Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 3: Cách thứ nhất (thượng)


Đọc truyện Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức) – Chương 3: Cách thứ nhất (thượng)

Tấm rèm cửa được người nặng nề kéo ra, ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất rơi vào sàn nhà bằng gỗ, từ trên sàn nhà chiếu ra một bóng người.

Đứng ở cửa sổ sát đất nheo mắt mà nhìn, đưa tay lên trán che bớt ánh mặt trời.

Nhánh cây ngoài cửa sổ có mấy con chim sẻ đang nhảy tới nhảy lui, tiếng chim ríu ra ríu rít xuyên qua cửa sổ sát đất, xuyên qua từng ngóc ngách nhỏ trong phòng, gió mát thổi vào bức rèm khiến nó bay lên cao ——

Kỳ Vũ liếc mắt nhìn bức màn đang bay bay, đi qua đưa tay đè xuống, nhưng đặt chính giữa thì hai bên lay động, để lên hai bên thì chính giữa bị gió thổi thành hình vòng cung, lúc không chú ý buông lỏng tay, bức rèm liền đánh lên mặt Kỳ Vũ.

Kỳ Vũ: “…”

Đưa tay gãi gãi đầu tóc rối bời, Kỳ Vũ chẳng muốn làm nữa cứ tùy ý tấm rèm tiếp tục bay, xoay người đi đến phòng tắm.

Rửa mặt xong, nhìn mình ở trong gương, nhớ lại lời thề tối hôm qua.

Mà không, cùng lắm chẳng qua là mình say rượu rồi suy nghĩ bậy bạ, nhưng sau khi thanh tỉnh Kỳ Vũ cẩn thận suy nghĩ, phát hiện cái đó cũng không phải là không được.

Tuy rằng bởi vì không có hy vọng, không có theo đuổi, không có quang minh chính đại mà lại lén lút âm thầm tự sát, nghe qua có chút ngu xuẩn, nhưng muốn cậu lại tiếp tục “thầm mến” nữa thì Kỳ Vũ không cần.

Cậu không muốn theo dõi cuộc hẹn hò của bọn họ nữa, trộm nhìn bọn họ tán tỉnh, nhìn bọn họ ngọt ngào bên nhau.

Càng không muốn như một oán phụ mà ở sau lưng nguyền rủa bọn họ chia tay, cho dù là thực sự chia tay cũng không tới phiên Kỳ Vũ bổ sung vào khoảng trống đó.

Nhưng một người đã đi tìm chết thì không cần nói gì nhiều.


Kỳ Vũ hung hăng mà lau mặt, giọt nước từ trên mặt cậu chảy xuống, động tác  guengf lại một chút, cậu ngẩng đầu, trong mắt là kiên quyết không thay đổi.

Trên đời này, hoa hoa thảo thảo có nhiều là không sai, toàn tâm toàn lực đối với một người rồi thay đổi tình cảm, điều này cũng không là gì, nhưng trụ cột duy nhất để ước ao không có, màu sắc rực rỡ biến thành hai màu đen trắng, thế giới chỉ còn lại tuyệt vọng.

Nhìn hắn cùng người khác kết hôn sinh con, hạnh phúc chung tay làm bạn với nhau cả đời, mà bởi vì bản thân là đồng tính luyến ái không thể làm hại con gái người ta, nhưng trong giới đồng chí đầy trắc trở làm sao mà ổn định được, khả năng cũng không tìm được một tình cảm chân thành, bình thường mà sống hết một đời, những giả thiết từ nay cho đến già tràn ngập trong óc Kỳ Vũ.

Đột nhiên nghĩ đến mình có phải đang vì hắn mà sống hay không?

Như thế nào, đột nhiên lại thấy nhớ hắn…

Kỳ Vũ đối nhìn vào tấm gương chớp mắt mấy cái, sau đó cười cười lắc đầu.

Kỳ Vũ khi vẫn còn là đứa nhỏ và khi thiếu niên đều lớn lên ở cô nhi viện, lẽ ra phải trầm cảm hoặc tức giận đối với cuộc đời, không nữa thì tâm lý cũng sẽ vặn vẹo, nhưng cậu không có, lại dưỡng thành cậu có tính cách cố chấp mãnh liệt đối với người hoặc sự vật.

Không phải là hắn cũng không được, nếu cầu không được thì cũng không có gì luyến tiếc.

Kỳ Vũ cười vỗ tay một cái từ trên lầu đi xuống.

Cậu nghĩ nên tự tử như thế nào!

Rầm!

Dùng sức đóng cửa phát ra âm thanh vang vọng nguyên cả một tầng lầu——

Bùi Thiên đang ngủ trên giường vô duyên vô cớ bừng tỉnh, một giây sau lăn xuống giường chạm đất.

“Fuck!” hắn tức giận mà mắng một cái, xoa xoa cái đầu bị đau, động tác làm một nửa rồi dừng lại, Bùi Thiên sửng sốt một hồi rồi quay đầu lại.

Máy tính đang mở chế độ tiết kiệm điện cho nên màn hình chỉ toàn màu đen, nhưng máy chủ vẫn từng trận rung động.

