Đọc truyện Một Thời Vụng Dại – Chương 10
– Chuyện anh làm anh biết . Không anh thì cậu mợ bày ra cảnh chinh Đông kích Tây , chứ ai vào đây ?
– Em nghĩ vậy ?
– Chẵng lẽ tôi vừa ăn cướp vừa la làng . Vả lại , số tiền ấy là của tôi mà . Tôi đủ khả năng lừa bịp một người có đầy đủ mưu trí , thủ đoạn như mợ chứ ?
– Em không tin thằng Hoàng này lấy chứ ?
– Từ lâu , tôi đã không hề để ý đến anh . Nên anh tốt hay xấu , có tính tham lam từ bao giờ tôi không cần biết . Số tiền ấy ai lấy , nào ai biết . Tôi chỉ biết buồn khi nó không ở trong tay mình , để giúp chị em tôi qua cơn khổ nạn này thôi . Còn ai tán tận lương tâm để trời phạt họ.
Hoàng nhíu mày :
– Nếu em đồng ý , tất cả mọi chi phí trong sinh hoạt hằng ngày anh sẽ lo chu toàn . Tại sao em luôn tránh né anh ?
– Làm gì phải tránh né ? — Khả Khả xẵng giọng.
– Em tự biết điều này mà.
– Tôi không cần ai lo ngoài cha mẹ mình. Giờ ông bà không còn nữa tôi tự lo cho các em. Giữa chúng ta không hề liên quan nhau trên huyết nhục, anh không cần quan tâm đến chị em tôi. Anh đua xe, lấy tiền đó mà mua quan tài đi. Ngày nào anh nằm xuống là ngày đó xã hội được yên , tôi mừng lắm.
– Thật vậy sao ? Nhưng tôi không chết một cách đơn giản như vậy đâu . Hoàng này phải sống để lo cho em chứ.
– Nói mà không biết nhục.
– Làm gì nhục . Chúng ta không hề liên quan huyết thống . Thì chuyện anh yêu em có gì phạm đến luân thường đạo lý chứ ?
– Im đi ! Ghê tởm ! Nói không ngượng miệng . Thật là con người nham nhở , không biết xấu hổ , tự trọng là gì . Con người trước khi làm chuyện gì , nói lời gì phải nhìn kỹ lại bản thân mình , để có chút suy nghĩ chín chắn rồi hãy phát ngôn.
Bàn tay nắm chặt lại của Hoàng đập mạnh vào cửa , khiến Khả giật mình sau câu nói không kịp thở của mình . Cô quay lại mắt tròn xoe nhìn Hoàng.
Anh cũng không vừa khi bốp chát l.ai cho thỏa cơn giận trong lòng của mình.
– Hừ ! Em nghe đây . Dù em đi cùng trời cuối đất cũng không thoát được bàn tay thằng Hoàng này đâu . Đừng bày đặt diễn ba lời cũ rích đó . Còn thằng Việt Kiều ấy có ngày không còn ôxy để thở đó , đừng có làm giọng ta đây với anh , mắc công.
– Anh làm gì người ta , dám không mà tuyên bố . Làm như xã hội không có pháp luật vậy.
– Để xem , đừng nói nhiều.
– Thì sao ? Giỏi tài ăn cắp , cướp giựt , hay ho gì đó mà lớn lối . Chỉ có cậu mợ là khen con trai mình thôi. Hạng ăn không ngồi rồi xã hội nào hoan nghênh mà lớn lối. Nói không biết thẹn là gì mà.
Hoàng bước tới , Khả gằn giọng :
– Anh định giết tôi ? Giết đi, càng sớm càng tốt. Dám không ?
