Đọc truyện Một Thời Vụng Dại – Chương 2
Khả Khả Lặng im suôt khoảng đường dài, Duy Long gợi chuyện the nào, cô vẫn không hề đap trả. Anh mỉm cười cho xe vọt mạnh, bâÃt ngờ, Khả Khả hôt hoảng ôm lâÃy chiêÃc bụng răĂn chaĂc của anh. Cô kêu lên:
-Ông làm trò gì vậy? Bộ muôÃn vô phòng cứu cấp hả ?
Duy Long cười hỏi :
– Ủa , dây âm thanh được mở rồi sao ? Tựi? nãy giờ Tí Ti khóa kỹ lắm mà.
Thu tay lại , cô xẵng giọng :
– Không thích nói thì sao ? Ai cho ông gọi tên cúng cơm ấy vậy ?
– Ai kêu nói mà cau có . Còn tên để người ta kêu chứ , giấu làm gì ? Tí Ti , cũng đẹp chán chứ bộ !
Duy Long càng già cô càng cao giọng :
– Có nội nên tôi nhận nhượng , ông đừng làm tới nha . Cha , bộ muốn lên mặt , làm chú tôi hả ? Còn khuya à.
– Ai thích làm chú , tại nội Tí Ti kêu thôi . Tôi thích làm “anh” hơn . Với lại , mình đâu có họ hàng gì phải gọi theo ngôi thứ cu/a người lớn . Đúng không , khi vắng họ , em có quyền gọi Duy Long bằng “anh” mà.
– Không dám “anh” đâu . Tôi gọi bằng “ông” chứng tỏ thấy giữa tôi và ông hoàn toàn xa lạ , biết chưa ? Đừng có bày đặt qua nhà , ỷ vào nội tôi mà nhiều chuyện . Tôi chúa ghét.
– Bộ tôi đáng ghét lắm sao ? — Duy Long rút vai hỏi.
– Biết vậy thì tốt . — Khả gật đầu thẳng thắn đáp.
– Nhưng cái mà Khả Khả ghét là điểm nào ? Tựi? nhiên ghét người ta một cách vô căn cứ là sao ?
– Tôi không nói nhiều . Ghét toàn diện là không thích gặp bất cứ đâu, nhất là tại nhà nội của tôi.
Duy Long nhướng mắt :
– Lỡ tôi sang ấy tìm Út Thắm , Khả Khả cũng không cho sao.
– Điều ấy làm sao tôi dám cấm; miễn ông đừng nhìn tôi, nói về tôi, và tiếp xúc tôi là được rồi.
Duy Long kêu lên :
– Trời ơi ! Cấm điều gì ác vậy ? người ta sang đó chủ ý có bấy nhiêu thôi . Bật đèn đỏ , chết sướng hơn sống.
Cô nhéo mạnh vào tay Duy Long hỏi:
– Ông nói bậy gì đó. Muốn tôi nhảy xuống xe không?
– Ê ! Đừng có làm càn nha . Xe sau lướt tới là khổ đó à . Anh nói thật lòng mà. Từ bữa gặp em ở bờ sông… làm sao thôi gặp được mà cấm chứ ?
Dù giọng Duy Long hạ thấp như van nài , nhưng cô bé vẫn gạt ngang.
– Đó không phải chuyện của tôi , làm sao nhớ mà nhắc nhở kể lể . Nhiều chuyện.
– Nhiều chuyện gì ? Nếu không có anh nhảy xuống cứu em có phải uống một bụng nước rồi chìm xuống đáy sông chết luôn hay sao ?
– Nếu biết người cứu tôi sống là ông , thà ở với “bà thủy ” có lẽ yên thân hơn.
– Nói vậy mà ráng lấy giọng cho được.
Khả Khả nhăn nhó kêu lên :
– Nói sao ? Chảng phải ông ra sức cứu tôi rồi muốn gì Khả Khả này cũng chiều hết hay sao ? Tôi không phải là Kiều Nguyệt Nga mà phải lòng khi được Lục Văn Tiên cứu tử . Ông muốn thì tìm cơ hội khác đi.
Duy Long gằng giọng :
– Em đừng nói là không thích anh nghen.
