Một Thời Say Đắm

Chương 17


Đọc truyện Một Thời Say Đắm – Chương 17

Kate nhìn gương lần cuối trước khi rời phòng. Thư ký của Nick gọi cho nàng một giờ trước, nói anh sẽ cho xe lại đón nàng lúc sáu giờ. Điện thoại vừa báo cho nàng biết xe đã chờ ngoài cổng. Nàng đã gọi điện thoại cho Felicia hai lần. Nói chuyện với Tygue, đi bơi, gội đầu, đánh móng tay, đôi bông tai và giày đến ba lần. Nàng cảm thấy không được nhã nhặn lắm trong chiếc đầm xanh.

Chiếc áo để hở dôi vai hẹp nhưng thanh tú, chiếc cổ dài mảnh khảnh của nàng. Chiếc áo bó sát thân hình tuyệt mỹ để lộ những đường cong duyên dáng của nàng. Nàng nhìn gương thấy thật hài lòng. Nàng hy vọng Nick cũng nghĩ thế và bỗng nhiên nàng thấy xấu hổ về ý nghĩ đó.

Nàng lo lắng cho buổi ra mắt và biết nàng trông thật đẹp hôm nay. Nàng quấn một chiếc khăn quàng cổ mỏng quanh vai, lấy túi xách và mở cửa.

Người gác cửa tiến đến bên nàng.

– Cô là cô Harper?

– Vâng, tôi là Harper.

– Xe đang đợi cô.

Anh ta ra hiệu và chiếc mercesdes nâu chạy đến dừng lại bên nàng. Xe cho nàng, nàng muốn cười lớn khi tưởng tượng nàng là cô bé lọ lem.

Người tài xế mở cửa xe cho nàng.

– Cám ơn.

Bỗng nhiên nàng muốn gặp Nick và nói điều này với anh. Nhưng nàng chợt nhận ra điều này xảy ra với anh hàng ngày. Đối với nàng thì đây là lần đầu tiên.

Chiếc xe phóng nhanh qua các đường phố với những dãy nhà cao hai bên đường. Cuối cùng xe dừng lại bên một tòa nhà cao. Đây là phim trường. tài xế mở cửa cho nàng, và nàng bước ra.

Hai người bảo vệ đứng ngay bên trong cửa kính và hỏi nàng giấy tờ khi nàng bước vào trong. Nhưng trước khi nàng đưa cho họ xem giấy tờ, một người con gái trẻ, tóc hung xuất hiện mỉm cười nói:

– Mời cô đi theo tôi, cô Harper.

Cô gái đưa nàng vào thang máy để lên lầu hai. Họ đi qua một hành lang dài. Kate nhìn những hình treo hai bên tường. Có những khuôn mặt nàng đã xem nhiều trong những phim nổi tiếng, trong báo chí, trên truyền hình. Nàng tự hỏi không biết một ngày kia họ có sẽ dán ảnh nàng lên đó không. Trong một phút, nàng mong khuôn mặt nàng cũng được đưa lên đó – Kaitlin – Harper. Cô gái mở cửa một phòng toàn trải thảm trắng. Thảm trắng?

Thật không thực tế chút nào. Trong phòng dán nhiều hình hơn nữa. Trong số đó nàng thấy có Jasper Case. Ông ta là một người đàn ông hấp dẫn. Ông ta điều khiển nhiều cuộc phỏng vấn trên truyền hình, và luôn luôn tìm cách lôi cuốn người xem vào cuộc nói chuyện. Kate vẫn còn chăm chú nhìn những hình treo trên tường khi cô gái mở một cánh cửa khác.

– Đây là phòng trang điểm của cô, cô Harper. Nếu cô muốn thay quần áo hay nằm nghỉ một lát. Khi cô cần chỉ việc bấm chuông; tôi sẽ đưa cô đến phòng khách.

– Cám ơn.

Đó là hai chữ mà nàng có thể nghĩ được, nàng cảm thấy quá xúc động. Khi nàng bước vào phòng, cửa đóng lại. Nàng thấy một bó hồng trên bàn và một tấm thiệp nhỏ, nàng bước lại và nghĩ chắc để dành cho một nhân vật quan trọng nào, nhưng tên nàng trên đó. Nàng cầm lên với bàn tay run run. Nó là của Nick.