Hoàng gầm gừ bước gần đến trước mặt Khả Khả :
– Em đừng mạt sát anh , dù gì anh cũng có trái tim dành cho em trọn vẹn . Chuyện này… em biết mà . Đừng đem thằng Việt Kiều đó mà so sánh với anh . Nó ở bên ấy làm gì ? Tốt xấu làm sao em biết mà ca cẩm nó chứ . Bộ hắn cho em nhiều tiền nên em hết lòng bênh vực ? Hay…
Khả Khả tát vào mặt Hoàng không nhân nhượng . Cô cũng không ngờ mình lại hung hăng và gan như vậy . Tát liên tực , Hoàng lặng lẽ đưa mặt cho cô trút cơn giận của mình không hề chống trả . Khả vừa la , vừa đập lên ngực Hoàng :
– Anh có im không ? Anh nghĩ gì vậy hả ? Đi đi . Từ đây đừng bao giờ tìm gặp mặt tôi đó.
Hoàng đưa tay đặt lên vai Khả , giọng trầm hẳn :
– Em thừa biết lòng anh thế nào mà.
– Anh đừng nói nữa . Hãy đi đi , tôi không muốn thấy mặt anh nữa . Anh có nghe không hở ?
– Anh không nghe , không nghe !
– Thằng kia ! Về đây làm gì đó ? Nhà đâu còn gì để lấy nữa mà về.
Giọng bà ngoại vang lên vẻ gắt gỏng , xui thái độ hùng hổ của Hoàng dịu lại . Anh lắp bắp :
– Con… con…
– Con cái gì ? Mày muốn gì nữa mà chưa chịu đi . Bao nhiêu tiền đó chưa đủ lòng tham của mày hay sao hở thằng kia ?
– Nội nói gì ? Con không hề lấy số tiền ấy . Nội tin hay không thì tùy . Thật sự con không hề mở tủ.
– Mầy không lấy ai vào đây ?
Ngập ngừng Hoàng bảo :
– Con sẽ tìm ra và sẽ cho nội biết sau.
– Giờ mày chịu đi chưa ?
– Nội à , sao đuổi con chứ . Nhà này không phải là của con sao ?
– Của mày ! Đúng vậy . Nhưng đây là phòng của Khả Khả , mày không có quyền vào đây . Cút chưa hay đợi tao quất vào đít mới chịu đi ?
Hoàng nhăn mặt :
– Nội à , Khả không là em con sao ? Anh em nói chuyện với nhau có gì chứ ? Sao nội không để chị em Khả Khả ở đâu nữa . Về bên ấy làm gì ? Ở đây không tiện hơn sao ?
– Khả là em mày sao ? Đừng nhiều lời , có đi ra không thì nói ?
Vẻ bà giận dữ , ánh mắt dành cho Hoàng sắc bén khác thường . Anh ngượng ngập đáp nhỏ :
– Sao nội lại để chị em Khả Khả đi ? Ở đây không tốt hơn sao ?
– Tốt hay không tự lòng ai nấy hiểu . Nó đi không mắc mớ gì đến ai . Cha mẹ mày không từng đuổi mẹ con nó đi sao ?
– Cha mẹ con khác , con khác.
– Khác , dĩ nhiên rồi. Vì cái khác biệt đó mà bà già này mới đổi ý theo chúng cho trọn tình. Nếu mọi chuyện không xảy ra , bà nội này làm sao biết được lòng dạ con mình và đứa cháu hiếu thảo như mày.
Ánh mắt Hoàng chùng thấp , giọng buồn bã :- Nội à , nhà không còn ai Con buồn lắm nội biết không ?
– Có tiền mua xăng , lạng lách đua xe , biết bao thú vui chờ mày ngoài phố , làm gì có chuyện buồn khi vắng chúng nó chứ ?
Vẻ đau khổ in trong mắt Hoàng :
– Nội à ! Nội quá hiểu nỗi lòng của con mà… làm sao con vui được khi Khả Khả không còn ở nhà này nữa chứ ? Đừng đi được không nội ?
– Ở lại để có cơ hội chiếm đoạt… tài sản của người ta lần nữa à ? Tụi bây đừng có hòng.
