Đọc truyện Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn – Chương 155
“Cô nghĩ gì về chuyện này?” Nhưng mà, Kỳ Hàn Lâm cứ bắt cô phải nói.
Lâm Mạn nhếch mép một cái.
Cô có thể nghĩ cái gì.
Việc này không có liên quan gì đến cô cả.
“Tôi chỉ biết, nếu bà cụ quả thật viết tên tôi vào di chúc, tô có nghỉ việc cũng muốn quỳ gối trước mặt bà ấy thu hồi lại.
Lấy tiền tài bất nghĩa sẽ chọc cho họa sát thân.
” Lâm Mạn nhỏ giọng than thở.
“Ha ha ha ha ha, Lâm tiểu thư đúng là người giàu cảm xúc.
”
“Hử? Nghỉ việc?” Hai mắt Kỳ Hàn Lâm sửng sốt, ngón tay dài trực tiếp nắm lấy cằm của Lâm Mạn: “Chỉ là viết tiến di chúc, cô định rời khỏi tôi sao?”
Nếu như không phải là vì Mộ Tuyết, ai nguyện ý lưu lại chứ.
Lâm Mạn lại cảm thấy chỗ bị cắn ở phía sau lưng ẩn ẩn đau.
Cô thật sự có hậu chấn tâm lý với Kỳ Hàn Lâm rồi.
Ai.
“Kỳ gia, anh cưới tôi, tôi sẽ không đi.
” Lâm Mạn sâu kín nói.
Cô ngược lại muốn xem Kỳ Hàn Lâm sẽ đáp như thế nào.
Lái xe ngồi phía trước nghe được lời này, liền không dám cười.
Đây là trực tiếp bức hôn Kỳ gia đấy, Lâm tiểu thư đúng là người mạnh mẽ
Trong mắt Lâm Mạn lóe lên sự giảo hoạt tinh quái.
Kỳ Hàn Lâm nhíu mi.
Phụ nữ muốn gả cho anh có vô số, nhưng duy nhất chỉ có lời này từ miệng Lâm Mạn nói ra, lại rất giả.
Mục đích cô nói ra lời này, căn bản là muốn chọc giận anh, khiến cho anh chán ghét cô.
“Được.
”
Kỳ Hàn Lâm đơn giản nói ra một chữ kinh hãi.
“Vậy để lái xe lái tới cục dân chính
đi.
” Lâm Mạn vô cùng khinh thường nói.
Cô mới không tin Kỳ Hàn Lâm dám cùng cô kết hôn.
Không nói đến công chứng tài sản trước hôn nhân lộn xộn này nọ, căn cứ theo pháp luật trong nước, sau khi cưới, mặc dù cô không kiếm được một đồng tiền, Kỳ Hàn Lâm nếu muốn ly hôn với cô, cô cũng có thể đề ra cái giá trên trời cho tiền nuôi dưỡng.
Đến lúc đó vô luận đối với Kỳ Hàn Lâm hay là công ty anh, tuyệt đối là một vết nhơ.
‘Được thôi, Quý Nghiêu, quay đầu đi
cục dân chính.
Lái xe: …
Đừng nói.
Khoảng cách đi siêu thị còn có chút xa, nhưng mà đi cục dân chính thì đúng là không xa.
Quý Nghiêu quay đầu một cái, trực tiếp chạy về hướng cục dân chính.
“Kỳ gia, ngài có mang theo thẻ căn cước và hộ khẩu sao?” Lâm Mạn nhếch mép một cái.
“Tôi sẽ cho người lấy tới, đi điền thông tin trước.
”.