Đọc truyện Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn – Chương 47
Nhiều người cùng anh ta nói buổi sáng tốt lành như vậy, anh ta cũng không nhìn, mà lại nhìn cô chằm chằm cái gì?
Ngay tại lúc này, lão thái thái mở miệng nói: “Hàn Lâm, nếu Thanh Vũ đã tỉnh, cháu đem Mộ Tuyết đi gặp nó một chút đi.
”
“Biết rồi, ngày khác cháu sẽ đi gặp cô ấy.
”
“Lời này của cháu giống như qua loa lấy lệ vậy, không cần ngày khác, liền hôm nay đi, đúng lúc xe còn chưa lái đi, cỏ thể để cho tài xế trực tiếp đưa các cháu đi.
”
Lão thái thái không đóng cửa xe.
Bà biết Kỳ Hàn Lâm đối với Dịch Thanh Vũ không có cảm tình, nhưng tiểu Mộ Tuyết dù sao cũng là nó cùng Dịch Thanh Vũ sinh ra, hai mẹ con sớm chút quen thuộc là chuyện tốt.
Vì vậy, bà cũng không có cho Kỳ Hàn Lâm cơ hội qua loa lấy lệ bàn lại.
Kỳ Hàn Lâm mi tâm hơi nhíu có chút không vui, nhưng cũng không có bác bỏ lời của lão thái thái, Dịch Thanh Vũ tỉnh lại anh quả thực về tình về lý nên đi
thăm một chút.
“Lên xe.
” Tầm mắt anh lần nữa rơi vào trên người Lâm Mạn, ra lệnh cho cô.
“Hả? Tôi?” Lâm Mạn ngu người.
Bọn họ đi thăm Dịch Thanh Vũ, cô tại sao phải lên xe?
Lâm Mạn vốn muốn mượn cơ hội nói lên chuyện xin nghỉ, từ chối mệnh lệnh của Kỳ Hàn Lâm.
Nhưng —-
Kỳ Hàn Lâm nói: “Mộ Tuyết thích
cô ôm, nếu không phải là cô thì không được.
”
Lâm Mạn cúi đầu liếc thấy trong đôi mắt ngây thơ của tiểu Mộ Tuyết, đối với cô tràn đầy lệ thuộc vào, nhất thời mềm lòng, cô ôm chặt tiểu Mộ Tuyết trong ngực, ngồi vào trong xe, giúp cô bé thắt dây an toàn.
Lâm Mạn đang muốn đóng cửa, Kỳ Hàn Lâm lại ấn cô ngồi vào trong xe.
Không gian ngồi phía sau cũng không rộng rãi, hai người lớn một đứa bé, ít nhiều có chút chen lấn
luống cuống.
Lâm Mạn cố gắng hướng bên cửa sổ di chuyển một chút, muốn kéo ra khoảng cách cùng Kỳ Hàn Lâm.
Kỳ Hàn Lâm cũng không để ý đến động tác nhỏ của cô, trầm giọng dặn dò tài xế: “Lái đến đường giao trước dừng xe.
”
“Vâng, Kỳ gia.
”
Chỉ chốc lát, xe đã dừng lại trên đường ngay chỗ quẹo vào bãi đỗ xe.
“Đi mua đồ ăn sáng.
” Kỳ Hàn Lâm phân phó Lâm Mạn.
Trên đường có một tiệm bán bánh mì, bánh mì và sữa bò mà thường ngày Kỳ gia hay dùng đến đều được mua ở chỗ này.
Lâm Mạn đang mở cửa, đôi tay trắng nõn của Tiểu Mộ Tuyết kéo lấy ống tay áo của cô, mắt chớp chớp giống như đang nói với cô:
cùng nhau đi!
Gương mặt trắng nõn nho nhỏ đáng yêu, đôi mắt vừa to vừa tròn.
Con gái quá…đáng yêu rồi!
Trong lòng Lâm Mạn tim đập liên hồi, cười híp mắt bế cô bé lên: “Được, chúng ta đi cùng nhau.
”
Kỳ Hàn Lâm bị một lớn một nhỏ này bỏ qua hoàn toàn triệt để.
Anh không còn lời nào để nói, trở tay mở cửa xe, trực tiếp vòng một vòng đến trước mặt Lâm
Mạn, cúi người ôm Tiểu Mộ Tuyết vào trong lòng mình, đi về phía tiệm bánh mì.
Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Mộ Tuyết trong nháy mắt liền suy sụp, nhìn Lâm Mạn trông vô cùng đáng thương.
Cố bé muốn dì xinh đẹp này ôm.
Lâm Mạn cũng rất buồn bực, cô vội vàng xuống xe đuổi kịp bước chân của Kỳ Lâm Hàn, nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nhỏ của Tiểu Mộ Tuyết đang ủ rũ gục xuống trên lưng Kỳ Hàn Lâm, hình ảnh này trông giống như
một nhà ba người.
Mua xong đồ ăn sảng, sau khi ba người ờ tiệm bánh mì ăn cơm xong sau đó lên xe ngồi vào ghế trước.
Kỳ Hàn Lâm hai mắt nhìn cô nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
Cô gái này thật ra cũng rất thân thiết.
Cũng khó trách Mộ Tuyết lại thích.
.