Đọc truyện Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức) – Chương 8: Cách thứ ba
Bùi Thiên im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình nhắc nhở trên thang máy, từ lầu một chậm rãi đến lầu hai lầu ba lầu bốn lầu năm…
Thở dài một hơi cúi đầu xuống, vừa rồi bất ngờ đối diện khiến cho tim Bùi Thiên lập tức bị chậm một nhịp, cậu vẫn như bình thường tinh thần rất tốt, thói quen cong khóe miệng hướng mặt trời híp mắt, tóc đen mềm mại mà dán trên trán, mặc một cái áo sơ mi màu trắng vô cùng đẹp mắt.
Cùng với những cảnh vô số lần ở trong mơ giống nhau, khuôn mặt cậu, từng cử động của cậu thân thể của cậu, chẳng qua là bất đồng ở chỗ ngẫu nhiên quần áo trong mơ là không giống nhau, lần này có mặc.
Hôm nay hắn cũng mặc áo sơ mi, như vậy có phải hay không được tính là áo đôi a?
Tuy rằng một bên là đường vân một bên là ô vuông.
Xoay người, cái trán đặt lên vách thang máy, vẫn nhịn không được mà thở dài lần nữa.
Mỗi lần đều giống như nhau, làm cho hắn đang nản lòng mất hết ý chí lại để để cho nhúm tro tàn bùng cháy lên, giống như bị quyến rũ hay một loại cổ độc, có thể khiến hắn đang rơi vào vực sâu không đáy từ nay về sau chỉ còn tuyệt vọng, lại có thể khiến hắn bay lên trời cảm nhận ngoài cái rét lạnh âm u, là mặt trời ấm áp sáng ngời.
Đúng vậy, hắn lại một lần nữa động tâm rồi.
Động tâm chết tiệt.
Đinh ——
Đến tầng cao nhất, cửa thang máy từ từ mở ra.
Nhưng mà người đứng bên trong không có động tác gì, tùy ý cửa thang máy mở ra, rồi lần nữa đóng lại, đứng ở tầng cao nhất.
Trong thang máy rất yên tĩnh, nếu không phải còn có tiếng kêu trầm thấp của máy điều hòa, lại tựa như một cái hộp đóng kín, nếu như không có ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang phát ra, lại tựa như một nhà giam u tối ——
Gắt gao bao vây lấy Bùi Thiên.
Đương nhiên, chỉ cần nhấc tay, ở chỗ hình vuông phát ra ánh sáng xanh, nhấn một cái xuống, cửa thang máy sẽ như ý từ từ mở ra.
Nhưng vẫn là ngừng ở tầng cao nhất, ngăn cách hết thảy với bên ngoài, làm cho người ta muốn nằm xuống ngủ một giấc, vào buổi trưa, cao ốc hành chính giống như một tòa nhà bỏ không, thang máy vẫn là dừng ở tầng cao nhất, không có di động.
Liền như thế, cái trán dựa vào vách thang máy, không lên tiếng, là trầm tư hay ngẩn người cũng không biết.
Thời gian dường như ngừng lại, trong thang máy, không biết đã qua bao lâu, oanh một tiếng, bắt đầu di động đi xuống phía dưới.
Lúc thang máy vừa mở ra, người ở bên ngoài kinh ngạc mà nhìn người nam sinh đi ra, cước bộ người nọ trầm ổn, không nhẹ không nặng, giống như người bình thường, nếu mà bỏ qua sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Đẩy ra cửa thủy tinh, bên ngoài một mảnh chói chang khiến người ta mở mắt không ra, nheo mắt lại, Bùi Thiên đói đến độ cảm thấy bụng đau đau, cất bước đi ra khỏi cao ốc.
Không muốn đến nhà ăn trong trường học, nhưng bên cạnh trường học cũng không có quán ăn vặt nào, xem ra chỉ có thể chống đỡ mà về nhà.
Bùi Thiên chậm rì rì mà đi đến cổng trường, quẹo bên trái hướng về nhà mà đi.
Bởi vì ánh nắng mặt trời, Kỳ Vũ chỉ có thể cúi đầu dựa vào tường bên cạnh cao ốc.
Kỳ Vũ chẳng qua là dựa vào tường mà ngẩn người, nhìn chằm chằm vào giày vải màu trắng, không khí nóng bức chung quanh giống như là không có quan hệ với cậu, như một tên đầu gỗ cứ đứng yên dưới nắng, mặc kệ trên trán đã thấm ra mồ hôi, làm ướt cả áo sơ mi, từng giọt mồ hôi thi nhau chảy, nhưng những thứ này tựa hồ cùng bản thân không quan hệ.
Bởi vì bản thân không để ý đến, tựa như thân thể này không phải của cậu.
Không biết vì sao mình lại đứng bên ngoài chờ hắn, cũng không biết tại sao lại thích dạng người như hắn.