Ánh mắt sắc bén lẫn tức giận của bà hướng về Hoàng , như muốn đánh ngã ý muốn không chính đáng ở trong hồn anh . Hoàng quay đi tránh né , anh bước gần lại Khả Khả và ngồi bệt xuống gạch , nhìn cô như van lơn :
– Khả Khả à , anh thật sự không có lấy số tiền ấy . Anh biết đó là phương tiện giúp cuộc sống của chị em Khả Khả trong thời gian khủng hoảng này . Đã không có khả năng giúp em , lo cho em , anh đành lòng nào đánh cắp sự sống ấy của em chứ ?
Khả Khả không nhìn anh , nhưng giọng đáp của cô cũng dịu dàng hơn :
– Em tin là anh không nhẫn tâm như vậy.
– Cảm ơn em . Nhưng em không ở lại đây được sao ? Anh hứa sẽ lấy lại số tiền đó… và không gây phiền phức gì cho em như bao năm qua anh đã làm vậy . Sao em còn đi ?
Khả Khả thản nhiên xếp đồ vào vali mình . Cô đáp giọng thấp lại :
– Bây giờ , cha mẹ em không còn nừa . Là chị lớn em có bổn phận và trách nhiệm với em của mình . Thế nên , về nhà mình , em mới có cơ hội sắp xếp cuộc sống lại cho đàng hoàng ơn . Em muốn mình tự lập . Ở đây dù gì cũng là nhà của cậu mợ , nương náu mãi cũng đâu phải là điều tốt . Vả lại…
– Vả lại sao ? Có phải em không thích anh… đúng không ?
Thẳn thắn cô đáp :
– Điều đó cũng có , nhưng thái độ của cậu và cách đối xử của mợ em không thích . Số tiền bảo hiểm bồi hoàn cho cha mẹ em , xem như trả ơn cho cậu mợ ; giờ ông bà không còn gì để trách cứ nặng nhẹ chị em của em nữa . Em ra đi xem như dứt khoát mọi quan hệ giữa nhà em và cậu mợ. Anh không được đến nhà bên ấy , dù với thành ý nào , em cũng không tiếp . Nhớ đó.
– Khả Khả , em nói gì vậy ?
– Ý em đã nhất định , anh không được lui tới nhà em , bất cứ lý do nào . Bây giờ , em đã qua tuổi trưởng thành lâu rồi , mọi lời nói , hành động đều có sự suy nghĩ và điều đó sẽ được thực hiện nghiêm túc . Anh liệu mà đừng hành động bừa bãi vô ý thức đó.
Hoàng nhăn mặt vò đầu . Khả tiếp :
– Anh cũng lớn rồi , nên tìm việc gì đó đàng hoàng mà làm . Đua xe , vui đùa với hạng người đó , đâu có gì hay ho . Đâu có ai nể trọng mình . Anh có học mà , sao lại theo bọn du đãng đó mà phí thời gian . Em nghĩ , nếu anh thực lòng rời bỏ , sửa đổi tính tình , thay sự rong chơi bằng công việc nào đó , vừa có ích cho xã hội vừa được mọi người xung quanh nể trọng , anh không thấy tốt đẹp hơn sao ?
Mắt Hoàng sáng lên và hướng về Khả Khả bằng niềm tin vừa thành hình trong lòng . Anh vươn mắt hỏi :
– Nếu anh hoàn toàn thay đổi theo ý em . Cơ hội có dành cho anh từ em không , Khả Khả ?
Không đáp , cô dịu giọng :
– Bà ngoại chỉ có mình anh thôi . Đứa cháu bà hết dạ thương yêu và lo lắng . Thế mà , ngày cũng như đêm , anh theo bọn người xấu ấy , rong chơi lêu lỏng cướp giật , đua xe .. vv… Bà làm sao vui cho được . Nếu anh chịu sửa đổi , bà không vui mừng và hãnh diện về anh trong ngày tháng cuối đời mình hay sao ?
Hoàng nhỏ giọng , thành thật đáp :
– Anh rất thương nội và em . Nếu không có hai người anh đã đi xa lâu rồi. Với cha me anh , họ chỉ biết tiền , tiền nhiều là đủ , không cần biết con mình còn hay không và nó sống như thế nào? Có tương lai hay là sự bốc đồng của tuổi trẻ ấy sẽ hủy diệt đời của con mình ?
