Đọc truyện Một Thời Thương Nhớ – Chương 27
Khi An Nhiên quay trở lại gian nhà bếp thì Gia Hào đã dùng xong bữa, Thục Quyên vẫn ngồi bên cạnh anh, giọng cô nhẹ nhàng:
– Em đã nhắn tin cho Vic rồi, em muốn cậu ấy tìm một Homestay khác gần trung tâm hơn để tiện cho anh.
– Ở đây có gì không tiện sao?
Giọng Gia Hào lạnh lùng, Thục Quyên cười xoà:
– Tất nhiên rồi, xung quanh chẳng có quán xá gì hết, rất bất tiện.
– Anh không cảm thấy bất tiện, nếu em muốn thì nói cậu Vic tìm cho em, anh sẽ ở đây.
Nói xong, Gia Hào cầm chiếc gậy dò đường bên cạnh dứt khoát đứng dậy, Thục Quyên vẫn không bỏ cuộc:
– Em chỉ lo cho anh thôi mà, anh ở đây thì làm sao em có thể ở chỗ khác chứ.
Gia Hào quay ngoắc hướng về phía Thục Quyên:
– Em có thể ngừng lại việc xem anh như đứa trẻ con đi đâu cũng cần ai chăm bẵm được không? Đừng khiến anh mất kiên nhẫn.
Thái độ cứng rắn của Gia Hào dường như khiến Thục Quyên chột dạ, mặt cô hơi biến sắc, môi cô run run chưa biết phản ứng thế nào thì Gia Hào đã tiếp:
– Nói Vic ngày mai không cần đến đây nữa, anh sẽ tự lo việc còn lại.
– Silas, anh..- Thục Quyên kêu lên bất nhẫn- Một mình anh thì sao lo được chứ? Dù sao cũng phải để Vic giúp anh..
– Vic.. cậu ấy có lẽ thích hợp làm trợ lý của em hơn, không phải sao?
Đôi môi Gia Hào nhếch khẽ mỉa mai, anh quay lưng đi, đưa cây gậy dò dẫm lối về phòng. An Nhiên vội vàng nín thở nép sau cánh cửa, cô có chút ngại ngùng vì đã “nghe lén”cuộc đối thoại giữa Gia Hào và Thục Quyên, nhưng nội dung câu chuyện khiến An Nhiên bắt đầu hoài nghi những điều Thục Quyên vừa nói với cô lúc nãy, liệu đó có phải là những lời nói dối khác nữa chăng?
***
Buổi tối, An Nhiên thường có thói quen sẽ đi kiểm tra tình hình của các phòng có khách thuê. Homestay của cô ở một nơi khá thanh vắng và tách biệt với những khu chợ sầm uất, nên đa số khách đến đây thường là để nghỉ dưỡng và thích không gian yên tĩnh, nhưng cũng không ít những cặp vợ chồng mới cưới cũng đến đây hưởng tuần trăng mật, vì khung cảnh nơi đây khá lãng mạn.
Bước chầm chậm trong khuôn viên sân rộng, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của đêm, An Nhiên khẽ thở ra nhè nhẹ, những chuyện xảy ra hôm nay khiến đầu óc cô không thể tập trung làm được việc gì, sự xuất hiện đột ngột của Gia Hào như một cơn mơ, rồi những câu nói của Thục Quyên, những câu hỏi chưa có đáp án cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Không hiểu sao sau cuộc nói chuyện với Gia Hào, Thục Quyên đã vội vã rời đi, cửa phòng Gia Hào cũng chưa hề mở ra từ lúc đó. Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên An Nhiên giật mình dừng bước vì phát hiện có bóng người trước mặt. Bóng dáng cao lớn của Gia Hào đứng trầm mặc dưới tán cây bàng lớn trong sân, như nghe được tiếng động, anh quay sang nhíu mày, An Nhiên vội vàng lên tiếng trấn an:
– Anh.. chưa ngủ sao?
Gia Hào nén tiếng thở nhẹ, khẽ gật đầu:
– Ừm.
Bước đến gần bên cạnh Gia Hào, An Nhiên ngập ngừng:
– Vì lạ chỗ nên khó ngủ sao?
Gia Hào khẽ cười nhẹ:
– Tôi có phải trẻ con đâu mà lạ chỗ chứ.
– Bộ anh tưởng chỉ có trẻ con mới lạ chỗ sao, có nhiều người lớn cũng kén chỗ ngủ lắm đó.
– Vậy sao?