– Chứ gì nữa. Nếu thích, tôi trốn ông làm gì. Thấy ông dằng nà , tôi không từng lánh nẻo khác sao?
– Hứ , làm như Duy Long là gã con trai mới lớn vậy ? Ánh mắt , khuôn mặt khi đối diện anh của em, không cho anh biết em nghĩ gì hay sao ?
– Nghĩ gì nói đi ? — Cô thách thức.
– Em muốn anh nói thật ư ?
– Vàng thiệt đâu sợ lửa chứ ?
Duy Long nuốt giọng , nhỏ nhẹ bảo :
– Từ lúc nằm trong tay anh , khóc trên vai anh suốt khoảng thời gian khủng hoảng đó , em…
– Em sao ? Á khẩu hay chạm phải điện nên nói không được ?
Duy Long bật cười , khiến xe mất thăng bằng loạng choạng , cô sợ Ôm lấy anh trong hốt hoảng . Duy Long nắm bàn tay đặt ở bụng mình vỗ về:
– Xin lỗi , không sao đâu , yên tâm đi . Anh chạy đàng hoàng lại.
Cô rút tay lại , nhưng Duy Long giữ chặt ở đó . Anh bảo :
– Khả Khả , em ngại gì chứ ? Anh mang thành ý khi ngỏ lời với em mà . Hay em chê anh “già ” ?
Khả đỏ mặt khi nhớ lại những cảnh đã qua . Đúng , ngày ấy cả nhóm cô theo Lam Hằng tắm sông. Bải cát lái cạn nên Khả Khả chẳng sợ gì , dù cô không biết lội . Nước một lúc một lên cao , cô càng say mê vùng nước mát ấy hơn. Cuối cùng , trợt chân nước cuốn cô xa bờ , nếu không có Duy Long nhảy xuống cứu , chắc ngộp mà chết mất còn đâu . Nằm trong tay anh suốt từ ấy , nhờ làm hô hấp nhân tạo , mới đem lại sựi? sống cho cô . Nhớ lúc Long hôn lên môi cô , Khả Khả đỏ mặt, ngượng cứng người , đưa tay lên môi mình . Phản xạ tựi? nhiên xui cô rút mạnh tay lại và nhảy xuống xe . Duy Long bất ngờ nên xe chao đảo ngả xuống . Khả Khả bị lăn xuống bờ ruộng . Duy Long dù bị đau nhưng anh vẫn mặc , cố chạy lại đỡ Khả Khả , cuống quýt hỏi :
– Em có sao không ? Khả Khả , tay sao vậy ?
Cô ngồi bệch xuống ruộng ôm lấy hai gối chân mình lắc đầu :
– Không có gì . Ông cho xe chạy đi , tôi đón xe khác đi sau.
Tay Duy Long bị trầy dài ngay chõ , máu rươm rướm , anh lấy khăn chậm ình trong im lặng . Khả quay lại bắt gặp , cô lo lắng hỏi :
– Có sao không ?
Lạnh nhạt , Duy Long lắc đầu :
– Không có sao ? Trầy ngoài da không nhằm gì.
Giọng ra lệnh , mắt Long lạnh lùng hơn :
– Lên xe tôi đưa đi , tới giờ rồi . Hay muốn trở về nhà ?
Gương mặt anh căng thẳng , chân bị đau nên Long khó khăn trong từng bước . Giọng anh mỗi lúc một lạnh lùng hơn , tất cả những gì ở anh , xui cô riu ríu theo chân như một đứa trẻ sợ lệnh của người lớn vậy.
Xe được Long cho đi trong lặng lẽ . Khả Khả qua đoạn đường đá gồ ghề cô sợ té thêm một lần nữa , nên đưa tay với vẻ ngượng ngập ôm lấy anh . Duy Long đưa tay gỡ nhẹ năm ngón mềm mại đặt ngay bụng mình ra , anh dúi bàn tay ấy dưới nệm xe , cử chỉ cách biệt này cho Khả Khả biết trong lòng anh đang nghĩ gì rồi !
Cô thu tay lại , gương mặt Khả Khả đanh lại , mắt muốn khóc vì tựi? ái bị va chạm , bởi sựi? chối bỏ ấy . Khi xe đến cổng sân vận động.
