Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 10: Đức Phi Có Tin Mừng!
Chạng vạng có một cơn mưa.
Hạt mưa rơi tí tách trên ngói lưu ly.
Mưa ngày càng lớn.
Vũ Đồng đóng cửa sổ và nghe Hoàng hậu nói:
“Điền thị trước kia cùng Diêu Quý cơ quan hệ không tệ thì phải?”
Như Ý ngẩn người, trả lời: “Hồi Nương nương, Điền thị cùng Diêu Quý cơ vào cung cùng năm.
Lúc ấy Điền thị tương đối được Bệ hạ ưu ái, mà Diêu Quý cơ thì lại là người không được chú ý đến.
Sau này, Diêu Quý cơ dựa vào Điền thị được Bệ hạ sủng hạnh, từ Thất phẩm – Phương uyển lên Tứ phẩm – Quý cơ….!Nếu nói đến quan hệ với Điền thị…!theo nô tỳ thấy, thì cũng chỉ là mặt ngoài.”
Tiêu Quân Nhã xoa thái dương, hỏi: “Như Ý tiến cung có năm năm đi?”
“Hồi Nương nương, đúng thế ạ.”
Tiêu Quân Nhã không có lên tiếng nữa mà chỉ xoa thái dương.
Vũ Đồng đứng ở một bên trộm xem xét Như Ý.
Thấy Như Ý phục tùng cúi đầu, đứng thẳng một cách tự nhiên, giống như dù có sóng to gió lớn cũng không làm gì được nàng, Vũ Đồng không khỏi cảm thán: vẫn là lão nhân hầu hạ Bệ hạ ba năm, so với tiểu cô nương mình mới vào cung mới mấy tháng ổn trọng hơn…
“Ugh…!Như Ý là lão nhân trong cung.
Lại hầu hạ Bệ hạ lâu như vậy, Bổn cung yên tâm.
Cung nữ bên cạnh Bổn cung, người lâu nhất cũng chỉ mới có ba năm, không ai có khí độ như ngươi cả.
Còn cần ngươi dạy bảo các nàng nhiều.” Tiêu Quân Nhã nâng mắt nhìn Như Ý, chậm rãi nói.
Vì chuyện Điền thị sáng nay mà Tô Hành nói, tại cung nhân của nàng không ứng phó được loại chuyện này, cho nên điều Đại cung nữ bên cạnh mình – Như Ý tới Phượng Tê Cung.
Nói trắng ra là tìm lý do giám thị nàng.
Tóm lại là y vì lời của Điền Điềm mà nghi ngờ nàng.
Mà thôi, nếu y không nghi ngờ thì y không phải là Tô Hành rồi.
“Mong Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ không phụ Nương nương kì vọng.”
Tiêu Quân Nhã gật đầu, không nói nữa.
Mưa lớn, vùi dập những cành hoa, tuôn rơi từ ngói xanh không dứt.
Xuân Phân từ ngoài điện tiến vào, với đôi giày và chân váy ướt đẫm.
Tóc dán trên trán, nàng giao đèn lồng cho Thu Huyên vừa đi tới.
Thu Huyên đưa khăn, nhận dù từ Xuân Phân.
Xuân Phân lau tay và tóc, nghe Thu Huyên nhỏ giọng nói:
“Bệ hạ điều Như Ý cô cô đến cung chúng ta đó…” Xuân Phân dừng động tác, nghe Thu Huyên cười nói tiếp: “Cô cô thay quần áo đi, ướt hết cả rồi.”
Xuân Phân không lên tiếng; đưa khăn cho Thu Huyên, rồi xoay người trở về phòng thay quần áo.
Thu Huyên nhìn bóng dáng Xuân Phân mà lắc đầu thở dài: Hoàng hậu vốn có hai người Xuân Phân và Thanh Trúc được trọng dụng, tự nhiên một cái Như Ý bất thình lình xuất hiện, Đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu e là sẽ thay đổi…
Khi vào điện, Vũ Đồng đang vặn ngọn đèn; ngẩng đầu thấy Xuân Phân tiến vào, nàng mấp máy môi không lên tiếng nói: Vào trong xem đi…!Và nháy mắt ra hiệu cho Xuân Phân.
