Đọc truyện Một Thời Thương Nhớ – Chương 39
An Nhiên đứng trước đại sảnh trung tâm hội chợ triễn lãm lớn nhất thành phố, không khí xung quanh thật là náo nhiệt, dòng người đông đúc trên tay cầm những vé mời hướng về những gian nhà triển lãm bên trong. Trước giờ An Nhiên cứ nghĩ đêm Giáng Sinh người ta sẽ đổ xô đến những khu nhà thờ đón lễ, nhưng không ngờ hội chợ triển lãm cũng là ý tưởng không tệ. Nếu không vì ý định tìm một vài giống cây “hay ho” -như Hà Minh nói cho mẹ và chị gái thì cô cũng rất lười biếng đi dự những hoạt động triển lãm này. Cũng may cô vừa tuyển được một nhân viên mới vào làm trong Homestay tạm thời có thể thay cô xử lý công việc, nếu không cũng không biết phải sắp xếp công việc thế nào, vì Minh Bảo không thể thường xuyên đến giúp cô như trong kỳ nghỉ hè.
– Vào trong thôi.
Hà Minh bất chợt vỗ vai từ phía sau khiến An Nhiên khẽ giật mình đưa tay chận ngực, cô quay sang nhăn mặt:
– Bà không thể nào nhẹ nhàng với tui được hử?
– Hề hề, quên mất bà là “Nhiên thỏ đế”.- Hà Minh cười giả lả rồi cũng không quên than thở- Trời ơi, bãi đỗ xe chật cứng luôn.
Nói đoạn cô kéo tay An Nhiên đi vào bên trong:
– Đi thôi, xem thử ông Phong quảng cáo triển lãm hoa mang tầm quốc tế nó như thế nào.
Sảnh triển lãm ngoài trời bố trí trên tầng thượng rộng lớn của khu trung tâm triển lãm được trang hoàng thật bắt mắt, những chậu hoa và cây cảnh được bài trí một cách tinh tế dường như được tô điểm lung linh hơn dưới ánh đèn điện sáng rực. Có vẻ như nghi thức khai mạc của buổi triễn lãm đã kết thúc, mọi người đã bắt đầu tản ra tham quan. Hà Minh huých tay An Nhiên cười đầy ẩn ý:
– Thấy chưa, ở đây nhiều nam thanh nữ tú như vậy, vậy tui mới nói bà phải thường xuyên đi ra ngoài.
An Nhiên ngẩn người vẫn chưa hiểu ra “ý tứ” trong câu nói của Hà Minh, cô đưa mắt nhìn một lượt những quan khách xung quanh, đa số là các cặp nam nữ ăn mặc nhã nhặn lịch thiệp. Các cô gái thì váy đầm xúng xính thay phiên nhau chụp hình sefie. Chợt nghĩ lại ban chiều, vốn dĩ An Nhiên định tùy tiện mặc quần bò áo thun đến đây, nhưng Hà Minh bắt cô phải “trang điểm sửa soạn” thật tỉ mỉ:
“ Biết đâu rằng trên dòng đời xuôi ngược, ta vô tình va phải ý trung nhân” cho nên dù đi đổ rác thì bà cũng phải tút tát lộng lẫy biết chưa hả?”- Hà Minh vừa nói vừa kéo An Nhiên đến bên chiếc bàn trang điểm cạnh giường, và giờ đây An Nhiên ở đây với chiếc váy màu xanh ngọc dài chấm gối, mái tóc đen dài qua tay của Hà Minh thì đã thành những lọn xoăn thả hờ hững một bên vai, đôi giày cao gót giúp An Nhiên trông cao hơn với thân hình mảnh mai của mình. An Nhiên che miệng cười nhìn Hà Minh:
– Đừng nói là bà chán ba của Tuệ Chi rồi nha.
– Thôi nha, đừng bóp méo ý đồ của tui nha.- Hà Minh chau mày lườm An Nhiên một cái.- Ý tui là..
Như đoán được Hà Minh sắp nói chuyện gì, An Nhiên vội tản lờ cố tình không muốn nghe Hà Minh nói hết câu, cô bước đến những chậu hoa lan trước mặt:
– Bên này hoa đẹp nè.
Không quan tâm đến gương mặt chưng hửng đến buồn cười của Hà Minh, An Nhiên lấy điện thoại ra chụp lại những chậu hoa lan rồi gửi qua zalo cho chị gái An Hy của mình.
Đúng như Hà Minh nói, đây thật sự như một hội nghị triển lãm hoa quốc tế, vô số loài cây loài hoa được trưng bày khiến An Nhiên muốn choáng ngợp, cô chỉ biết chọn những chậu cây có vẻ đặc biệt chụp gửi cho An Hy “trưng cầu ý kiến”.
– Chị Hai, chị và mẹ xem có loại nào mình thích không? Nhiều loại quá em, không biết chọn loại nào.
Giọng An Hy bên kia hào hứng:
– Chị với mẹ đang lựa đây, vì sắp tới mẹ định sẽ thử trồng mấy loại lan mới, mẹ nói em nhớ lấy mấy cái danh thiếp về giùm mẹ.
– Dạ, vậy thì chị và mẹ chọn xong nhắn em, dù sao cũng trồng thử mới biết được nên em nghĩ nên lấy mấy mẫu về trước, nghe nói ở đây họ có giao tận nơi nếu mình đặt nhiều, một lát em sẽ hỏi lại.
