Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 78: Một Trận Chia Đều


Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 78: Một Trận Chia Đều


Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 78: Một Trận Chia Đều

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm

Nguyệt Phong đâm đến một thương, Triệu Cẩu Nhi bị Nguyệt Phong hất đến một chến canh, chân trái giẫm lên chén đĩa, thân thể hơi nghiêng, bảo kiếm cắm xuống đất.

Nguyệt Phong thấy cơ hội tốt thì đâm đến một thương không tiếng động, hắn cố ý thu nạp chân khí để không tạo ra tiếng xé gió, lặng lẽ đâm thương đến sau lưng Triệu Cẩu Nhi.

Triệu Cẩu Nhi dù sao cũng là một Thập Đại Tân Tú của giang hồ, hắn mơ hồ cảm nhận được có kẻ đánh lén phía sau, vì thế mà trong lòng thầm mắng hèn hạ, kiếm quét ra. Lúc này kiếm quang như gió, Nguyệt Phong cảm thấy tay nhẹ bẫng, hắn thấy đầu thương đã bị cắt phăng, vì vậy mà tức giận ném chuôi thương đi.

– Hèn hạ, quá hèn hạ.
Liễu Thanh Yên thấy được tất cả, nàng tức giận đến mức hai mắt bốc hỏa.

Lúc này Nguyệt Hổ lập tức vung chân đá trúng ngực Triệu Cẩu Nhi vì vung kiếm về phía sau mà để trống mặt trước. Ngực Triệu Cẩu Nhi chấn động, xương cốt muốn nứt ra, sau khi bị đá trúng thì bảy tám cây trường thương từ khắp hướng ép hắn xuống đất. Nguyệt Hổ tiến lên đá bảo kiếm của Triệu Cẩu Nhi sang một bên, bảo kiếm lóe sáng và động phải vách tường.

Nguyệt Phong vui mừng nói:
– Tiểu nhân hèn hạ, ỷ vào bảo kiếm sắc bén trong tay mà không coi ai ra gì, bây giờ đã biết phụ tử chúng ta lợi hại thế nào chưa?

Liễu Thanh Yên nghe vậy thì thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Nguyệt Như thì lặng lẽ nhặt bảo kiếm lên. Lúc này mọi người mới thấy được bộ mặt thật của cây kiếm lóe hào quang sáng chói, thân kiếm dài ba thước, bên trên có những luồng sáng như gương, không chút tạp chất. Chuôi kiếm dùng phương pháp cực kỳ trang nhã để viết hai chữ Long Ngâm, hơn nữa chuôi kiếm không biết được ốp bằng loại da gì mà cầm vào như mút chặt bàn tay, rất thoải mái.

Nguyệt Như khẽ vung tay, trên bầu trời chợt xuất hiện một vầng hào quang.

– Tiểu muội, cho ta nhìn một chút.
Nguyệt Phong đưa tay nói.

– Ngươi nói gì? Đúng là đáng ghét, làm đệ đệ sao lại cứ tranh đoạt với tỷ tỷ là sao?
Nguyệt Như căn bản không quan tâm đến Nguyệt Phong, nàng trực tiếp cướp lấy vỏ kiếm từ trên người Triệu Cẩu Nhi đã bị trói lại và đang vùng vẫy dữ dội. Nàng cầm bảo kiếm trong tay và múa vài đường, thầm nghĩ kiếm này còn hơn cả Thu Sương của mẫu thân.


– Ngươi.
Nguyệt Phong không thể làm gì được Nguyệt Như, hắn chạy đến bên cạnh Sơn Vạn Trọng rồi kêu lên:
– Sơn đại thúc, việc trói người nặng nhọc thế này cứ để cháu làm là được.

Nguyệt Phong híp mắt nhìn Liễu Thanh Yên đã bị Sơn Vạn Trọng chế ngự, điều này làm Liễu Thanh Yên sợ đến mức quá lớn một tiếng:
– Ngươi dám động vào người ta, ta sẽ tự sát.

– Không được động vào tỷ tỷ của ta.
Liễu Thanh Vân cũng gào lên, nhưng hắn đã bị Tống Bình Hòa phong bế huyệt đạo và trói lại.

