Một Thời Thương Nhớ

Chương 17


Đọc truyện Một Thời Thương Nhớ – Chương 17

Sáng chủ nhật, An Nhiên dậy sớm hơn mọi lần, chả là hôm nay cô có hẹn với Hà Minh. Chuyện cô và Gia Hào “làm lành” khiến cho Hà Minh vô cùng “phấn khích” và muốn tổ chức “ăn mừng”- thật khoa trương =.=”, nhưng An Nhiên hiểu được nỗi lòng của nhỏ bạn thân vì sợ cô sẽ cô độc đến cuối đời.

Nhìn lại lịch trên bàn, tới hôm nay thì Gia Hào cũng đi công tác được hơn một tuần rồi. Mặc dù tối nào anh cũng gọi điện nhưng chẳng hiểu sao An Nhiên vẫn thấy nhớ vô cùng và mong anh mau mau quay về. Miệng tủm tỉm cười với những suy nghĩ vẩn vơ, An Nhiên loay hoay chuẩn bị ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại reo lên, nhìn vào màn hình là số máy lạ, An Nhiên nhấn phím nhận cuộc gọi, đầu bên kia là giọng nam nghe vừa lạ vừa quen:

– An Nhiên phải không?

– Xin hỏi.. ai vậy ạ?- An Nhiên ngập ngừng

– Mình, Đình Tuấn nè, còn nhớ mình không?

An Nhiên không giấu được sự ngạc nhiên pha lẫn vui mừng:

– Tuấn hả? Nhớ chứ, sao biết số của Nhiên vậy?

– Dễ mà, mình hỏi Hà Minh. – Đình Tuấn cười trong điện thoại.


– À, Nhiên quên mất.- An Nhiên phì cười vì câu hỏi hơi ngớ ngẩn vừa rồi của mình.

Giọng Đình Tuấn khẽ trầm lại:

– Hôm nay Nhiên có thời gian không?

– Lát nữa Nhiên có hẹn với Hà Minh, có chuyện gì sao Tuấn?

– Ừm, có chút chuyện, Nhiên cho Tuấn 30 phút được chứ? Tuấn muốn gặp riêng Nhiên thôi.

Tuy không phải là người nhạy bén, nhưng nghe giọng của Đình Tuấn, An Nhiên cũng nhận ra dường như có chuyện gì đó.

– Vậy Tuấn định gặp nhau ở đâu?

– Tuấn sẽ gửi tin nhắn địa chỉ cho Nhiên.

Vừa cúp máy, thì tin nhắn của Đình Tuấn đã đến, An Nhiên nhanh tay gửi tin nhắn cho Hà Minh về chuyện mình sẽ đến hơi trễ, cô bỏ nhanh điện thoại vào chiếc balo nhỏ rồi bước nhanh ra ngoài.

*******

Trong môt góc nhỏ của quán cà phê ven sông, ĐìnhTuấn ngồi đối diện An Nhiên, ánh mắt nhìn cô mang ánh cười:

– Nhiên vẫn như xưa, không có gì thay đổi hết.

– Cảm ơn nha, Tuấn vẫn biết cách nói chuyện như xưa.

An Nhiên khẽ nhoẻn miệng cười đáp lại. Không đợi Đình Tuấn mở lời, An Nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào anh:


– Tuấn có chuyện gì muốn nói với Nhiên sao?

Hơi khựng lại trước câu hỏi thẳng thắn của An Nhiên, Đình Tuấn khẽ đưa tay lấy ly cà phê trên bàn lên hớp một ngụm.

– Chuyện… Nhiên và Gia Hào mình đã nghe qua rồi. Chắc Nhiên chưa biết, Thục Quyên là em họ của Tuấn.

Giọng Đình Tuấn bỗng nhiên trầm lại và trực tiếp đi vào vấn đề không chút vòng vo, anh đặt ly cà phê xuống bàn và ngước lên nhìn ánh mắt to đen của An Nhiên đang nhìn thẳng vào mình, không khó khăn gì để nhận ra sự hoang mang trên khuôn mặt của cô, giọng Đình Tuấn lại đều đều vang lên:

– Ba của Thục Quyên là em ruột của ba mình, hai vợ chồng chú ấy mất trong một tai nạn giao thông, sau đó thì ba mẹ Tuấn đón Thục Quyên về nuôi. Sau tai nạn của ba mẹ thì con bé ít nói hẳn đi, hầu như cả ngày không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với bất kỳ ai, cho đến khi Gia Hào xuất hiện.

