Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 74: Môn Hạ Cửu Tiêu


Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 74: Môn Hạ Cửu Tiêu


Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 74: Môn Hạ Cửu Tiêu

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm

Nguyệt Phong khẽ vươn tay, lúc này hai người đã coi như nắm lấy hai tay của nhau, tình huống rất đặc sắc. Mắt đẹp của tiểu thiếu nữ chợt ửng hồng, mắt ngập nước đã có xu hướng rơi lệ, mà tình cảnh tươi đẹp lê hoa đái vũ này lại lập tức mê hoặc Nguyệt Phong. Lúc này Nguyệt Như cũng dnag cầm tay mỹ thiếu niên giỡn trò, bốn người náo loạn, đám người xung quanh chưa bao giờ thấy tình hình như vậy, bọn họ xông đến chỉ trỏ. Có nhiều người nhận ra hai huynh muội Nguyệt Như và Nguyệt Phong, bọn họ không dám nói và vội vàng tán đi, nhưng có một vài tiểu thương từ bên ngoài đến, bọn họ không biết ai ra ai, vì vậy bắt đầu nghị luận.

– Hừ, đúng là dày mặt… ….

– Ngươi nói gì vậy?

– Bạch Thạch Quốc, đã sớm nghe nói Đại Thu quốc địa linh nhân kiệt, hôm nay xem ra đúng như vậy, ông xem thiếu nữ kia xem…Trong veo như nước, nũng nịu như… ….

– Ừ…Tiểu công tử quá anh tuấn… ….

– Đúng vậy, quốc gia chúng ta rất ít khi thấy mỹ nam nữ như vậy… ….

– Nhưng đám người này đi trên đường thường sẽ gặp phiền toái.
Có người nói.

– Ngươi thì biết gì, đây là tập tục của Đại Thu quốc, cũng giống như tập tục cướp dâu của Huy Hãn quốc vậy.
Có người không hiểu phải giả vờ hiểu.


Những kẻ này thượng vàng hạ cám đều là thương nhân ngoại quốc đến Hán Cô thành, những lời nói của bọn họ làm cho người địa phương Hán Cô thành cười rụng răng.

– Huynh đài.
Thiếu niên nông dân lại thấy Nguyệt Phong ức hiếp tiểu sư muội của mình, nhưng hắn không quan tâm đến hành vi của Nguyệt Như, giống như hắn ý thức được mình không nên nói gì với nữ lưu manh kia. Hắn khẽ vươn tay, lần này có cả chân khí, bàn tay tạo thành trảo chụp về phía vai Nguyệt Phong, hắn nói:
– Buông tay.

Mỹ thiếu nữ thấy thiếu niên nông dân ra tay thì trong lòng vui vẻ, bàn chân cũng lập tức phối hợp, một chiếc hài trúc hoa ba tấc cực kỳ đáng yêu đá về phía trước, mục đích chính là bụng của Nguyệt Phong. Mỹ thiếu nữ tức giận mà tung toàn lực mang theo tiếng gió o o.

Nguyệt Phong chợt kinh hoàng, thiếu niên nông dân ra đòn quá nhanh, một trảo tạo ra áp lực cực đại, nhưng hắn lại không quan tâm đến một cước của mỹ thiếu nữ. Lúc này hắn không thể không buông hai tay ra, hai vai rùn xuống, hắn khẽ nghiêng về phía sau tránh khỏi một cước của thiếu nữ, khi thiếu nữ vừa định thu chân về thì một chưởng của Nguyệt Phong lại tiến lên, hài hoa của thiếu nữ bay lên không trung.
xem tại
Nguyệt Phong khẽ vung tay về phía cổ tay của thiếu niên nông dân, một luồng chân khí bùng ra, bàn tay thiếu niên bị hất văng. Thiếu niên nông dân không ngờ Nguyệt Phong có phản ứng và tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa ra tay lại cực kỳ tinh diệu, vì thế mà lắp bắp kinh hãi. Hắn lùi về phía sau và thấy Nguyệt Phong vung tay về phía mỹ thiếu nữ, bàn chân đẹp đẽ của nàng đá lố về phía trước rồi rơi xuống mà giang rộng ra, một động tác duyên dáng nhưng lại bị một nam nhân xa lạ ép thực hiện, rõ ràng là sỉ nhục, vì thế mà nàng hét lớn:
– Lưu manh!