– Tất nhiên!- An Nhiên nhướng mắt gật mạnh đầu khẳng định.
Cả hai bật cười xoà, nụ cười của Gia Hào vẫn vậy, khiến người đối diện cảm thấy thật ấm áp, ít nhất là với An Nhiên, đã lâu rất lâu rồi mới lại được nhìn thấy anh cười và đây không phải là giấc mơ. Không cần biết ba năm qua đã xảy chuyện gì với anh, cũng không cần quan tâm sắp tới đây chuyện gì sẽ đến, bây giờ nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt trước mặt đã là quá đủ rồi.
– Sao bỗng nhiên.. cô im lặng vậy?
Gia Hào nghiêng đầu hướng về phía An Nhiên, cô chớp nhanh mắt khịt mũi cười khoả lấp:
– À, trăng đêm nay đẹp ghê.
– Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.—Giọng Gia Hào chùn xuống.
Như sực nhớ ra, An Nhiên vội vàng:
– Xin lỗi, tôi..
– Không sao.
Gia Hào ngẩng đầu ánh mắt nhìn lên trời, An Nhiên cũng không biết nói gì thêm, chỉ biết lặng lẽ đứng bên cạnh. Được một lúc, Gia Hào lại cất tiếng:
– An Nhiên, cô có thể giúp tôi một việc không?
An Nhiên quay sang nhìn anh chăm chú, cô chậm rãi:
– Nếu chuyện đó nằm trong khả năng của tôi.
– Tất nhiên rồi- Gia Hào mỉm cười- Ngày mai tôi cần đến một nơi, cô có thể giúp tôi chứ?-
Rồi không đợi An Nhiên trả lời anh tiếp:
– Và tôi sẽ trả tiền công cho cô, vì ở đây tôi không quen ai cả nên chỉ có thể nhờ cô thôi.
Nhớ lại cuộc đối thoại của Gia Hào và Thục Quyên ban chiều, An Nhiên nhanh chóng nhận ra có chuyện gì đó với cậu trợ lý của Gia Hào thì phải, vì lý do nào đó mà anh đã không muốn cậu ấy đến đây nữa. Dường như cảm thấy khó hiểu trước sự im lặng của An Nhiên, Gia Hào hỏi lại:
– Cô cảm thấy không tiện sao?
– À, không, không. Mai anh muốn đi đâu thì cứ nói với tôi.- An Nhiên vội vàng đồng ý như sợ anh sẽ thay đổi ý định “nhờ vả” cô.
– Vậy lát nữa tôi sẽ cho cô địa chỉ. Cảm ơn cô.
– Không có gì, anh không cần khách sáo vậy đâu.
Hai người lại đứng bên cạnh nhau không nói gì, chỉ có Gia Hào không biết rằng An Nhiên cứ đứng im lặng ngắm nhìn anh không chớp mắt và anh cũng không biết rằng giây phút này trong cô có một ý nghĩ “xấu xa” là thật may anh không nhìn thấy gì, chứ không cô phải ngượng lắm vì cứ nhìn anh mãi như vậy.
****
Sáng hôm sau, An Nhiên dậy sớm sắp xếp một số công việc trong ngày, cô cũng không quên căn dặn Quốc Bảo- nhóc cháu bảo bối của cô mấy việc cần chú ý trong thời gian cô vắng nhà, cũng may bây giờ nhóc Bảo đang trong kỳ nghỉ hè, nên nó thường ở đây với cô để giúp cô những việc linh tinh trong Homestay.
– Trời ơi, Út đi có một ngày mà làm như là đi một tháng vậy, Út cứ yên tâm đi chơi, con ở nhà sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Thằng nhóc cao nhòng đưa tay vỗ vào ngực để tạo sự yên tâm cho An Nhiên, nhìn bộ dạng của nó cô cũng không nén được cười:
– Nói được làm được nha, nếu có gì thì có gọi điện cho Út.
– Yes, Madam.- Thằng nhóc cười tít mắt ra vẻ nghiêm trang.
An Nhiên phì cười khẽ liếc yêu nhóc cháu, nhìn nó cô mới bất giác nhận ra, từ bao giờ thằng cháu nhỏ bé của mình bây giờ đã trở thành một thiếu niên cao lớn rồi.
– A, chú đẹp trai!