Đứng dậy đến trước bàn bấm bấm con chuột, màn hình sáng lên bất ngờ hiện lên một trang, mắng từ tầng một đến tầng trệt.

“Mày mới ngu ngốc! mày là đồ đầu đất! Mẹ kiếp mày cũng không phải tao làm sao có thể hiểu được tao!” Bùi Thiên phẫn nộ mà hướng về máy tính trách mắng, những cũng giật mình.

Vì tình tự sát có phải hay không thật sự ngu ngốc a?


Nếu như có ai hỏi Bùi Thiên, Bùi Thiên sẽ khinh thường mà trả lời: Đương nhiên ngốc!

Theo như lời hắn nói, tự sát không phải vì tình, mà là chính hắn.

Nghĩ đến sau này phải một mình một người mà trải qua, ý dâm thoáng qua một chút, người nào đó có phải hay không đang cùng một người con gái khác lăn lộn trên giường….

Cảm thấy như bị đâm xuyên qua rồi, cuối cùng chỉ còn một mình mà đần độn sống hết một đời…

Cuộc sống này không còn cách nào trải qua!

Nói trái tim hắn mỏng manh cũng được, nói hắn vì lúc trước thích cậu nên mới nghĩ như thế, có lẽ nếu như sự tình lúc trước không phát sinh, Bùi Thiên có thể bình thường cười cười nói lời chúc phúc, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, hắn lại cảm thấy đau lòng giống như bị người cầm dao cắt qua.

Hắn nhớ đến chị hắn dường như đã từng cùng hắn than thở qua, chị nói cái loại đau đớn này giống như có người lấy dao đâm vào người mình, nhưng chỉ có thể yên lặng thừa nhận mà không thể phản kích, không thể dùng sức mà từ cái chết đoạt lấy con dao kia.

Thật con mẹ nó câm nín.

Cho nên Bùi Thiên sững sờ không phải bởi vì cảm thấy mình ngu xuẩn, mà là có thể hay không lại được gặp cậu đối mặt.

Làm như vậy, muốn lần cuối cùng được gặp mặt cậu, nhưng thấy rồi thì nói cái gì a?

Ha, tôi thích cậu năm năm rồi, đừng tìm phụ nữ cùng với tôi ở một chỗ đi bảo bối!

Đây mới là ngu xuẩn, khả năng sẽ khiến cho đối phương cả đời phiền phức khó chịu, loại chuyện này Bùi Thiên không làm!

Bùi Thiên bực bội sờ sờ cổ, ấn ấn con chuột đem trang web toàn bộ tắt hết, nhìn khăn trải bàn mà bắt đầu ngẩn người.

Ánh mặt trời ban trưa bởi vì bức rèm mà toàn bộ bị che đi, mỏng manh yếu ớt mà xuyên qua mấy luồng sáng, ánh mặt trời mùa hè nóng rực, luồng sáng kia rất nhanh khiến cho nhiệt độ chỗ này nóng đến bỏng người.


Không khí nóng ướt khó chịu trong phòng khiến Bùi Thiên nhanh chóng không chịu nổi, chỉ có thể cầm lấy áo ba lỗ cùng quần đùi rồi đi đến phòng tắm.

Vặn vòi nước, nước lạnh buốt xối ra, chảy lên đầu tóc Bùi Thiên, nước chảy xuống cổ, lồng ngực, lưng rồi đến bên eo, lại tiếp tục chảy xuống đùi tiến vào khe mông, cuối cùng biến mất vào lỗ thoát nước.

Một hồi lâu, Bùi Thiên mới bắt đầu nhớ đến việc hắn muốn tự sát.

……Đầu óc trống rỗng….

Rõ ràng có nhiều phương pháp có thể dùng như vậy, nhưng mà một cái Bùi Thiên cũng không nghĩ ra.

Suy nghĩ trở về tình cảnh ngày hôm qua về nhà, bởi vì thất tình cho nên mình cũng đáp lại với nam nữ thất tình ở thế giới này mà uống rượu say sưa, tuy rằng thân thể say nhưng tâm không có say, hắn cảm thấy ý thức của mình rất rõ ràng, cho nên vẫn có thể cảm nhận được trái tim mình co rút đau đớn, cơ thể không nhanh nhẹn là do rượu cồn làm hại, nhưng nó không thể làm Bùi Thiên mất cảm giác của trái tim.

Huh, trên đường về nhà hình như có qua một cửa tiệm.

A!

Bùi Thiên vội vàng bặn chặt vòi nước, vẫn không kịp mặc quần áo mà liền đẩy cửa kính, mở cửa chạy ra sân thượng, lòng bàn chân trên mặt đất lưu lại từng vệt nước.

Chứng kiến thứ đồ vật vẫn đặt ở nơi hẻo lánh. Bùi Thiên liền nhàng thở ra rồi lại cảm thấy mơ hồ tiếc nuối.

Bất quá, Bùi Thiên cũng không tìm hiểu nguyên nhân cảm thấy tiếc nuối, quay người vào nhà lau khô thân thể, mặc quần lót rồi mặc quần áo, tiện tay nắm chìa khóa trên quầy bên cạnh, liền đi ra cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.