“Đừng quên chó và thời tiết. Nick”

Nàng cười, ngồi xuống nhìn quanh phòng. Có tiếng gõ cửa nhẹ.

– Kate.

Nàng mở cửa và thấy Nick. Anh cao hơn nàng tưởng với ánh mắt ấm áp và hiền từ.

– Cám ơn về những bông hoa. Trông tôi thế nào?

Nick cười.

– Trông cô đẹp lắm. Hãy nhớ chó và thời tiết.

– Ồ! Im đi.

Anh bỗng chăm chú nhìn nàng.

– Chuyện gì thế?


– Cô bỏ tóc xuống đi.

– Ngay bây giờ à?

– Đúng. Chiếc áo đầm này cần tóc dài.

Anh ngồi xuống bênnn, chờ đợi.

– Anh làm điều này với mọi người xuất hiện trong buổi phỏng vấn à?

– Dĩ nhiên không? Cô bỏ tóc xuống đi – Giọng anh như ra lệnh.

– Được rồi. Nhưng trông tôi sẽ tệ hại lắm.

Nàng chải đầu trong khi anh thắt và vạt. Mái tóc nàng xõa dài xuống vai thành những gợn tóc nhẹ nhàng. Anh cười:

– Cô nhìn vào gương xem.

– Trông tôi như mới ngủ dậy.

– Cô trông thật hoàn hảo.

Anh đưa nàng đến phòng khách. Có nhiều nhân vật nổi tiếng: một phóng viên báo chí từ New-York, một ca sĩ, một diễn viên, một người đã trải qua bốn năm ở Châu Phi để viết một cuốn sách về ngựa vằn, một diễn viên kịch vui mà nàng biết từ khi còn nhỏ, đã từ Las Vegas đi máy bay đến đây cho chương trình hôm nay. Ở đây, không có ai là không nổi danh. Nàng mỉm cười, chỉ có nàng là không nổi danh.

Nick giới thiệu nàng với mọi người. Đúng bảy giờ thiếu mười lăm, Nick rời phòng. Bỗng nhiên, một tia sáng quét quanh phòng và mọi người im lặng.

Cô ca sĩ xuất hiện đầu tiên trong chương trình. Cô hát hai bài. Kế đến là anh nhà báo. Anh xuất hiện thường xuyên trên truyền hình. Rồi sau đó là nữ diễn viên, rồi đến anh kịch vui: Chỉ còn nàng và anh nghiên cứu ngựa vằn. Người điều khiển chương trình ra hiệu đến lượt nàng.

Nàng bước ra như đi trên một dòng suối. Nàng đã trả lời một cách nhẹ nhàng và dè dặt những câu hỏi của Jasper. Cuối cùng Jasper cảm ơn và hôn nàng.

– Chúng tôi hy vọng được gặp cô lần nữa trong chương trình này.

Nàng cảm thấy như bay bổng khi đi vào hậu trường. Nick nhìn nàng mỉm cười.

– Cô thật tuyệt vời và đáng yêu trước ống kính.

– Cám ơn anh đã không dọa tôi.

Anh cười và vòng tay quanh vai nàng.

– Chúng ta còn nửa phút trước khi đi dự tiệc. Cô đã sẳn sàng chưa?

– Tôi không biết… tôi nghĩ đến Stu… không biết anh ấy đâu?

– Anh ta đã gọi trước khi cô đến đây. Anh ta sẽ gặp chúng ta ở đó. Hôm nay là sinh nhật của jasper. Mọi người sẽ ở đó.

– Nghe có vẻ thú vị quá nhỉ! Tôi có thể mang theo hoa của tôi được không?

– Chắc chắn cô có thể.

Cả hai cùng cười. Khi anh đưa nàng về phòng riêng của nàng. Họ đi thật chậm và nàng cảm thấy một niềm vui mà nàng không có từ lâu lắm rồi.

Nàng cẩn thận cầm bình hoa với những đoá hoa hồng và nói với Nick.

– Cám ơn về những bông hoa này, Nick.


Sau một lúc, họ trở ra xe Ferrari bóng loáng màu xanh đậm của Nick và hỏi.

– Xe này của anh à?

– Tôi đã phải nhịn đói để mua nó.

– Tôi hy vọng nó xứng đáng với điều đó.