Xuân Phân vờ như không phát hiện, nhưng nàng sao không lo lắng? Luận lí lịch, Như Ý cao hơn nàng.
Nàng gặp Như Ý còn phải gọi một tiếng cô cô.
Luận lòng dạ, Như Ý là Đại cung nữ của Bệ hạ, từng trải hơn nàng, hiểu biết đương nhiên nhiều hơn nàng…!Đã vậy người ta còn tâm bình khí hòa, mà nàng, mặc dù cũng là ổn trọng nhưng không có bằng người ta….
Nếu Hoàng hậu muốn như thế, đó là chuyện đương nhiên thôi.
Xuân Phân thầm thở dài và đi vào nội điện.
Như Ý đang châm trà, gặp Xuân Phân tới, vẫn bất động thanh sắc bưng trà lài cho Tiêu Quân Nhã.
Xuân Phân nghe tiếng mưa mà thấy phiền lòng, nàng hướng Tiêu Quân Nhã cúi người, nói:
“Hồi Nương nương, đã thẩm xong, Xảo Lan nói, khi Điền thị còn nằm trên giường, đã từng gặp qua rất nhiều phi tần.
Thời gian lưu lại hoặc dài hoặc ngắn.
Có điều, ai ai cũng chọc Điền thị, chỉ có…!sau khi gặp Diêu Quý cơ, Điền thị mới sai Xảo Lan đi thăm dò chuyện Tiết Ngự y.”
Tiêu Quân Nhã thoáng nhăn mi.
Nàng nhấp một ngụm trà, xong rồi để lại trà trản lên bàn.
“Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.” Tiêu Quân Nhã nói và thoáng nhìn qua Như Ý.
Thấy người thì thần sắc như thường, bộ dạng phục tùng; còn người thì đang làm như tranh công.
Như Ý là người của Tô Hành, nói ngắn gọn đó là đến giám thị, vậy mà Xuân Phân lại không có cố kỵ; cái người tinh tế tỉ mỉ xưa kia đâu rồi?
Nghe Hoàng hậu nói như thế, Xuân Phân ngẩn ra.
Rồi đột ngột nghĩ đến thân phận Như Ý, nàng liền ảo não không thôi.
Xuân Phân cúi người và sầu não lui xuống.
Nàng biết mình đã làm Hoàng hậu không vui…!Xuân Phân nện bước đi nhanh hơn, thấy Vũ Đồng sửng sốt mới hồi phục tinh thần.
Sau đó, Tiêu Quân Nhã không nói gì nữa, mà chỉ nằm dưỡng thần trên nhuyễn tháp.
Như Ý thì cung kính cúi đầu đứng ở một bên.
Mưa vẫn lớn.
Vũ Đồng đẩy cửa sổ vươn tay đón mưa, rồi lại vội vẩy nước làm nước mưa văng lên mặt, nàng lấy tay áo lung tung lau mặt và ngượng ngùng đóng lại cửa sổ rồi thành thật đứng ở vị trí nên đứng.
Nửa canh giờ sau, Xuân Phân gặp lại Tiêu Quân Nhã.
Như Ý đã bị điều đến phòng bếp.
Xuân Phân được triệu đến.
Mưa đã tạnh.
Nước mưa đọng lại trên mái rơi xuống bậc thang.
Âm thanh mặc dù không lớn nhưng vì trong điện rất yên tĩnh cho nên có thể nghe thấy.
Xuân Phân quỳ; trong tầm mắt là cung trang đỏ thẫm rũ xuống từ nhuyễn tháp…!
Tiêu Quân Nhã nhìn Xuân Phân một lát rồi bỗng thở dài.
Xuân Phân cắn môi, dập đầu xuống:
“Nô tỳ đại ý, mong Nương nương khoan khoan thứ!”
