Đọc truyện Một Thời Say Đắm – Chương 14
– Nào! Bây giờ con hãy nhắm mắt lại.
Tygue ngồi im bên cạnh nàng trong xe, mắt nhắm lại. Nàng nhận ra xe sắp đến khúc quanh cuối cùng trước khi tiến vào thành phố. Nàng tự hỏi không biết nó nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh vật trong thành phố lớn lần đầu tiên. Những tòa nhà cao vút bắt đầu hiện ra trước mắt.
– Được rồi. Bây giờ con hãy mở mắt ra nào!
Nó mở mắt ra nhìn mọi vật nhưng vẫn còn im lặng không nói gì.
Kate ngạc nhiên.
– Con nghĩ gì?
– Về điều gì?
– Về San Francisco. Kia là những tòa nhà lớn nhất thành phố.
Tygue chưa bao giờ thấy nhà cao hơn bốn tầng.
– Con nghĩ nó có quá nhiều dốc. Giọng nó có vẻ thất vọng. Nàng không biết nói gì nới nó, khi nó ngồi nhìn thẳng trước mặt. Nó muốn về nhà nhưng nàng lại muốn nó ưa thích San Francisco. Nàng và Felicia đã hoạch định nhiều điều. Nàng sẽ ở đây cả tuần.
– Con có muốn xem những con đường ngoằn ngèo nhất trên thế giới không?
– Chắc chắn có.
Nó ôm chặt chú gấu Willie trong tay.
– Con có đói không?
Nhưng nó lắc đầu. Nàng hỏi tiếp.
– Ăn kem nhé!
Nó mỉm cười gật đầu.
Nàng tìm chỗ đậu xe và đưa Tygue vào một quán kem. Nó ăn kem một cách thích thú đến nỗi kem dính cả lên mũi và cằm. Khi họ rời quán kem, nó bắt đầu vui vẻ và nàng khó mà bắt nó lên xe được.
– Chúng ta sẽ đi dạo sau.
Trong suốt một tuần ở San Francisco, nàng và Felicia đã đưa Tygue đi chơi mọi nơi. Đó là tuần lễ của Tygue và cả hai người đàn bà đều mệt nhoài.
– Dì Licia, lớn lên cháu sẽ làm nhân viên trên xe điện.
Felicia cười:
– Ý kiến thật vĩ đại.
Bỗng Felicia như chợt nhớ ra.
– Còn quyển tiểu thuyết của em thì sao, Kate?
Nàng đang cố gắng để quên đi. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày xuất bản sách.
– Đó là vấn đề của họ. Em đã viết nó. Bây giờ họ có thể bán nó.
– Nghe có vẻ đơn giản quá nhỉ!
Felicia nhướng mày nhìn Kate.
– Em viết truyện. Em có nghĩ rằng họ sẽ cần em giúp họ để bán truyện không?
– Làm sao em biết họ cần gì? Vả lại bán sách được hay không cũng không thành vấn đề với em.
– Ồ! Thật à? Thế thì cái gì mới thành vấn đề.
– Em không muốn làm điều gì mà em không cảm thấy thoải mái.
– Đừng dại dột như thế Kate. Hãy nghe chị. Em tậht điên rồ nếu không làm gì để giúp cuốn tiểu thuyết của em được nổi tiếng. Đây là cơ hội tốt nhất cho em. nếu em chịu khó lần này, quyển truyện tới đây sẽ nổi tiếng hơn nữa. Em mãi mãi thành công trong lĩnh vực văn chương. Em sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
– Làm sao chị biết họ cần em? Những độc giả đâu cần đến tác giả. Em không thích đưa mặt mình lên truyền hình để bị ném bánh hay một mũi dao xuyên qua tim. Em sẽ không nhận cơ hội này đâu, Licia.
– Em thật sự là người đàn bà cứng đầu. Có lẽ Stu Weinberg sẽ làm em thay đổi ý kiến.
Kate và Tygue rời San Francisco vào trưa chủ nậht. Felicia đã nghỉ cả tuần để đi với họ, ngày mai nàng mới bắt đầu đi làm lại. Còn Tom thật tội nghiệp, nàng đã không thăm anh trong hai tuần nay. Tuần trước khi đi San Francisco nàng bận nên đã không ghé anh. Sáng hôm sau, việc đầu tiên là nàng sẽ ghé thăm anh. Nàng không thể đưa Tygue đi cùng với nàng đến chỗ Tom.
– Mẹ ơi!
– Cái gì thế, con?
– Chúng ta sẽ trở lại thăm thành phố nữa chứ hả mẹ?
– Mẹ đã nói với con là chúng ta sẽ…
– Bao giờ mẹ.
– Trong tương lai rất gần.
Nàng nhớ lại những lần đi chơi với Tom. Anh luôn luôn làm chúng trở thành những cuộc thám hiểm kỳ thú.
– Mẹ đang nghĩ gì thế?
– Mẹ đang nghĩ đến những chuyến đi đầy kỷ niệm với bố con.
Nàng ngạc nhiên thấy tự nhiên nàng lại nói điều đó với nó. Nàng ít khi nói với Tygue về Tom và nó cũng biết nàng không thích nói. Tất cả những điều mà nó biết là cha nó đã chết trong một tai nạn, trước khi nó sinh ra. Tygue không bao giờ hỏi cha làm nghề gì. Nhưng một ngày kia nó sẽ hỏi, nàng đã phải nói dối.