Anh mở cửa xe cho Kate và nàng bước vào. Nàng ngồi thoải mái trên chiếc nệm xe êm ái.

– Tại sao bỗng dưng cô lại im lặng đến thế?

– Vì mọi việc đều mới lạ đối với tôi.

– Kate, có một điều gì đó ở cô nói với tôi rằng cô không phải là co gái quê.

– Tôi chưa bao giờ đi dạo chơi trong chiếc Ferraris.

– Cô sống ở đâu trước khi về quê sống?

Nàng ngập ngừng một giây rồi trả lời:

– San Francisco.

– Cô có thích nó không?

– Tôi đã rất yêu nó. Tôi đã xa San Francisco lâu lắm rồi và tôi vừa trở về thăm thành phố cách đây một tháng. Cách đây một tuần tôi lại đưa thằng con trai tôi lên đấy! Nó cũng thích lắm. Đó là một thành phố sạch sẽ và đáng yêu.

– Nếu có cơ hội, cô sẽ về sống ở đó chứ?

Nàng nhún vai:

– Tôi cũng chưa biết rõ.

– Chúng tôi đang dự định đưa chương trình này đến đó.

Nàng ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao?

– Jasper không thích chương trình đó thực hiện ở đây… ông ta muốn sống ở một nơi nào đó ‘vănminh’ hơn. Chúng tôi có đề nghị đến New-York. Nhưng ông ta cũng đã chán thành phố đó, ông ta ở đó mười năm. Ông ta muốn đến San Francisco. Tôi nghĩ rằng nếu ông ta thật thích thì ông ta sẽ làm.

Nàng bỗng cảm thấy buồn khi nghĩ rằng có lẽ nàng sẽ không gặp Nick nữa sau tối nay.

– Trông cô nghiêm trang quá! Chắc cô hồi hộp cho bữa tiệc tối nay.

– Không, không ai biết tôi trong buổi tiệc cả.

Họ cùng cười khi anh đậu xe vào hàng dãy xe đang đậu dài trước dinh thự trên đường Berverly Hills.

– Trời ơi! Đây là nhà của Jasper à? Trông tòa nhà như dinh thự Buckingham.

Nick lắc đầu:


– Không, nó là dinh thự của Hilly winters.

– Nhà sản xuất phim.

– Đúng rồi.

Một người quản gia đang chờ để mở cửa và đưa họ vào phòng khách. Nơi đây đã có khoảng ba trăm người khách. Kate bị chóa mắt vì đèn treo, ánh nến, kim cương, lụa là, châu báu. Nàng thấy tất cả các nam nữ tài tử trong những phim mà nàng đang xem.

Có một phòng khiêu vũ rất tráng lệ và chung quanh toàn gương. Kate thì thầm hỏi Nick.

– Có những người sống như những bậc vương giả thế này à? Làm sao cuộc sống này có thật được.

– Có những người sống như thế này đấy Kate! Một số sống trong một thời gian. Có những người sống suốt đời. Họ kiếm được một gia tài khổng lồ nhờ phim ảnh, ăn tiêu phung phí và rồi không còn gì.

Anh chỉ những ngôi sao nhạc rock ở bên kia phòng, mặc những chiếc áo cổ hở rộng, bó sát người.

– Chắc hẳn cuộc sống của họ thú vị lắm nhỉ?

– Đó có phải là cuộc sống mà cô mong ước không?

Nhưng anh biết chắc nàng không thích.

– Không, tôi nghĩ tôi thật sự không muốn gì khác ngoài cái mà tôi có.

Nhưng nàng có hơn tất cả mọi người trong phòng này, và có nhiều hơn anh. Anh thích nàng. Anh tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra khi anh ôm và hôn nàng.

Một lát sau, nàng bị một số người vây quanh.

Nick cố gắng tách đám đông để đến bên nàng.

– Cô là Harper, cô là văn sĩ trong chương trình Jasper tối hôm nay. Tôi có thấy cô.

– vậy à!

Nàng cố gắng tỏ ra lịch sự, nhưng không dễ. Gã đàn ông này đã say.

– Làm sao một người như cô lại viết được một quyển truyện về bóng đá.

– Tại sao không?

