Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 116: Hoàng Hậu Thiên Tuế


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 116: Hoàng Hậu Thiên Tuế


Tư Doanh khóc không thành tiếng.

Vương Phúc An, Thu Huyên từ ở ngoài chạy vào thấy vậy; Vương Phúc An vội nói:
“Nương nương không cần kinh hoảng; đó là do Xuân Phân lúc trở về đi ngang qua Bích Trì trượt chân rơi xuống nước, đã được cứu rồi ạ, cô ấy không có việc gì.”
Tư Doanh đang khóc, nghe Vương Phúc An nói mà vui mừng, rồi lại có vẻ không tin:
“Công công không phải nhầm lẫn chứ? Có thái giám nói cho ta là Xuân Phân cô cô đã chết đuối rồi??”
“Chớ nói nhảm!” Vương Phúc An khẽ mắng.

Tư Doanh nín khóc, phát giác thái giám có vấn đề.

Và không chỉ riêng Tư Doanh nhận thấy được điều này.
“Xuân Phân hiện tại ở đâu?” Thanh Trúc hỏi.
“Tiểu Toàn Tử, Tiểu Quý Tử đi đón rồi; hẳn là đang trên đường về cung Phượng Tê.” Vương Phúc An ở trong cung mấy năm nay, dạng tranh đấu gì mà chưa thấy qua? Bích Trì là nơi phải đi qua để tới cung Phượng Tê, Xuân Phân luôn sẽ chú ý, thế nào tự nhiên rớt xuống? Nếu đây không phải có người tác quái thì đánh chết y cũng không tin!
Tư Doanh lau nước mắt.
“Vương Phúc An, ngươi đi ra ngoài trước đón người.

Thu Huyên đi gọi Vương Thanh.

Thanh Trúc đi phòng bếp nấu canh gừng.” Hoàng hậu trầm giọng nói.
“Tư Doanh ở lại; bản cung có chuyện hỏi ngươi.” Tiêu Quân Nhã nghiêm mặt nhìn Tư Doanh.
Tư Doanh hiểu mình ở lại là để nói chuyện thái giám.

Và khi tất cả đều đi làm nhiệm vụ, nàng nói:
“Nô tỳ từ cung Trần phi trở về, bỗng có thái giám thất kinh chạy tới trước mặt nô tỳ nói Xuân Phân cô cô xảy ra chuyện.

Nô tỳ vừa nghe đã sốt sắng; thái giám đó nói nô tỳ hãy nhanh về báo cho nương nương cho nên nô tỳ mới cuống quít chạy trở về…”
Tư Doanh vốn là đang làm nhiệm vụ đưa hoa quả điểm tâm cho Trần phi, nàng còn đi cùng với bạn tốt của mình – Đông Lan, khi hoàn thành nhiệm vụ và trở về cung Phượng Tê thì tên thái giám đó thình lình lao tới thất kinh nói Xuân Phân có chuyện làm nàng và Đông Lan sợ hết hồn.
“Dáng dấp tên thái giám đó thế nào, ngươi có nhớ?” Tiêu Quân Nhã nhíu mày hỏi.
Tư Doanh gật đầu, “Dạ có! Khóe miệng hắn có một nốt ruồi ạ.” Nàng đưa tay chỉ vị trí nốt ruồi trên mặt mình.
Tiêu Quân Nhã trầm ngâm.

Lúc này lại có tiếng bước chân truyền tới.


Thu Huyên đi vào; lén lén dò xét hỏi thăm Tư Doanh, khom người nói:
“Nương nương, Xuân Phân cô cô đã trở về; Đông Lan đã đỡ cô ấy về phòng.

Vương đại nhân cũng đến luôn rồi ạ.”
Vương Phúc An vào tới, còn dẫn theo một người.

Tiêu Quân Nhã tỉ mỉ nhìn.

Là Chưởng ấn Cục Ngân Tác – thái giám Triệu Hải.
Áo bào Triệu Hải ướt đẫm, kể cả giầy, y cung kính hành lễ với Hoàng hậu.