An Hy bên đầu bên kia gật đầu đồng tình, An Nhiên cúp máy, tiếp tục đi xung quanh, chợt ánh mắt cô dừng lại trước những chậu hoa Thủy Vu xinh đẹp đủ màu sắc được bài trí thật tao nhã trên những bệ gỗ.
– Tình yêu thuần khiết, vẻ đẹp lộng lẫy và sự hồi sinh.
Đang thần người cúi nhìn những bông hoa Thủy Vu giọng nói vang lên bên cạnh khiến An Nhiên ngước lên, trước mặt cô là người đàn ông cao lớn trên tay cầm chiếc máy chụp hình Cannon của những người chụp ảnh chuyên nghiệp thường dùng, trên vai anh ta còn đeo một chiếc bao lô du lịch nhìn có phong thái như một nhiếp ảnh gia, anh ta nheo mắt cười rạng rỡ nhìn An Nhiên.
– Ý nghĩa của loài hoa này đó.
An Nhiên vụng về ồ lên một tiếng rồi chuyển ánh mắt xuống những chậu hoa.
– Cô thích tầng nghĩa nào của loài hoa này?- Người đàn ông có vẻ chưa có ý định rời đi tiếp tục câu hỏi như muốn “bắt chuyện” với An Nhiên.
Thấy thái độ có chút nhiệt tình của anh ta An Nhiên cũng mỉm cười thật thà:
– Thật ra tôi không rành về ý nghĩa của mấy loài hoa cho lắm, nên cũng không thể nói được mình thích cái nào.
– À, vậy sao. – Đoạn anh ta chậc lưỡi nói một cách tự nhiên: Tôi thì vẫn thích ý nghĩa này hơn: “sự trở về của hạnh phúc”.
An Nhiên bất giác trân trân nhìn người đàn ông đối diện, câu nói này….đã từng có một người đứng trước cánh đồng hoa Thủy Vu nói với cô…
– Mặt tôi… có dính gì sao?- Người đàn ông đưa tay lên mặt xoa nhẹ ánh mắt khó hiểu nhìn An Nhiên.
– À, không, không có gì.
An Nhiên sực tỉnh lúng túng vội quay đi, cô chưa định hình được phải chữa ngại vì thái độ vừa rồi của mình như thế nào thì Hà Minh đã xuất hiện như một vị cứu tinh.
– Có chọn được loại nào không Nhiên? Hà Minh vô tư hỏi, cô vẫn chưa để ý đến người đàn ông đang đứng bên cạnh An Nhiên.
– Chị An Hy nói là mua trước mấy chậu lan bên kia thôi, nếu có gì thì sẽ liên lạc lại theo thông tin trên danh thiếp.- An Nhiên trả lời nhanh.
– Denis, anh xong chưa!
Người đàn ông lạ- Denis quay sang nhìn cô gái vừa cất tiếng gọi đứng bên dãy trưng bày đối diện, anh giơ tay:
– Ok rồi, anh qua liền.- Đoạn anh quay sang An Nhiên cười thân thiện- Rất vui được trò chuyện với cô, hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại.
An Nhiên cũng mỉm cười gật đầu đưa tay nhận tấm danh thiếp từ anh. Sau khi anh ta rời đi, Hà Minh nhìn An Nhiên cười tủm tỉm:
– Nhìn được đó nha.
An Nhiên lườm nhẹ Hà Minh một cái:
– Bớt suy nghĩ linh tinh lại đi.
Hà Minh thấy thái độ nghiêm túc của An Nhiên cũng có phần e dè, cô cũng không dám hỏi thêm vì sợ An Nhiên sẽ “trở mặt…giận”, gì chứ bản tính cố chấp của An Nhiên thì cô quá rành rồi =.=”.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ “thu thập” danh thiếp và đăng ký đặt hoa giao tận nơi thì An Nhiên và Hà Minh cũng chuẩn bị rời khỏi buổi triễn lãm.
– Bà đứng ngoài sảnh đợi tui nha, tui đi lấy xe.- Hà Minh nói như dặn dò.
An Nhiên cười nhẹ gật đầu nhìn theo bóng dáng Hà Minh đi hướng về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm khu triển lãm. Cô đưa tay lên xem đồng hồ, mới đó mà đã gần mười một giờ, An Nhiên hít một hơi thật sâu ngước nhìn ánh đèn lấp lánh được trang trí trên những cây thông noel bên đường, không khí đêm Giáng Sinh ở Sài Gòn thật nhộn nhịp khác xa Đà Lạt.., nghĩ đến đây An Nhiên vội lắc đầu xua đi những suy nghĩ bâng quơ vừa chợt hiện lên trong đầu.
Dòng người đang bắt đầu rời khỏi khu triển lãm, ánh mắt An Nhiên bỗng dừng lại đăm đăm chú ý đến thân ảnh cao lớn đang đứng quay mặt vào quầy hướng dẫn từ phía đối diện, người đàn ông mặc chiếc áo Jacket cổ đứng, mái tóc hớt cao nam tính đang trao đổi điều gì với nhân viên trong quầy, bóng dáng đó dù có nhắm mắt cô cũng có thể hình dung ra một cách rõ ràng. Đôi chân của An Nhiên vô thức len lỏi vào dòng người bước nhanh về phía đối diện, nhưng khi cô chưa kịp đến thì thân ảnh đó đã sải những bước dài đến bên cạnh chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài như chờ sẵn, An Nhiên hụt hẫng nhìn theo bóng chiếc xe dần dần mất hút trên con đường tấp nập xe cộ qua lại, đôi mắt cô nhòe đi, sóng mũi cay xè cảm nhận lồng ngực mình như có bàn tay vô hình bóp nghẹt….