Một Thời Thương Nhớ

Chương 10


Đọc truyện Một Thời Thương Nhớ – Chương 10

An Nhiên ngừng giẫy giụa, mọi chuyện đột ngột đến nỗi cô chỉ biết bất động tựa vào lòng của Gia Hào, cô cảm nhận được hơi ấm toả ra từ bờ ngực rắn chắc của anh, không gian xung quanh yên tĩnh đến nỗi cô nghe rõ nhịp tim của mình đang đập thình thịch, hơi thở của anh phả nhẹ trên đầu cô:

– Em định ôm tôi đến khi nào vậy?

Câu nói của Gia Hào khiến An Nhiên sực tỉnh, cô vội vàng đẩy anh ra, bước lùi lại phía sau, nhưng cảm giác đau truyền đến từ bàn chân làm cô không thể đứng vững được, cô buột miệng khẽ kêu nhẹ một tiếng, một lần nữa hai cánh tay của Gia Hào lại đưa ra đỡ lấy cơ thể đang chao đảo của cô.

– Chân em bị sao vậy?

Giọng trầm thấp của anh, không biết là đang gắt gỏng hay đang lo lắng cho cô, chỉ biết là kèm theo đó là cô cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, khi cô lấy lại ý thức thì anh đã đặt cô trên chiếc ghế làm việc gần đó. Trong bóng tối, ánh sáng từ chiếc điện thoại của Gia Hào chiếu sáng một vùng xung quanh chỗ cô ngồi, khi anh đang định quay lưng đi thì An Nhiên vội vàng chụp lấy tay anh, quay sang nhìn ánh mắt lo lắng của cô:

– Ngồi yên đây đi, tôi quay lại nhanh thôi.

Không hiểu sao, chỉ một câu nói đó mà lại khiến An Nhiên cảm thấy yên tâm đến lạ kỳ, cô nhẹ nhàng thả tay anh ra, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế.

Một lúc sau, Gia Hào quay lại với chiếc hộp y tế trên tay, anh ngồi xuống, định nhấc chân An Nhiên lên, cô giật mình vội rụt chân lại:

– Tôi.. tự làm được.

– Nếu không muốn mất thời gian thì cứ ngồi yên đó đi, em định ngủ qua đêm ở đây hả?

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như một mệnh lệnh đối với cô, cô rụt rè đưa chân ra, ánh điện chiếu vào mới thấy ngay ống quyển chân cô đã có một vết bầm đen in dấu tích rõ rệt của chiếc ghế lúc nãy đập vào chân cô. Ngay mắt cá đã có dấu hiệu sưng tấy lên, khi tay của Gia Hào vừa chạm vào, cô khẽ xuýt lên một tiếng.

– Đau lắm hả?


Gia Hào khẽ nhíu mày nhìn cô, cô gật nhẹ đầu:

– Ừm..

Tay anh nhẹ nhàng sờ sờ vào vết sưng, rồi đứng dậy:

– Bị bong gân rồi, tôi đưa em đi bệnh viện.

Nghe tới hai chữ “bệnh viện”, An Nhiên giật thót người:

– Hả? Không.. Không cần đâu, tôi nghỉ một chút là được, không cần tới bệnh viện đâu.

– Em có biết về thường thức căn bản không vậy? Có ai bị bong gân mà chỉ cần ngồi một chỗ là khỏi chưa?

– Sao biết tôi bị bong gân, chỉ là va chạm rồi sưng một chút thôi mà.

Cô bướng bỉnh cãi cố, nhưng Gia Hào như không nghe thấy câu nói của cô, anh khẽ lườm cô một cái rồi đi đến bàn làm việc của cô, thu xếp đồ đạc trên bàn cô bỏ vào chiếc balo nhỏ mà cô thường đeo đi làm. Khi hoàn tất những công việc đó trong chớp mắt, anh quay lại chỗ cô ngồi bế xốc cô lên bước đi nhanh về phía cánh cửa văn phòng. An Nhiên cứng đơ người tròn mắt nhìn anh không biết phản ứng như thế nào, lúc nào cũng vậy, cô luôn là người bị động khi đứng trước anh, tại sao cảm giác này lại quen thuộc đến nỗi khiến cô tưởng như mọi chuyện giữa cô và anh chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.

Từ công ty cô đến bệnh viện gần nhất không đến 15 phút, Gia Hào đưa thẳng An Nhiên đến khu vực cấp cứu khám dịch vụ. Sau khi vào chụp X-Quang xong, cô và Gia Hào ngồi bên ngoài đợi kết quả. Lần đầu tiên trong đời cô đến bệnh viện “sang chảnh” như vậy, nền nhà bóng loáng, nhân viên y tế lúc nào cũng mỉm cười niềm nở, cô tự nhủ” Có tiền đúng là mua tiên cũng được”, rồi sực nhớ ra điều gì, cô kề tai Gia Hào nói ngập ngừng nói khẽ:

– Không biết phí khám bệnh bao nhiêu, tôi.. không mang theo tiền nhiều..

Quay đầu qua nhìn An Nhiên với ánh mắt lãnh đạm:


– Tôi cho mượn, em muốn trả một lần hay trả góp?

– Hả?!?

Câu nói đó như tiếng sét ngang tai của An Nhiên, “trả góp” chẳng phải là rất nhiều tiền mới phải trả góp sao?! Đừng nói với cô là chỉ vì bong cái gân mà hết cả “gia tài lương tháng” của cô nha. Mặt cô tái mét:

– Giám…Giám đốc, tôi.. muốn về nhà.