“Thưa, lúc đó Xuân Phân rơi xuống nước, vừa lúc Triệu công công dẫn người đem trang sức cho Ngô tu nghi, mới đúng lúc cứu được Xuân Phân.” Vương Phúc An nói.
Tiêu Quân Nhã nghe xong cảm tạ Triệu Hải một phen, và phân phó Vương Phúc An lấy đồ bản thưởng; thưởng cho những ai đã cứu người lúc đó; Triệu Hải được nhiều nhất.
Triệu hải ngỡ ngàng; quỳ rạp xuống, “Nương nương trăm triệu không được!…!Nô tài luôn luôn ghi nhớ nương nương đại ân đại đức; nô tài không có khả năng nhận lấy lễ vật của nương nương! Vả lại dù là ai rơi xuống hồ đi chăng nữa nô tài cũng cứu…!xin nương nương hãy thu hồi lệnh ban thưởng.”
“Bản cung ban thưởng là vì cám ơn ngươi cứu Xuân Phân.

Ngươi đứng lên đi.

Cứ thu nhận là được.” Nàng đưa mắt nhìn Vương Phúc An; Vương Phúc An hiểu ý và đỡ người lên.
Hoàng hậu đã nói vậy Triệu Hải biết mình không thể không nhận, vì vậy cực kỳ cảm tạ ân đức Hoàng hậu một phen – mặc cho trong lòng bất an mà thu nhận.
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, “Triệu công công hãy đi quần áo và ở bên đây nghỉ ngơi một chút, bản cung đi xem Xuân Phân đã.” Nàng đưa mắt ra hiệu cho Thu Huyên và Vương Phúc An để bọn họ ở lại, còn mình thì dẫn Tư Doanh qua phòng Xuân Phân.
Lúc này, Xuân Phân đã tắm qua, xõa tóc ướt nằm ở trên giường.

Khi Tiêu Quân Nhã đến Vương Thanh đã bắt mạch xong, viết toa thuốc xong; Thanh Trúc cũng bưng canh gừng tới rồi.

Sắc mặt Xuân Phân nhợt nhạt đi, may mà không có gì trở ngại, chỉ là hơi bị kinh hách.

Thấy Hoàng hậu đến, nàng muốn đứng dậy nhưng Tiêu Quân Nhã đã bước tới đè vai nàng lại, cau mày nói:
“Nằm im.”
“Nô tỳ sơ ý; để nương nương lo lắng.” Xuân Phân đỏ mắt, cắn môi, nhìn Hoàng hậu nghẹn ngào nói.
“Không sao.

Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Nàng vỗ vỗ tay Xuân Phân; nhìn về phía Thanh Trúc, “Bản cung bảo Thanh Trúc làm canh gừng cho ngươi, mau uống đi.” Nàng đứng lên, nhường chỗ cho Tư Doanh và Thanh Trúc.
Xuân Phân uống xong canh gừng, Tiêu Quân Nhã cho lui những người không có nhiệm vụ, chỉ để lại Thanh Trúc và Tư Doanh.

Sau đó, Xuân Phân ngưng trọng thần sắc nhìn Hoàng hậu, nói:
“Nương nương, nô tỳ bị ấn đầu xuống hồ hòng dìm chết nô tỳ.”
Xuân Phân là phụng mệnh Hoàng hậu đem hoa quả và điểm tâm cho Hiền phi cùng Uyển quý phi; bởi vì số lượng không nhiều cho nên nàng tự mình đi, vì vậy trên đường xảy ra tai nạn.

Tới giờ nàng vẫn còn sợ hãi cảm giác uống, hít phải nước, càng giãy giụa càng mau chết, khiến nàng bất giác run rẩy.
Phát giác Xuân Phân như thế, Tiêu Quân Nhã trấn an: “Ngươi bây giờ trước phải nghỉ ngơi thật tốt.

Chuyện khác nói sau vậy.”
“…!N-nương…”
“Được rồi, nghỉ ngơi đi.

Tư Doanh, ngươi ở lại chiếu cố nàng.”
Tư Doanh hiểu được nặng nhẹ, dù rất tò mò nhưng cũng không dám nói gì; nàng chăm sóc Xuân Phân uống thuốc xong và để người ngủ.
Trở lại chính điện.