Tiếng reo lên của Quốc Bảo làm An Nhiên giật mình quay lại đằng sau, Gia Hào xuất hiện với áo sơ mi trắng, quần tây lửng kết hợp với đôi giày lười đen, trông anh vừa chững chạc nhưng không kém phần trẻ trung, đôi kính đen khiến cho khuôn mặt của anh càng quyến rũ hơn. An Nhiên trân trân nhìn Gia Hào không chớp mắt, cho đến khi thằng cháu bảo bối khều nhẹ tay cô:
– Thì ra Út cũng thích chú đẹp trai nha.
Thằng nhóc hấp háy mắt nhìn An Nhiên cười đầy ẩn ý, An Nhiên sực tỉnh cốc vào đầu nó cái cốp, cô mắng khẽ:
– Đừng có mà tào lao.
– Ui da, đau. Nhưng không chỉ có mình Út đâu, mấy chị thuê phòng bên kia hôm qua cũng canh me quá chừng để được nhìn thấy chú này đó.
Không hiểu vì đau quá hay sao mà thằng nhóc chợt nói lớn như vậy, An Nhiên sượng đỏ mặt hận một nỗi không kịp đưa tay để che miệng của nó lại. Ra vẻ như không nghe thấy câu chuyện giữa hai dì cháu An Nhiên, Gia Hào điềm đạm:
– Cô chủ, chúng ta xuất phát được chưa?
An Nhiên vội vàng đáp:
– À, được rồi, anh đợi chút, tôi vào lấy ít đồ.
****
Chiếc xe Mercedes màu đen rẽ vào con đường nhựa nhỏ, nhìn màu nhựa đường thì không khó nhận ra đoạn đường này mới được làm gần đây, chú tài xế giọng cởi mở:
– Cũng may cho hai cô cậu là đi vào lúc này nha, chứ tháng trước là còn đường đất đó, khó đi lắm.
– Dạ, hình như cháu có đi qua chỗ này một lần, nhưng chắc là lâu quá rồi nên cháu cũng không nhớ rõ lắm.
– Ừ, mấy năm trước thỉnh thoảng cũng có mấy đoàn khách du lịch vào trong này, vì trong này nổi tiếng là có cánh đồng hoa đẹp lắm, nhưng sau đó thì ít dần, không biết vì sao, chắc là đường xấu quá, xe đi vào khó khăn.
An Nhiên nhíu mày:”Cánh đồng hoa sao?”, cô quay sang Gia Hào đang ngồi trầm ngâm, từ đầu buổi đến giờ anh vẫn cứ im lặng như vậy, An Nhiên lôi trong ba lô chai nước suối đưa sang bên anh:
– Anh uống chút nước đi.
Gia Hào quay sang cô nhẹ nhàng:
– Không sao, tôi không khát.
Như không quan tâm đến câu nói của anh, An Nhiên mở nắp chai:
– Đâu phải khát mới cần uống nước, uống cho đỡ khô miệng, vì sáng tới giờ không thấy anh mở miệng nói chuyện gì hết.
Gia Hào cau mày quay sang:
– Cô đang châm chọc tôi đó hả?
An Nhiên cười tủm tỉm:
– Anh thông minh ghê.
Đoạn cô dúi chai nước vào tay anh, thật lạ là Gia Hào không tỏ ra tức giận gì, anh khoan thai đưa chai nước lên miệng hớp một ngụm, rồi giọng anh nhẹ nhàng:
– Đừng nghĩ tôi không nhìn thấy gì mà cứ ngắm tôi “miễn phí” vậy nha.
An Nhiên giật thót người bối rối, vốn dĩ định lên tiếng phủ định “trực giác” của Gia Hào, nhưng tiếng chú tài xế bật cười ở phía trước khiến cô không thốt được lời nào, vì nó khẳng định lời Gia Hào vừa nói là đúng. An Nhiên mím môi đưa tay giật phắt chai nước trên tay Gia Hào hậm hực đậy nắp lại, cô lầm bầm: “Đúng là chúa tự phụ”. Rồi không biết vô tình hay cố ý, Gia Hào kề sát tai anh về phía gương mặt của cô giọng châm chọc:
– Không đâu, vì tôi tin lời của cháu cô, trẻ con không bao giờ nói dối mà.
An Nhiên giật mình quay sang:
– Anh… nghe được sao?
– Tôi khiếm thị chứ đâu có khiếm thính.
An Nhiên cay cú nhìn gương mặt đắc ý đang tủm tỉm cười của Gia Hào, trong lòng ấm ức: “Cái đáng mất thì không mất, anh mất trí sao không mất luôn cái bản tính thích khiêu khích người khác luôn chứ” >_