Dường như là bị hấp dẫn, cuối cùng cũng khó mà giải thích được.
Trái tim lại một lần nữa đập thình thịch, lén lút cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt màu đen hướng về mình, mồ hôi ẩm ướt làm tóc mai dán sát gò má, khuôn mặt góc cạnh, dù mặc áo sơ mi kẻ ô vuông vẫn vô cùng đẹp trai.
Nhưng nhìn thấy đầu lông mày ưu sầu.
Hắn đang phiền não cái gì a? là cãi nhau cùng bạn gái sao?
Kỳ Vũ không khỏi cười cười mệt mỏi, cãi nhau thì làm sao, càng nhao nhao thì tình cảm càng tốt a.
Bỏ qua động tâm mới rồi, hiện tại chỉ có đau lòng.
Nhếch bờ môi trắng bệch, cậu biết rõ không nên vì cái này mà khổ sở, bởi vì khổ sở cũng không làm được cái quái gì, nhưng tâm vẫn không khống chế được mà co rút đau đớn, vừa rồi đến bây giờ giống như đi tàu lượn siêu tốc, mới bắt đầu trầm mê đột nhiên vẫn là bị rơi xuống.
Kỳ Vũ tự mình hiểu rõ, dù cho có quay về nhà, hết thảy mọi thứ cũng không có bất luận thay đổi gì, cho dù như thế này còn thêm một chút ngắn ngủi thời gian cậu cũng nguyện ý.
Rõ ràng có thể đi vào nhưng lại cố chấp đứng ở bên ngoài.
Kỳ Vũ ngẩng đầu nhắm mắt lại, chân phải hơi khoác lên lên trái, mũi chân chạm đất, hai tay chắp sau đầu dựa vào tường.
Con ve mùa hè kêu to, lá đại thụ xanh biếc theo từng cơn gió đung đưa, ngẫu nhiên gặp được cơn gió lớn phát ra âm thanh sàn sạt, một buổi trưa quang đãng.
Cạch ——
Cửa thủy tinh màu xanh được người đẩy ra.
Kỳ Vũ mở to mắt nhìn về phía Bùi Thiên tay ôm bụng, chờ hắn đi một đoạn, mới bắt đầu đuổi theo.
Bùi Thiên đứng ở ngã tư, đèn xanh đèn đỏ ở bên cạnh chớp tắt.
Nhìn dòng xe qua lại trên đường, Bùi Thiên đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng ——
Nếu như vượt lên một bước?
Sẽ bị xe đụng chết sao.
Liếm liếm bờ môi khô khốc, Bùi Thiên hít một hơi thật sâu, rồi mới chậm rãi thở ra, tiếp theo chậm rãi tiến một bước.
Bỗng nhiên bị một người nắm lấy khuỷu tay kéo về sau, bởi vì dùng sức cùng với quán tính nên bị ngã xuống đất——
Bùi Thiên đang muốn mắng chửi người dám kéo hắn lại, đột nhiên ngây ngẩn, nhìn xem người dưới thân bởi vì đè nặng mà mặt ửng đỏ, khoảng cách giữa hai người vô cùng thân cận, chóp mũi đều muốn đụng đến đối phương, hơi thở cũng hòa vào nhau.
Rõ ràng trên đường xe cộ nhiều như vậy, Kỳ Vũ không nghĩ Bùi Thiên vậy mà muốn cất bước qua!
Lập tức tiến lên kéo Bùi Thiên lại mà cũng không có suy nghĩ nhiều, xuất phát từ phản xạ trong vô thức, lập tức chạy lên kéo hắn lại, thế là, tình huống bây giờ lúc trước cậu cũng không có nghĩ tới.
….Kỳ thực muốn cũng không có cơ hội.
Mặt đối mặt, mũi đối mũi, bốn mắt đụng nhau, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, tình cảm say đắm không thể kiềm chế từng chút một dâng lên, giống như một loại đang chôn dấu sâu trong chốc lát muốn bùng nổ ra——
Cứ như vậy trong nháy mắt, Bùi Thiên muốn ở đây mà đè Kỳ Vũ xuống hung hăng hôn lên không muốn buông tay!
Cứ như vậy trong nháy mắt, Kỳ Vũ muốn ở đây đưa tay đè xuống Bùi Thiên hôn lên mà không hề buông tay!
Giống như có cái gì đó muốn đi ra!
“A… Các cậu vẫn muốn làm như vậy đến bao giờ?” Bác gái bên cạnh vẻ mặt xám xịt mà nhìn hai người trên mặt đất, chuyện vừa rồi đều nhìn thấy rõ ràng! Bọn họ lại cứ áp nhau lâu như vậy là làm cái gì?!!
Bùi Thiên: “…”
Kỳ Vũ: “…”