Triệu Hải đã thay đổi quần áo sạch, hầu tại điện.

Tiêu Quân Nhã phất tay cho người lui ra; nàng ngồi xuống và gác tay lên ghế.
“Ngồi đi.” Nàng nói.
Triệu Hải dù khiếp đảm nhưng cũng thu liễm được; nghe lệnh và ngồi xuống.
Trong điện chỉ còn hai người, “Triệu công công, ngươi biết cái gì cứ nói đi.” Tiêu Quân Nhã nói.
“Dạ, bẩm nương nương, lúc nô tài sắp đi ngang qua chỗ đó thì nghe được tiếng nước, tưởng là cung nữ ban đêm đến Bích Trì nghịch nước nên muốn qua nhắc nhở.

Song khi đến gần hơn mới nhìn thấy là có người ngồi bên hồ đang nhấn đầu ai đó khác xuống nước…!Nô tài sợ hết hồn, mà đúng lúc người đó cũng thấy chúng nô tài nên mới buông tay và xoay người chạy đi.

Người đó, thân thủ không tệ.

Là nam nhân.

Gã mặc đồ đen nên nô tài không biết gã là thái giám hay Ngự lâm quân ạ.” Triệu Hải rũ đầu nói.
“À, gã chạy về hướng tây ạ.” Triệu Hải bổ sung.
Tiêu Quân Nhã trầm ngâm chốc lát.

“…!Những người bên cạnh ngươi lúc đó.

.

.”
“Thưa, nương nương hãy yên tâm, bọn họ đều đã đi theo nô tài rất lâu, tất cả đều kín miệng, cái gì nên nói cái gì không nên nói đều hiểu hết ạ.”
Tiêu Quân Nhã gật đầu.
“Ngươi đi đưa đồ cho Ngô tu nghi? Đã trễ thế này, Ngô tu nghi muốn cái gì vậy?”
“Thưa, trước đó vài ngày, Ngô tu nghi nhờ nô tài chế tạo hai bộ trang sức, hình như là muội muội Ngô tu nghi thành thân, ngài ấy muốn tặng muội muội hai bộ trang sức lưu hành trong cung ạ.

Ngô tu nghi nói khi xong đưa qua ngay, và hôm nay thì nô tài đã hoàn thành, nghĩ tới Ngô tu nghi nóng lòng nên nô tài mới mang qua.”
“Thì ra là thế.

Trên đường làm trễ nãi lâu như vậy; đồ đạc đã đưa qua sao?”
“Bẩm nương nương, đã đưa qua.”
“Nói vậy, bản cung phải cảm tạ Ngô tu nghi, nếu nàng không nôn nóng, ngươi lại trùng hợp đưa qua, Xuân Phân e là gặp bất trắc.” Tiêu Quân Nhã trầm ngâm nói.
“Là Xuân Phân cô nương phúc khí lớn, gặp dữ hóa lành ạ.”
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, không có sẽ cùng Triệu Hải trò chuyện thêm chút gì mà để y lui xuống.

Thanh Trúc, Vương Phúc An tiếp đó đi vào; hai người nhìn nhau; Thanh Trúc mở miệng trước:
“Nương nương, việc này.

.

.”
Tiêu Quân Nhã chau mày, không nói gì.
“Nương nương, dựa theo những gì Tư Doanh nói thì là có người đã xác định Xuân Phân sẽ chết cho nên mới tới báo tin nhưng không ngờ sự có mặt của Triệu Hải, cứu được Xuân Phân…” Vương Phúc An nói.
“Lấy nô tài kiến giải vụng về, việc này hẳn là có quan hệ với Uyển quý phi.”
“Lời đồn song tử từ Uyển quý phi mà ra, kết quả bệ hạ thần không biết quỷ không hay trấn áp, ngay cả Thái hậu một chữ cũng không đề cập.

Với tính cách của Uyển quý phi thì nếu không phải còn có hậu chiêu thì là nàng đang đợi thời cơ.”
Tiêu Quân Nhã phiền não xoa mi tâm, “Không có chứng cứ, không nên nói lung tung.”
“Việc này, đối ngoại hãy nói Xuân Phân trợt chân rơi xuống hồ.