Giọng lạnh nhạt của Duy Long khẽ bên tai cô :
– Còn chưa chịu xuống ?
Khả Khả như bị động , cô xuống nhanh và ngập ngừng hỏi , mắt nhìn khuỷu tay của anh lo lắng :
– Tay đau lắm không ?
– Ai mượn quan tâm đến ? Không nhảy lần nữa là tốt rồi.
Duy Long cho xe quay đi với gương mặt căng thẳng , ánh mắt sắc bén lướt sang cô trước khi khuất bóng . Trông theo , Khả Khả nghe lòng mình xót xa , một thoáng bâng khuâng , lo lắng . Nhưng nhìn đồng hồ và nhớ đến cuộc hẹn , cô vội vã đưa mắt trông tìm bạn bè của mình.
Ơ kìa , chúng nó đang dáo dác tìm cô . Khả Khả lòn lách rồi cũng đến gần họ được.
-Trời ơi ! Tao tưởng mày chết rồi chứ ?
Giọng chanh chua của Nhã khi đưa tay kéo cô lại gần . Lam Hằng càu nhàu không kém :
– Đã “phon” rồi , mà cả tiếng mới có mặt là sao ? người ta vào cả rồi . Cho mi ngồi biệt mù khỏi thấy luôn . Đã cận thị mà lề mề không chịu đến sớm . Chán chưa từng thấy.
Hồng Hạnh xen vào :
– Bà giáo nhỏ đi lâu rồi mà , vậy ai dám cản trở mi chứ ?
– Đủ chưa . Đã bảo có chuyện mà chưa chịu tin . Ai muốn chúng mày đợi . Bộ người ta không nóng ruột hay sao , mà hết người này cằn nhằn , đến người kia cựi? nựi? — Khả cau có.
Lam Hằng cười giả lả nắm tay Khả Khả bảo:- Thôi vào sân đi sắp đến giờ gặp Công Minh rồi đấy.
Khả kêu lên :
– Ái da ! Đau mà.
– Ủa sao vậy ? — Lam Hằng nhìn tay bạn hỏi khi thấy bàn tay bạn rươm rướm máu.
Khả Khả cắn môi lắc đầu :
– Không sao !
– Còn nói không sao ? Máu ra kìa . Mi bị gì vậy ?
Lắc đầu , cô nói khác đi.
– Gấp quá tao đi honda ôm , đường dằn nên trợt ngã . Không có sao , vào cổng đi , đừng nắm tay tao nha.
– Ừ , biết rồi , đau lắm phải không ?
Thanh Nhã xuýt xoa :
– Ai biết mi bị ngã xe đâu , mạnh đứa nào nấy trách cứ.
– Bỏ đi , đợi mãi ai không quạu chứ . Tao cũng vậy thôi . Chúng ta vào để trể.
Hồng Hạnh tỏ vẻ lo lắng :
– Vết thương ấy xem nhẹ nhưng không nên xem thường , bởi sỏi ấy dễ gây nhiễm trùng cho bàn tay bị đau và rát lắm đó.
Lam Hằng lắc đầu chắt lưỡi :
– Chút tao về rửa oxygéné và băng lại , không có gì phải sợ . Chúng mình đi.
– Kẻo Công Minh đợi đấy — Thanh Nhã chọc ghẹo Lam Hằng.
Lam Hằng không vừa :
– Đúng vậy . Cả tuần nay ta chỉ chờ đợi phút này thôi . Không được sao ? Ai dám hó hé gì nào ?
Thanh Nhã nghiêng mặt cười , chậm rải đáp :
– Ai dám phê phán lời nào . Chỉ tiếc rằng…
– Rằng gì ? Ngập ngừng là bệnh kinh niên của mi hở , nhỏ kia ?
Thanh Nhã nheo mắt chậm rãi bảo :
– Công Minh là cầu thủ xuất sắc , anh ở tuyến nào cũng thành công , hay toàn diện , nhưng… tiếc rằng anh có hôn thê rồi , thưa bà chị ; có thích , làm ơn giấu chút chút , lộ liễu quá người ta cười cho đấy.