Thật ra thời gian đám người tiến vào khách điếm cũng chưa lâu, hầu như tất cả chỉ phát sinh trong khoảnh khắc, hai đại cao thủ là Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đã bị chế ngự, ba người Triệu Cẩu Nhi tất nhiên sẽ khó thể phản ứng kịp.

Vân Quan Nguyệt bị Trương Hắc Ngưu đánh trúng một chưởng mà té ngã trên mặt đất không biết sống chết. Lí Thập Di thì bị Trần Đạo Đồng dùng phương pháp nào đó ột đòn đánh văng ra ngoài, bây giờ lão đang bị Trần Đạo Đồng chế ngự, chiến đấu coi như nhanh chóng kết thúc.

Ngay cả Nguyệt Hổ cũng không tin mọi chuyện lại được giải quyết nhanh như vậy, hắn có chút ngây người. Lộ Dao thì bình tĩnh nói:
– Cho bọn họ đeo mặt nạ rồi mang đi.

Vài thân binh lập tức chạy lên đeo mặt nạ cho đám người Vân Quan Nguyệt.

Trương Hắc Ngưu rất thỏa mãn, hai người kia thật sự mạnh hơn Trần Đạo Đồng rất nhiều, dựa theo lời của đám người Nguyệt Hổ thì đây là những cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ. Biểu hiện Trần Đạo Đồng cũng làm hắn thỏa mãn, với công phu tự nghĩ ra mà có thể đánh bại một Lí Thập Di với thực lực mạnh hơn rất nhiều, xem ra phương pháp dùng lực tinh thần là cực kỳ có tác dụng.

Đám người Vân Quan Nguyệt được khoác mặt nạ và mặc áo choàng mang đi, đây chính là phương án mà Lộ Dao không muốn để người ta chú ý. Ai biết được trong Hán Cô thành còn bao nhiêu cao thủ, cần phải đem đám này về thẩm vấn, đây là ý nghĩ của Lộ Dao.

– Trương huynh quả nhiên thần công cái thế, Vân Quan Nguyệt của Cửu Tiêu kiếm phái và Lí Thập Di của Thiên Ý môn cũng không chịu được một đòn trước mặt huynh.
Nguyệt Hổ khen, Sơn Vạn Trọng và Tống Bình Hòa lại càng sùng bái, giống như Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di là những tồn tại trong truyền thuyết với bọn họ, không ngờ lại bị Trương Hắc Ngưu hàng phục đơnn giản như vậy.

Trương Hắc Ngưu cũng không tỏ ra đắc ý, hắn chỉ gật đầu nói:
– Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Sau đó hắn lại nói với Lộ Dao:

– Lộ tiên sinh, nếu đã có lớp dạy văn, chúng ta mở ra một lớp dạy võ luôn thử xem.

Trương Hắc Ngưu vẫn còn nhớ rõ lớp dạy văn trên đường, lúc này hắn vô tình có ý nghĩ mới mẻ.

– Điều này… ….
Lộ Dao cảm thấy có chút khó thích ứng, lão nói:
– Còn nhiều thời gian, sau này chúng ta bàn lại.

– Thật ra ý nghĩ của Trương huynh rất tốt, thực tế trong quân của chúng ta đều tu luyện võ học mà Trương huynh đưa ra…Như vậy chỉ cần mở rộng phạm vi học tập là hoàn toàn có thể.
Nguyệt Hổ không biết vì cảm kích Trương Hắc Ngưu đánh bại Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di, hay vì hắn có cùng ý nghĩ như vậy mà cũng tỏ ra đồng ý.

Tống Bình Hòa có xuất thân quân nhân, hắn nghiêng về vấn đề võ học, nếu như vậy thì sẽ có thêm nhiều nhân viên dự bị cho quân đội.

Sơn Vạn Trọng lại cực kỳ căm thù sự lũng đoạn của các môn phái, nếu thật sự làm tốt ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu, như vậy rõ ràng là một phương pháp tốt, như thế mọi người đều có cơ hộ trở thành cường giả võ học. Môn phái và dạy bảo bên ngoài hoàn toàn khác nhau, môn phái thường đi theo con đường đào tạo tinh anh, bồi dưỡng kẻ có thiên tư trở thành cao thủ, mà trường lớp thì dạy phổ cập, ai cũng có cơ hội được học tập.