Vẫn là yên tĩnh không tiếng động làm Xuân Phân rõ kinh hoàng.
“Xuân Phân, ngươi dĩ vãng không phải như vậy.”
Xuân Phân nghe vậy hận không thể dập đầu, vì nàng là cung nữ của Hoàng hậu, nếu dập đầu đổ máu sẽ tổn hại dáng vẻ, gây phiền phức cho Hoàng hậu.
Nàng chỉ phải quỳ rạp sát sàn bạch ngọc, nhắm mắt nói:
“Nương nương thứ tội!”
“Ngươi có còn nhớ, trước khi tiến cung, mẹ ta nói cái gì không?”
“Dạ…!Phu nhân nói…!nô tỳ tâm tư tỉ mỉ.
Tính tình trầm ổn.
Xử sự cẩn thận.
Hiểu được xem xét thời thế.
Nô tỳ theo Nương nương vào cung là giúp đỡ Nương nương…!”
Tiêu Quân Nhã lạnh lùng nhìn Xuân Phân phủ phục dưới đất.
Nàng bưng trà trản và nhấp trà, chậm rãi nói:
“Bệ hạ đem Như Ý đến Phượng Tê Cung, dụng ý ra sao ngươi cũng biết đi?”
“Vì…!vì Bệ hạ thương tiếc Nương nương…!Như Ý cô cô là lão nhân trong cung, so với nô tỳ sẽ càng thêm dụng tâm thị hậu nương nương…”
[Keng!]
Tiêu Quân Nhã nhăn mi, thả mạnh trà trản lên kỷ trà làm nước trà sánh ra.
Xuân Phân nhắm mắt, trong lòng [Lộp bộp], tim phút chốc đập nhanh hơn.
Nàng cảm giác được Hoàng hậu rất tức giận…
“Xuân Phân! Uổng cho Bản cung coi trọng ngươi, hiện giờ ngươi hồi báo Bản cung như thế?”
Xuân Phân đong đầy nước mắt, “Nô tỳ biết sai, xin Nương nương thứ tội!”
Theo Hoàng hậu ba năm, mỗi thời mỗi khắc nàng đều lo liệu thay Hoàng hậu, nàng biết, lí do phu nhân cho nàng tiến cung cùng Đại tiểu thư ngoại trừ tính cách ra, quan trọng nhất là nàng là một người mạnh mẽ, không chịu thua ai, mà Đại tiểu thư vốn tính tình ôn nhu, khiếm khuyết một người như nàng.
Nhưng, nếu quá mạnh mẽ quá háo thắng thì lại mang đến phiền toái, mà lão gia và phu nhân chỉ chọn một mình nàng.
Tiêu Quân Nhã khẽ thở dài.
Nàng đi xuống đỡ Xuân Phân dậy:
“Xuân Phân, Như Ý là Bệ hạ điều đến Phượng Tê Cung, còn ngươi là đi theo Bản cung vào cung, quanh co trong đó ngươi hẳn là hiểu được?”
Tiêu Quân Nhã lau nước mắt cho Xuân Phân làm Xuân Phân thụ sủng nhược kinh mà khụy chân xuống muốn quỳ, Tiêu Quân Nhã đỡ tay nàng nói:
“Lau nước mắt đi, đừng để người khác nhìn thấy.”
Nghe vậy, Xuân Phân vội thu liễm cảm xúc, liên tục gật đầu và lấy khăn lau nước mắt.
Nàng thấy Hoàng hậu cười nhạt, nhìn đoán không ra thâm ý.
Như Ý dù có tốt chung quy cũng là người của Tô Hành, há có thể tùy ý dùng? Có điều, nếu nói về Như Ý, thì người này có diện mạo điềm mỹ; hầu hạ Tô Hành ba năm mà không bị lâm hạnh – việc này, một năm trước, chúng hậu phi vì nhàm chán mà nghị luận một thời gian nhưng bị Tô Hành dìm xuống, đến cuối cùng còn trừng trị mấy người….!Lần này, Tô Hành điều Như Ý đến Phượng Tê Cung, ngoài mặt là Hoàng hậu đắc sủng, nhưng thực tế thì sao? Mỗi người ai cũng có tính toán riêng cả.
