năng Dương tu nghi sẽ nuôi dưỡng con trai mình thành sói…
“Không thể nào!” Như sét đánh ngang tai, Tô Cảnh khiếp sợ, trừng mắt Tô Hành cả giận nói: “Chớ nói năng bậy bạ chửi bới mẫu phi ta!”
Lời Tô Hành nói làm sao là sự thật? Mẫu phi là mẫu thân tốt nhất trên đời này, nào có độc ác như thế!
“Trẫm hồ ngôn loạn ngữ?…!Hà; ừ, trẫm có hồ ngôn loạn ngữ không, ngươi có thể hỏi người tên Hữu Lam trong phủ ngươi.

Bà ta là cận tỳ của Dương tu nghi, Dương tu nghi từng làm cái gì bà ta hẳn là người rõ ràng nhất.”
Hai mắt trợn tròn, trên mặt viết đầy không tin, Tô Cảnh tràn đầy hận ý nhìn Tô Hành, cắn răng nói:
“Ngươi cho là lời của ngươi nói bản vương sẽ tin?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tô Cảnh là bị mẹ nó dạy bậy ╮(╯▽╰)╭.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.