– Đúng vậy, có Trương huynh là hậu thuẫn kiên cố cho chúng ta, có võ học là điển tịch của Trương huynh cung cấp cho thủ quân Hán Cô thành, hơn nữa lại có huấn luyện viên của thủ quân Hán Cô thành đi ra làm lão sư, như vậy chúng ta hoàn toàn có thể dạy võ.
Tống Bình Hòa nói.

– Đúng vậy, như thế có thể đẩy mạnh thực lực.
Sơn Vạn Trọng nói.

Lộ Dao cảm thấy có chút bức bối nhưng ai cũng đồng ý, lão cũng chỉ có thể gật đầu:
– Chúng ta thử xem thế nào.

Trương Hắc Ngưu gật đầu.

Nhưng sự việc quan trọng đầu tiên là thẩm vấn hai người Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di, vì vậy mà mọi người nhanh chóng quay về Trương phủ, chỗ này đã có thói quen trở thành trung tâm của Hán Cô thành. Trương Hắc Ngưu quay về và ngồi trên ghế thủ tọa trong thư phòng của mình.

Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đã bị trói chặt được đưa vào, vẻ mặt của cả hai vẫn là khó tưởng, bọn họ cảm thấy không ngờ trong thiên hạ có kẻ dễ dàng chế phục mình như vậy. Vân Quan Nguyệt nhìn Trương Hắc Ngưu và cố gắng nghĩ xem trong giang hồ có vị tiền bối cao thủ nào có hình tượng như vậy, nhưng rõ ràng là không có.


Lí Thập Di thì càng cảm thấy khó tưởng, vì sao lúc bắt đầu lão thấy lão già người hầu kia ra tay, sau đó lại thấy đối phương đứng yên, mà chính lão khi cho rằng đối phương bất động thì lại dính một đòn vào ngực, chẳng lẽ là ảo giác sao? Nhưng bây giờ lão bị trói trên mặt đất với cảm giác rất chân thật.

Ba người Triệu Cẩu Nhi bị giữ lại bên ngoài, nhưng Nguyệt Như và Nguyệt Phong rất hứng thú với vấn đề này mà cũng theo chân vào đây.

– Vân Quan Nguyệt người Cửu Tiêu kiếm phái và Lí Thập Di người Thiên Ý môn, các người đến Hán Cô thành làm gì? Còn đồng đảng nào khác nữa không?
Tống Bình Hòa là người mở miệng hỏi đầu tiên, Nguyệt Hổ và Sơn Vạn Trọng đều có xuất thân giang hồ, dù Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di bị chế ngự thì cả hai cũng không dám làm càn, còn Lộ Dao thì chẳng muốn mở miệng.

Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt hứng thú nhìn Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di nằm trên mặt đất, điều này làm hai người run lên.

– Không ngờ một Hán Cô thành nho nhỏ lại có cao thủ tuyệt đỉnh như huynh đài, không biết tôn tính đại danh của huynh đài là?
Vân Quan Nguyệt căn bản không quan tâm đến Tống Bình Hòa, hắn nói với Trương Hắc Ngưu.

– Lão gia hỏa này, rốt cuộc ngươi có yêu pháp gì mà làm cho Lí Thập Di ta trở nên như vậy.
Lí Thập Di nhìn về phía Trần Đạo Đồng rồi nói, nhưng Trần Đạo Đồng tất nhiên không trả lời.

– Cửu Tiêu kiếm phái và Thiên Ý môn còn cao thủ như các người nữa không?
Trương Hắc Ngưu nhìn Vân Quan Nguyệt, hắn nói:
– Ta là Trương Hắc Ngưu.

Vẻ mặt Vân Quan Nguyệt chợt trở nên mê man, cái tên này chưa từng nghe thấy, xem ra chỉ dùng để gạt mình. Một cao thủ mà có tên như vậy, hắn cho rằng mình là Triệu Cẩu Nhi sao? Vì thế mà Vân Quan Nguyệt cũng không tin, hắn nói:
– Huynh đài muốn lừa gạt Vân mỗ sao?