Lam Hằng vừa đi vừa trề môi đáp :
– Ê ! Cầu thủ hay , cổ động viên ngưỡng mộ , ủng hộ mỗi khi anh ta xuất hiện hay lên bóng . Còn đời thường của anh ta làm sao , có gia đình chưa , không thành vấn đề . Ta thích lối đưa bóng ở biên vào khung thành cho đồng đội “sút ” chính xác , chơi “đẹp” không thô bạo , một cầu thủ hiền lành có đạo đức . Chứ ta đâu có yêu và muốn làm vợ cầu thủ , thì vợ nào dám phê phán ta chứ . Bộ tính giỡn mặt “sư tỷ ” sao hả ?
– Yêu thích , ngưỡng mộ , cách bờ bến yêu thương trong gang tấc thôi cô bạn à . Ta đánh tiếng chuông ấy , để thức tỉnh mi không lầm đường lạc lối ấy mà.
Lam Hằng hất mặt “hứ “.
– Tốt quá há.
– Chứ sao ? Ai thấy chết mà không cứu chứ ? Tâm từ bi mà.
Khả Khả cười :
– Thiện tai , Thiện tai . Tín nữ hãy stop , không nên tranh cãi nữa , vì chúng ta sắp vào “ngọ môn quan ” rồi đấy.
Hồng Hạnh hòa theo :
– Để dành hơi chút la cho nó đã.
– Hay dữ à ? — Thanh Nhã cười chọc ghẹo.
– Chứ sao , đợi chủ nhà đá vô khung thành đối phương tơi tả không la, không ủng hộ sao được . Đồng Tháp quê ta mà.
– Sao không đem theo cái trống đánh đã tay hơn ?
Quay sang Khả Khả , Hạnh cựi? nựi? :
– Tại “bà lão ” này nè . Lề mề , chậm còn hơn rùa . Hát dở mà sắm tuồng lâu là bả đó. Nếu không , ta đi thuê ban nhạc “mai táng ” , mỗi lần bên Sông Lam thua, ta sẽ kêu nhạc trỗi lên bản “Hồn tử sĩ ” cho họ hết thời luôn.
Khả Khả cười hất mặt đáp :
– Trời bất dung sao i ngã lòng một cầu thủ bên Sông Lam . Chừng ấy , anh ta tặng i bản “Biệt Ly ” . Lúc đó khóc tiếng “tàu” luông con gái ạ !
– Ê ! Đừng làm giọng mẹ bề trên nha . Coi chừng ta quật khởi đấy nhé . Chừng ấy khọc điệu Radé cũng không ai thương đâu , nhỏ a ..
Lam Hằng cười thành tiếng . Như nhớ điều gì cô hốt hoảng kêu lên :
– Trời ơi ! Tao quên lấy giấy vào cửa rồi.
– Đồ mắc gió . Không có vé sao vào được . Vậy mà tựi? giờ tao tưởng trong túi mày . Lẩn thẩn như bà nội tao có khác à.
Khả nhỏ nhẹ lay tay Lam Hằng hỏi :
– Vé mi để đâu ? Còn sớm mà , bình tĩnh nhớ lại xem.
Lam Hằng nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm ai vậy , miệng vẫn đáp :
– Chú Út hẹn tao ở đây nè. Chú bảo mua vé ình xem . Tựi? giờ gặp nhỏ Khả , tao quên mới chết chứ ?
Hồng Hạnh trấn an :
– Có gì đâu , mình nắm tay đứng bên cổng rào . Chú ấy ắt phải đến và gặp mình thôi . Lo gì mà rồi lên chứ.
Khả cũng dịu giọng xen vào.
– Hồng Hạnh nói đúng đó . Nếu “chú Út ” quên đến , chút tụi mình đi dạo chơi . Đâu cần phải vào trong ấy mới vui chứ.
Thanh Nhã có dịp châm biếm Lam Hằng :
– Nhưng đi phố , làm sao thấy mặt được thần tượng của ta chứ ? Không gặp không về , nhất định vậy thôi.
Giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy ý nghĩa của Thanh Nhã khiến Lam Hằng nóng mặt hơn :
– Vậy rồi tức hả , con kia ?
– Đâu dám tức , sẵn miệng nói cho bớt hơi ấm lòng thôi . Ai tức thì ra miệng , nín trong lòng tối ngủ không được , mệt lắm đấy , bạn hữu.