Nàng đưa mắt tìm Nick, anh đang cố gắng tiến đến bên nàng. Gã đàn ông say sưa tiếp tục:

– Cô biết không, cách đây nhiều năm, có một cầu thủ giống như trong truyện của cô. Hình như là Bill Harper hay Joe Harper gì đó. Anh ta đã giết người rồi quay lại bắn chính mình. Có phải cô biết về anh ta không?

Anh ta chăm chú nhìn nàng. Vậy là có người đã nhớ, Nick có thể nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên mặt nàng.

Gã đàn ông nhắc lại câu hỏi và cười nham nhở.

– Cô muốn kể chuyện của anh ta phải không?

– Không. Dĩ nhiên không!

– Tôi không nghĩ thế!

Kate không nói gì. Nick đã đến được bên cạnh nàng.

– Có chuyện gì thế? – Nick hỏi.

– Hắn ta nói gì làm cô bực mình phải không?

– Không, không…

Nhưng nước mắt đã trào lên mi nàng và nàng nhìn đi nơi khác.


– Tôi rất tiếc, Nick. Tôi cảm thấy không được khỏe. Có lẽ có nhiều sự xúc động… tôi sẽ về bằng taxi.

– Có thật là gã đó không nói gì xúc phạm đến cô không?

– Không, hắn không nói gì cả.

– Anh biết nàng đã không nói sự thật.

– Tôi chỉ muốn về nhà.

Nàng nói như một đứa bé. Và không nói gì thêm nữa, anh ôm chặt nàng, đưa nàng ra xe.

– Kate.

Anh hỏi nàng giọng âu yếm khi họ chờ xe đến.

– Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi.

– Không có gì cả, Nick. Em nói thật mà.

Anh nâng cằm nàng lên và nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai dòng nước mắt tự nhiên chảy dài xuống má.

– Em chỉ sợ thế thôi. Em chưa bị mọi người vây quanh bao giờ… trong một thời gian dài.

– Anh rất tiếc.

Anh ôm nàng trong tay cho đến khi xe tới. Nàng đứng im, cảm thấy hơi thở ấm áp của anh truyền sang nàng.

– Anh xin lỗi đã quá ngu ngốc để mọi người vây quanh em như thế!

– Không phải lỗi của anh. Em rất tiếc là chuyện này đã xảy ra. Đáng lẽ tối nay anh phải thật vui.

– Anh đã rất vui.

Nàng nhìn anh trìu mến khi bước vào xe.

Không phải lỗi của gã đàn ông say sưa, khi gã vẫn nhớ Tom. Nàng chỉ tiếc là nàng biết rằng một số người vẫn còn nhớ đến câu chuyện đau buồn của một cầu thủ đã một thời lừng danh.

Tại sao họ không nhớ đến những năm tháng tốt đẹp, những năm tháng hạnh phúc của Tom? Họ chỉ nhớ đến giai đoạn kết thúc bi thảm của anh. Nàng ngẩng lên và thấy Nick đang nhìn nàng, anh chưa cho xe nổ máy. Anh muốn đưa nàng về nhà anh, nhưng anh biết rằng anh không thể.

– Em có muốn chúng ta dừng lại nơi nào đó để uống tý gì không?

Nàng lắc đầu.

– Anh đưa em về khách sạn nhé?

Nàng gật đầu ái ngại, và mỉm cười biết ơn.

– Anh thật là tuyệt vời, Nick.

Anh không nói gì suốt con đường về khách sạn. Nàng sợ anh giận nàng, nhưng trông anh không có vẻ gì hờn giận, chỉ có vẻ buốn. Anh đang cảm thấy chán nản.

Nàng muốn anh hôn nàng khi xe dừng trước khách sạn.

– Cám ơn anh về buổi tối hôm nay, Nick.

– cám ơn, Kate.

Anh nói dịu dàng.

– Chào tạm biệt.

Nàng nắm chặt tay anh rồi mở cửa bước ra. Người gác cửa đóng cửa xe cho nàng. Nick ngồi nhìn nàng bước vào khách sạn. Anh không bước ra, gọi nàng lại hay cử động gì. Anh chỉ ngồi đó, thật lâu.

Sáng hôm sau, khi anh gọi điện cho nàng, nhân viên khách sạn báo cho anh biết nàng đã rời khách sạn lúc một giờ sáng, ngay sau khi anh đưa nàng về. Anh không biết nàng sống ở đâu và tự hỏi không biết Weinberg biết địa chỉ của nàng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.