Gia Hào nhíu mày nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, cô định mở miệng tìm một lý do chính đáng hơn sự”keo kiệt” của mình thì tiếng nói không đúng lúc của cô y tá vang lên:

– Cô Huỳnh An Nhiên, mời cô vào gặp bác sĩ.

Gia Hào đứng dậy còn nhanh hơn cô, hai tay đỡ lấy cô hỏi một cách tự nhiên:

– Em có đi được không? Hay để tôi bế vào?

– Không không, tôi tự đi được.

An Nhiên đỏ mặt vội vàng trả lời Gia Hào, cô cố gắng đứng dậy, tay níu chặt lấy cánh tay của Gia Hào làm điểm tựa, quả thật cái chân của cô chẳng nghe lời chút nào, vừa chạm xuống đất đã thấy đau buốt nói chi là bước tập tễnh. Mồ hôi cô toát ra ướt đẫm hai thái dương, nhưng cô vẫn gắng gượng đi vào trong phòng khám.

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo kính ngồi trước mặt nhìn cô mỉm cười:


– Kết quả chụp phim cho thấy cô không bị gãy hay nứt xương gì cả, chỉ đơn thuần là bong gân thôi.

Nói xong ông ngồi xuống nhấc chân cô lên:

– Mang giày thấp vậy mà vẫn bị trật chân sao hả cô gái?

An Nhiên nhìn vị bác sĩ cười gượng gạo, bộ mang giày thấp không được trật chân sao chứ, cô nó thầm trong bụng, đang suy nghĩ miên man thì bỗng “Rắc”, tiếng động đó vừa vang lên cũng là lúc cái cảm giác đau thấu trời xanh chạy lên não của An Nhiên khiến cô hét lên một tiếng “Á”.

– Thử cử động xem.

Giọng vị bác sĩ ôn tồn, cô làm theo lời nói của vị bác sĩ, quả thật là cảm giác đau buốt lúc nãy không còn nữa, ánh mắt to đen của cô lộ vẻ vui mừng, quay sang lay lay cánh tay của Gia Hào cười như đứa trẻ:

– Kỳ diệu quá đi, không còn đau nữa nè.

Không chỉ Gia Hào mà vị bác sĩ cũng bật cười vì hành động của cô. Gia Hào quay sang hỏi vị bác sĩ:

– Vậy về nhà có cần uống thuốc gì không bác sĩ?

– Tôi chỉ kê cho mấy liều thuốc giảm đau thôi, khi nào đau mới uống còn nếu vẫn chịu đựng được thì không cần uống, với lại thuốc bôi ngoài da để thoa lên vết bầm thôi.

Rời khỏi bệnh viện, An Nhiên quay sang nói với Gia Hào:

– Cảm ơn Giám đốc nha, giờ tôi có thể tự về nhà được rồi. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của Giám đốc.

– Tôi đưa em về. Đứng đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.


Ánh mắt An Nhiên ngẩn ngơ nhìn theo bóng Gia Hào đang hướng về bãi đậu xe của bệnh viện, rốt cuộc thì tai của “người này” có vấn đề gì sao? Suốt buổi không chỉ một lần mà là nhiều lần hắn chẳng thèm quan tâm tới điều cô nói, cứ luôn làm theo ý mình, còn cô thì nghe theo như một con robot. Mình có nên khuyên hắn quay lại bệnh viện khám tai không đây?

Nghĩ là một chuyện nhưng hành động lại là một phạm trù khác với An Nhiên, cuối cùng thì cô cũng ngồi bên cạnh cái người đang chăm chú lái xe, mắt lãnh đạm hướng về phía trước. Nhìn từ góc nghiêng, khuôn đẹp quyến rũ ấy vẫn không có gì thay đổi chỉ là mang thêm một chút u lãnh của thời gian. Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn vào đó sẽ hiểu đối phương đang nghĩ gì, nhưng với người đang ngồi bên cạnh, ánh mắt đó là một cửa sổ băng lạnh lẽo không biểu cảm, không để người khác nắm bắt được điều gì đang xảy ra trong đó.

Tiếng còi xe và ánh đèn sáng chiếu vào mắt khiến An Nhiên choảng tỉnh, lúc này cô mới phát hiện trong lúc ngắm nhìn “trai đẹp” thì cô đã thiếp đi mất. Cô dụi mắt quay sang Gia Hào:

– Sao.. Giám đốc không gọi tôi dậy.

– Không cần tôi gọi thì em cũng thức rồi đó thôi.

Giọng Gia Hào lãnh đạm, An Nhiên lén lườm anh một cái,cô tháo dây an toàn, dợm người mở cửa xe định bước xuống, nhưng sực nhớ điều gì cô quay sang:

– Tiền khám bệnh và tiền thuốc, ngày mai tôi trả lại Giám đốc nha. Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.

Thay vì trả lời câu nói của cô, Gia Hào quay sang phía trước nhìn hai bên đường:

– Có cần tôi đưa em lên không? Ở đây đèn đường không sáng lắm.

An Nhiên vội xua tay:

– Không cần, không cần đâu, tôi tự lên được, tôi quen rồi….

Ánh mắt Gia Hào nhìn cô đăm đăm, hai đôi mày nhíu lại:

– Tôi quên mất, có lẽ từ lâu em đã quen với cuộc sống không có tôi rồi.

An Nhiên thẫn thờ nhìn theo bóng chiếc xe màu đen lao nhanh trong đêm tối. Câu nói của Gia Hào cứ lởn vởn trong đầu cô, ánh mắt băng lãnh của anh nhìn cô khi đó theo vào trong giấc mơ của cô, trong mơ cô đã nói với anh: Không phải em quen với cuộc sống không có anh, mà là em quen với cuộc sống với những hồi ức về anh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.