Nuốt giọng một phút Hòang tiếp :
– Anh thương nội , thương em nhất đời mình. Em về bên ấy nội theo cùng thì ngôi nhà này đâu còn ý nghĩa đối với anh! Sau nhiều cú sốc liên tục đến với anh Chán nản , bất mản khiến anh dìm mình trong trà đình, tửu điến , chứ anh nào phải yêu thích cảnh ăn chơi ấy.
– Vậy thì anh làm lại cuộc đời đi.
– Em cho anh kết quả tốt đẹp ở đoạn cuối chứ ?
Khả im lặng . Hoàng nhìn hàng mi cúi thấp của cô hỏi :
– Khả Khả , em nói đi , em sẵng lòng cho anh cơ hội chứ ?
Thở dài Khả Khả đáp , nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống thấp :
– Tại sao phải ra điều kiện với em như vậy . Đời anh tốt đẹp , tươi sáng hay anh thích người ta nhìn anh với ánh mắt khinh thị thì tùy ở anh . Em và anh ai cũng có mảnh đời riêng , hướng đi tùy theo sở thích trong tương lai của mình . Không ai biết được điều đó . Cho nên , lời khuyên của em cho anh hôm nay là nên nghĩ chúng ta là “anh em ” chung mái nhà từ nhỏ đến lớn . Còn anh thế nào trong ngày mai , em không cần biết đến.
Bà ngoại nhìn Hoàng với nét mặt đau khổ , thất vọng , bà đau lòng nên lên tiếng , giọng bà ngọt ngào êm ái hơn.
– Hoàng à , nội thấy con đủ khả năng và ý chí làm lại từ đầu . Nội ủng hộ con và sẵn lòng lo lắng khi con cần đến sự giúp đỡ của nội . Ngày mai đang chờ con , tất cả mọi quyết định ý nghĩ về mỗi con người của chúng ta đều thay đổi theo môi trường sống . Cũng như Khả Khả , cái nhìn về con , về nội sẽ khác đi nếu bà cháu mình đối với tất cả mọi người tốt hơn , lịch sự hơn . Con hiểu không ?
Ánh mắt Hoàng đăm đăm nhìn Khả Khả chờ tia hy vọng từ cô . Khả Khả thở dài quay đi :
– Ngoại nói không đúng sao anh nhìn em ?
Thở nhẹ , Hoàng dịu giọng :
– Khả Khả , hãy tin anh . Lê Hoàng này không để nội và em thất vọng đâu . Nhưng…
– Nhưng gì nữa ? — Khả Khả nhăn mặt hỏi.
Hoàng mỉm cười đưa mắt nhìn cô:
– Anh muốn nói . Thời gian anh đi học lại , em vẫn vui vẻ cho anh thỉnh thoảng đến thăm chứ ?
– Thăm nội thì ai cấm anh . Nhưng với em thì không.
– Tại sao vậy ? Em ghét anh đến thế sao ?
Khả đứng dậy , gom mấy thùng đồ lại một chỗ , mặt cô căng ra , giọng lạnh hơn :
– Từ trước đến nay , thái độ em thế nào thì nay cũng không có gì thay đổi . Đừng ra điều kiện nhỏ nào với em . Vì anh tốt hay xấu không liên quan đến em.
Bà ngoại nhìn Hoàng với ẩn ý của mình , bà liền nói :
– Con đến thăm nội là được rồi . Đừng đòi hỏi gì cả , khi bản thân con chưa hề tạo cho người ta chút niềm tin nào cả . Con hiểu chứ ?
Bà đưa tay chỉ đồ cho Hoàng và bảo :
– Bây giờ phụ đem valy ra xe đi , đừng nói gì nữa.
Hoàng thở dài và lặng lẽ nghe lời nội mình giúp Khả chuyển đồ đạc ra xe .