Các ngươi cũng nên cẩn thận.

Truyền lệnh xuống dưới, từ hôm nay bắt đầu nâng cao tinh thần cảnh giác, buổi tối không nên tùy ý ra ngoài.

Nếu có điều ngoài ý muốn xảy ra, đừng trách bản cung không có nhắc nhở.”

“Dạ, nương nương!!”
Vương Phúc An, Thanh Trúc nhận lệnh.

Cuối cùng, khi Vương Phúc An lui ra, Tiêu Quân Nhã phân phó y gọi Hà Trác đến.

Tiêu Quân Nhã để Hà Trác âm thầm điều tra thái giám có nốt ruồi ở mép miệng và đồng thời bảo y phái người theo dõi cung Trường Hi.
Hà Trác cẩn thận vạn phần tất không dám chậm trễ, lui xuống là làm việc ngay.
***
Ngày hôm sau khi chư phi thỉnh an, biết tới việc này liền hướng Hoàng hậu hỏi han.

Dù gì cũng là Đại cung nữ đắc lực của Hoàng hậu, khi gặp chuyện tất không giống cung nữ bình thường.

Nghe thấy người không có việc gì, chỉ bị kinh hách thì bọn họ là làm ra vẻ yên tâm.

Có một số thì sau khi trở về còn phái người đưa tới thuốc bổ nữa…!và sự nịnh bợ lồ lộ này cũng chuốc cho người khác khinh bỉ.
Sau buổi chầu là Tô Hành đi xem Thái hậu trước rồi mới tới cung Phượng Tê.

Tôn Đắc Trung cũng là sáng nay mới biết Xuân Phân có chuyện, do Tiểu Ngô Tử và Tiểu Toàn Tử quan hệ không tệ – sáng nay, khi Tiểu Toàn Tử đi lấy điểm tâm cho vua thì gặp Tiểu Ngô Tử, không biết Tiểu Toàn Tử vô tình hay cố ý mà trong lúc lơ đãng nói đến Xuân Phân, chính là việc Xuân Phân bị ấn đầu uống nước, rồi nói Hoàng hậu tùy rất phiền não nhưng không muốn làm lớn chuyện cho nên chỉ âm thầm phái người điều tra.

Và Tiểu Ngô Tử không có lo cho Xuân Phân làm sao mà là lo lắng Hoàng hậu phiền não, vì vậy khi Tiểu Toàn Tử đi rồi, y vui vẻ chạy đi nói cho Tôn Đắc Trung, và vì vậy Tôn Đắc Trung mới nói cho Tô Hành.
Khi Tô Hành hỏi tới Xuân Phân, Tiêu Quân Nhã trầm ngâm chốc lát rồi cũng chi tiết nói.
Tô Hành nghe xong không thể không tức giận.

Dám động thủ với người của Hoàng hậu như vậy có thể thấy kẻ chủ mưu có bao nhiêu lớn gan! Ngày nay dám động tới Xuân Phân, không chừng ngày mai sẽ dám động tới Tiêu Quân Nhã!
“Bệ hạ…!việc này thần thiếp không muốn đả thảo kinh xà.

Sẽ là lợi bất cập hại khi kẻ chủ mưu có sự đề phòng.

Xin ngài hãy giao chuyện này cho thần thiếp âm thầm điều tra.” Tiêu Quân Nhã đưa trà qua, châm chước nói.
Tô Hành chau mày, nhận lấy trà trản, “Đoạn Minh Húc chuyên nghiệp xử lý loại chuyện này; nàng có thể dùng y.

Nếu tra không ra thì giao cho trẫm.”
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, “Từ khi ngài bắt đầu chú ý đến thần thiếp, thần thiếp sẽ không cậy mạnh.”
Tô Hành giật mình trong giây lát.

Nụ cười ở mép môi cứng lại.

Y không lên tiếng cũng không nhúc nhích…!Ngọc diện mỹ nhân tươi như hoa đào, kiều nhược lưu thủy, dáng cười ôn nhu thỏa đáng không có chỗ không đúng song lại khiến y lần đầu cảm giác mình ở nàng gần như vậy nhưng xa cách như vậy!…!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.