**
Hôm qua, Tô Hành lật thẻ bài Thục Phi, không đến một khắc đã bãi giá tới Trường Nhạc Cung.
Nghe nói, hôm qua, khi mưa đã tạnh, Đức Phi muốn đi dạo, không ngờ bậc thang trơn trợt, Đức Phi không cẩn thận mà té.
Sau đó, Đức Phi đau bụng; Ngự y được phái đến và chẩn ra hỉ mạch, hơn ba tháng.
Như thế, Tô Hành không thể nào ngồi cùng Thục Phi, lúc này liền bãi giá đến Đức Phi.
Sáng hôm sau, tin tức Đức Phi có thai lan truyền nhanh chóng.
Hoàng hậu, Hinh Phi lần lượt sảy thai, thành ra cái thai của Đức Phi là quý báu.
Thái hậu tất nhiên rất vui mừng, ban thưởng liên tục đưa vào Trường Nhạc Cung.
**
“Nương nương, Đức Phi có thai, chúng ta nên đưa cái gì qua ạ?” Thanh Trúc cắm phượng sai vào tóc cho Hoàng hậu, nhìn Hoàng hậu qua gương hỏi.
“Nô tỳ thấy vòng ngọc kia không tệ, đưa cho Đức Phi không phải vừa lúc sao?” Vũ Đồng đang cắm hoa bách hợp vào bình, nghe Thanh Trúc hỏi mà quay sang đáp.
Thanh Trúc cầm lấy bích trâm trên đài trang.
“Đức Phi yêu thích ngọc…!tặng vòng ngọc bích này vậy.” Hoàng hậu nói.
Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Như Ý, ý là phân phó Như Ý lấy vòng ngọc bích ấy đưa đi.
**
Khi đến thăm Thái hậu, Thái hậu kéo tay Hoàng hậu, dặn nàng cần phải xem trọng cái thai của Đức Phi.
Phong Tiệp dư ở giữa không biết hữu ý hay vô ý mà nói ra chuyện Hoàng hậu sảy thai, nháy mắt tạo ra sự vắng lặng, song Hoàng hậu cho qua.
Tô Hành thì vui mừng, trấn an Hoàng hậu vài câu, rồi đem cung quyền giao lại cho nàng.
Uyển Quý phi lễ nghi chu toàn, lôi kéo Hoàng hậu thân thiết mà tán gẫu – xem trong mắt chúng phi tần là bộ dạng tỷ muội tình thâm; mà quyền lực bị cướp thẳng tay như vậy, khó chịu trong đó như thế nào cũng chỉ có chính cô ta biết.
Tô Hành xem Thái hậu xong liền đi Trường Nhạc Cung, ngay cả Hinh Phi cũng không để ý, chúng phi tần đương nhiên hả hê, nhưng chuyện Đức Phi có thai cũng không vui vẻ gì — Tô Hành quá coi trọng Đức Phi như thế, nói không chừng ngay cả Hinh Phi và Hoàng hậu cũng không bằng.
**
Tiêu Quân Nhã đến Trường Nhạc Cung, thấy Đức Phi nép vào lòng Tô Hành, nàng chỉ gửi tặng vòng ngọc và hỏi han mấy câu rồi hướng Tô Hành hành lễ cáo lui trở về tẩm cung của mình.
**
“Nương nương, Đức Phi quả là không quy củ! Người như không xương dựa vào Bệ hạ, thấy Nương nương cũng không biết hành lễ!?” Thanh Trúc đưa chén trà cho Tiêu Quân Nhã, căm giận nói.
“Nàng giờ thân mình quý giá.
Nếu bắt bẻ, người ta chẳng phải oán trách Bản cung?” Tiêu Quân Nhã chậm rãi nói và nhấp trà.
.