– Bố mẹ có đi chơi nhiều không?
– Có.
– Như đi dâu?
– Thật nhiều nơi. Bố mẹ có lần đi Clevaland.
– Bố mẹ có đi New-York bao giờ chưa?
Felicia sắp sửa đi New-York và nó nghe cô nói điều đó.
– Có, với ông bà ngoại chứ chưa đi với bố con đến đó.
– Mẹ ơi!
– Cái gì con!
– Tại sao những người thân thích của mẹ lại chết hết vậy hả mẹ?
– Mẹ không biết, chuyện đó đôi khi vẫn xảy ra. Nhưng mẹ có con. – Nàng cười với nó.
– Có gấu Willie, Bert và dì Licia nữa chứ! Và chúng ta sẽ không bao giờ chết, phải không Willie?
Nó nhìn xuống chú gấu Willie một cách nghiêm trang và lại nhìn mẹ.
– Nó nói đúng rồi, mẹ ơi!
Nàng mỉm cười. lấy tay vò tóc nó.
– Mẹ thương con lắm Tygue.
– Con cũng vậy.
Trên đường về nhà, nàng ghé đón Bert gởi ở nhà Tillie.
Vừa ăn tối xong, Tygue đi ngủ ngay. Một giờ sau nàng cũng lên giường. Nàng mệt quá, không cả soạn đồ trong túi ra hay đọc thư từ. Sáng hôm sau, khi mặt trời chiếu những tia sáng rực rỡ vào nhà, nàng mới tỉnh dậy.
Bỗng chuông điện thoại reo vang.
– Stu Weinberg đây. Tôi nghĩ chị sẽ nói chị vừa đi đâu về.
– vâng.
– Tôi đã gọi cho chị và viết thư cho chị.
– Có chuyện gì không ổn à/
– Dĩ nhiên không. Không có gì cả. Mọi việc đều tốt đẹp. Hai ngày nữa sách sẽ in xong. Hay chị đã quên rồi?
– Tôi không quên.
– Chúng tôi còn một số việc cần bàn, Kate.
– Chuyện gì thế?
– Đạo diễn jaspes Case muốn chị hợp tác. Đó là cơ hội rất tốt cho quyển sách. “Chúng tôi” rất lấy làm kích động.
_ “Chúng tôi” là ai thế?
– Là tất cả những người quan tâm đến quyển truyện đó, Kate.
Anh ta nói tên của những chủ bút và những nhà xuất bản.
Kate không nói gì. Anh ta hỏi.
– Kate.
– Cái gì?
– Chị đang nghĩ gì thế?
– Về những cái mà tôi đã nói với anh.
– Tôi nghĩ chị đã lầm nếu không làm điều đó. Case là một người rất tốt. Anh ta là người Anh.
– Được rồi, tôi đồng ý.
– Tôi rất vui mừng, Kate. Họ đã xếp đặt mọi việc.
Họ đặt phòng trước cho chị tại khách sạn vào buổi sáng và nghỉ ngơi một lát. Một nhân viên của anh ta sẽ đưa chúng ta đi ăn trưa và nói họ sẽ không phỏng vấn chị như thế nào, hỏi chị những câu hỏi gì. Buổi quay phim sẽ bắt đầu lúc bảy giờ và chiếu trên tivi sau đó. Chị nghỉ một đêm ở khách sạn, hôm sau sẽ trở về.
– Nghe có vẻ hấp dẫn quá nhỉ?
– Kate tin tôi đi. Chị sẽ thấy thích thú.
Cả hai đều cười.
– À! Này, tờ Los Angeles Times muốn làm một cuộc phỏng vấn. Chị cảm thấy thế nào?
Nàng ngập ngừng một lúc lâu.
– Không.
– Được rồi. Thế câu chuyện này thì sao? Một tờ tạp chí phụ nữ muốn làm cuộc phỏng vấn nhỏ vào trưa thứ ba, không chụp ảnh gì cả.
– Được thôi. Anh còn muốn tôi phải làm những gì nữa nào?
Nàng nói đùa như đang chơi với Tygue.
– Chín tờ tạp chí, năm tờ báo và ba buổi nói chuyện trên truyền hình, một buổi trên đài phát thanh. Tôi đã viết rõ những điều đó trong thơ cho chị.
– Tôi đã đi San Francisco.
– Nếu chị muốn chúng ta sẽ có một buổi phỏng vấn ở đó. Chị có thể trở về bất cứ khi nào chị muốn.
– Trời ơi, Stu. Tôi chưa chuẩn bị cho điều này.
– Nay bây giờ chị chỉ lo một điều là chuẩn bị cho buổi ra mắt Jaspe Case. Những việc khác có thể sau.
– Tôi sẽ ăn mặc như thế nào?
Stu Weinberg bắt đầu cười.
– Không mặc gì, nếu chị muốn thế.
Năm phút sau, nàng gọi cho Felicia, nghe Kate nói Felicia rất ngạc nhiên.
– Em sắp sửa làm gì?
– Xuất hiện trong chương trình biểu diễn của Jaspe Case – Kate nói giọng hãnh diện.
– Em nên ăn mặc như thế nào hả chị Felicia?
Nhưng Felicia chỉ mỉm cười trong điện thoại.
– Kate, chị thương em lắm.