Đình Tuấn ngưng một lát như để thăm dò An Nhiên, nhưng cô vẫn ngồi đó, im lặng chăm chú lắng nghe như không muốn bỏ sót một từ nào trong câu chuyện anh đang kể. Thấy An Nhiên không có ý định lên tiếng, Đình Tuấn lại tiếp tục:

– Nhiên cũng biết, mình và Gia Hào thân nhau từ năm học cấp hai, và chuyện Thục Quyên thân thiết với Gia Hào cũng từ đó.

Thì ra, cô gái ấy và Gia Hào là thanh mai trúc mã sao? An Nhiên chỉ biết rằng qua lời giải thích của Gia Hào thì anh chỉ chăm sóc và xem Thục Quyên như một người em gái, Gia Hào cũng chưa bao giờ kể cho An Nhiên nghe về gia cảnh của Thục Quyên, có lẽ anh không muốn ai thương hại cho số phận của Thục Quyên chăng? Vậy lý do hôm nay Đình Tuấn kể cho cô chuyện này là gì?

Dường như đọc được những suy nghĩ của An Nhiên, Đình Tuấn cũng không muốn dài dòng thêm:

– Chuyện Gia Hào trở về để tìm Nhiên đối với Thục Quyên thật sự là một cú sốc lớn. Con bé đã nghĩ rằng Gia Hào đã quên Nhiên và tương lai sẽ chấp nhận tình cảm của nó. Thục Quyên đã ở bên cạnh Gia Hào trong những lúc khó khăn nhất và chưa bao giờ ngừng chờ đợi. Ba tuần trước, con bé một mình bay qua Hà Lan với ý định sẽ chấm dứt cuộc đời mình ở đó…


Giọng Đình Tuấn như nghẹn lại, tay An Nhiên run lên suýt đánh rơi chiếc ly xuống bàn. Ba tuần trước? Hà Lan sao? Chẳng phải lúc đó cũng là lúc Gia Hào đột nhiên biến mất và thông báo đi Hà Lan công tác sao? Lẽ nào vì chuyện của Thục Quyên?

– Thục Quyên… bây giờ cô ấy…

Giọng nói lắp bắp đứt quãng của An Nhiên chưa kịp tròn câu thì Đình Tuấn đã trấn an:

– Không sao rồi, mình và Gia Hào đã đến kịp.

An Nhiên khẽ nén tiếng thở phào, vô hình trung có một suy nghĩ tội lỗi loé lên trong đầu cô, nếu như Thục Quyên có chuyện gì, chẳng phải cô là người gián tiếp gây ra sao? Lẽ nào, lý do Đình Tuấn kể chuyện này cho cô nghe là muốn cô nhận ra tội lỗi của mình sao?

– Chuyện của mười năm trước, Tuấn không muốn nhắc lại. Nhưng trong mười năm trôi qua, ở trên đất khách, Tuấn là người chứng kiến Gia Hào và Thục Quyên bên nhau, bất kể đó là tình cảm gì, nhưng Tuấn có thể khẳng định họ là hai cá thể không thể tách rời, không ai hiểu Thục Quyên hơn Gia Hào và cũng không ai yêu Gia Hào hơn cả mạng sống như Thục Quyên đâu Nhiên à.

Lần đầu tiên trong đời, An Nhiên cảm nhận được sự sắc nhọn của lời nói, điển hình là câu nói vừa rồi của Đình Tuấn, không trực tiếp, nhưng như lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Lời nói như đang nhắc nhở cô rằng khoảng cách giữa cô và Gia Hào không chỉ là không gian, thời gian mà còn là sự đồng hành. Mười năm qua, một khoảng thời gian dài với bao nhiêu thay đổi. Cô và Gia Hào đã bước đi và trưởng thành trên hai đường thẳng song song trong suốt những năm tháng ấy, không thể chạm vào nhau, không thể nhìn thấy nhau không có bất cứ sự kết nối nào giữa hai người ngoài những hồi ức. Trong khoảng thời gian ấy, có một người luôn đi bên cạnh Gia Hào,buồn nỗi buồn của anh, vui niềm vui của anh, thấu hiểu từng thói quen của anh và người đó… chưa từng là cô..Liệu rằng, Gia Hào bây giờ.. phải chăng chỉ là đang cố bám víu vào những hồi ức ấy vì không nỡ buông tay, không đành lòng để cho những điều đã từng tốt đẹp ấy bị xoá nhoà mãi mãi..

Đêm hôm đó, lần đầu tiên An Nhiên không dám nhận cuộc gọi của Gia Hào…, tin nhắn đến, mắt cô nhoè đi khi nhìn dòng tin ngắn ngủi của anh: “Nhớ em….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.