– Lừa gạt?
Trương Hắc Ngưu chợt kỳ quái, hắn không biết Vân Quan Nguyệt có ý gì, vì thế mới hỏi:
– Trong Cửu Tiêu kiếm phái và Thiên Ý môn còn nhiều cao thủ như các người không?

– Mau thả lão phu ra, không biết các ngươi dùng yêu pháp tà thuật gì, Thiên Ý môn của lão phu cao thủ như mây, mạnh hơn lão phu còn rất nhiều.
Lí Thập Di mở miệng khoác lác nhưng Nguyệt Hổ và Sơn Vạn Trọng lại cười nhạt, nếu Thiên Ý môn thật sự có nhiều cao thủ như vậy thì đã nhất thống giang hồ, truyền lại thiên thu từ lâu rồi. Thật ra Thiên Ý môn dù được xưng là một trong mười đại môn phái giang hồ, cao thủ rất nhiều nhưng cao thủ thật sự thì rất ít, cũng không có mười người như Lí Thập Di. Nhưng khốn nổi sau đại chiến ở hoàng cung thì chính đạo chết quá nhiều, Thiên Ý môn cũng có người tham chiến, bây giờ cao thủ thật sự chắc chỉ còn đếm trên bàn tay.

Không những là Thiên Ý môn, Cửu Tiêu kiếm phái cũng rơi vào hoàn cảnh t tương tự.

Tống Bình Hòa thấy hai người không trả lời câu hỏi của mình thì thật sự không còn cách nào khác.

Vân Quan Nguyệt lắc đầu nói:

– Vân mỗ tuy không biết câu hỏi của huynh đài có ý gì, nhưng sai cuộc chiến ở hoàng thành thì nhân tài của Cửu Tiêu kiếm phái đã rất điêu linh, không còn như trước.

Trương Hắc Ngưu có chút thất vọng:
– Thân thủ của ngươi ở Cửu Tiêu kiếm phái đã đến mức độ nào?

Vân Quan Nguyệt có chút do dự, thực lực của hắn không phải là bí mật trên giang hồ, vì vậy nói:
– Trong Cửu Tiêu kiếm phái thì xếp trên Vân mỗ chỉ có chưởng giáo bổn môn và hai vị trưởng lão đời trước.

– Cao thủ ít vậy sao?
Trương Hắc Ngưu càng thất vọng.

Vân Quan Nguyệt nghe vậy mà chóng mặt, số lượng cao thủ đó có thể xưng bá một phương, người này rốt cuộc từ nơi nào chạy ra?

– Mau thả lão phu ra, lão phu muốn đánh giá võ học một cách quang minh chính đại.
Lí Thập Di chỉ vào Trần Đạo Đồng rồi kêu lên:
– Các ngươi là ma nhân yêu đạo, rốt cuộc là dùng mánh khóe gì?

Trần Đạo Đồng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

– Mau nói các người đến đây làm gì?
Trương Hắc Ngưu hỏi dươi sự gợi ý của Lộ Dao, thật sự hắn cũng không quan tâm đến điều này.

Vân Quan Nguyệt có chút do dự, hắn nói:
– Chắc huynh đài cũng có nghe nói về Cửu Linh Quang Ngọc?

“Quả nhiên là như vậy!”
Trong mắt đám người nơi đây chợt lóe lên cánh nhìn giống nhau, Vân Quan Nguyệt là nhân vật thế nào? Hắn đến Hán Cô thành thì chắc chắn có liên quan đến Lvqn..

Trương Hắc Ngưu nhìn Lộ Dao, sau dó hắn gật đầu:
– Có nghe nói.

– Chắc huynh đài cũng biết Bạch Bồ Tát chứ?
Vân Quan Nguyệt nói:
– Vân mỗ được Lí huynh của Thiên Ý môn mời đến, Bạch Bồ Tát trộm Cửu Linh Quang Ngọc chạy về hướng biên thùy tây nam, rõ ràng là cấu kết người ngoài làm thiên hạ đại loạn. Vật đó chính là bảo vật quan trọng của Đại Thu quốc chúng ta, không thể cho rơi vào tay người ngoài. Việc này rất quan trọng, vì vậy lần này Vân mỗ và Lý huynh cùng liên thủ thu hồi bảo vật, trả lại cho hoàng thất Đại Thu quốc, để tình hình trở nên an bình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.