Nguyệt Như đang cầm tay mỹ thiếu niên thầm lắc đầu, nàng thầm nghĩ vị đệ đệ này xem ra kém mình quá xa.

– Sư muội.
Mỹ thiếu niên la lên.

– Đắc tội.
Ánh mắt thiếu niên nông dân có hơi biến đổi, một luồng kiếm khí mãnh liệt từ trên người bùng ra, bàn tay khẽ đưa xuống trường kiếm bên hông.

Toàn thân Nguyệt Phong chợt run lên, hắn vô tình cảm nhận được nguy cơ từ trên người tên thiếu niên nông dân. Lúc này mỹ thiếu nữ lập tức co chân lại rồi lợi dụng khoảnh khắc Nguyệt Phong giật mình mà nhảy dựng về phía sau, nàng nói:
– Ngươi xong rồi, sư huynh đã tức giận.


Mỹ thiếu nữ nhảy về phía sau mà không ngờ chiếc hài tinh xảo của mình đã ở trong tay Nguyệt Phong .

– Ui da… ….
Mỹ thiếu nữ lúc này mới phát hiện một chiếc hài tinh xảo của mình đã biến mất, nàng nhìn vào tay Nguyệt Phong và giận dữ nói:
– Mau đưa cho ta.

Nguyệt Phong cảm thấy tư thái của mỹ thiếu nữ này quá mê người, đã vượt qua mức độ mỹ nữ của muội muội mình, vì thế mà hắn chợt làm nên một hành động vô cùng phong lưu, hắn hít hà hài thơm trong tay rồi nói:
– Thơm quá… ….

Một dòng điện từ chân mỹ thiếu nữ phóng thẳng lên não, nàng rút trường kiếm ra nói:
– Ngươi nhất định phải chết.

Nguyệt Phong không quan tâm mà đưa hài vào trong ngực, hắn nói:
– Tiểu mỹ nhân, nàng tên gì? Nhà ở đâu? Ca ca sẽ tìm bà mối cầu hôn với phụ mẫu của nàng.

Trường kiếm trong tay mỹ thiếu nữ chợt tạo nên một kiếm hoa cực kỳ duyên dáng, răng ngà khẽ cắn oán hận, trường kiếm đâm về phía gương mặt mà Nguyệt Phong tự cho rằng đó là thứ đáng kiêu ngạo của mình. Vẻ mặt hắn khẽ biến đổi, thầm nghĩ nàng làm gì vậy, hắn nói:
– Đánh người không đánh mặt.

Mỹ thiếu nữ lại tập trung tinh thần muốn hủy gương mặt của Nguyệt Phong, vì thế mà kiếm thế càng mãnh liệt. Nguyệt Như ở bên cạnh phải than thở, đệ đệ của mình tán gái động đao kiếm, xem như xong.

– Hảo kiếm pháp.
Nguyệt Phong đưa tay ra sau lưng, một cây thương dài hai thước với đầu thương lóe sáng chợt phóng ra, mũi thương đánh trúng kiếm tạo nên tiếng vang trong trẻo. Mỹ thiếu nữ nhướng mày, nàng cảm thấy bàn tay tê rần, trường kiếm rơi xuống đất.


– Vụt… ….
Một âm thanh xé gió rất dài chợt vang lên giống như rồng gầm phượng gáy.

Nguyệt Phong cảm thấy cả người lạnh như băng, kiếm khí mãnh liệt kéo đến, một thanh bảo kiếm xuất hiện rõ ràng trong mắt hắn, hàn ý lạnh thấu xương. Bảo kiếm nhìn có vẻ thong thả những đến trước ngực Nguyệt Phong rất nhanh, hắn chợt lui về phía sau như điện giật, đúng lúc bảo kiếm trong tay tên thiếu niên nông dân chợt xoay tròn giống như có một luồng sáng phóng qua thân kiếm, lúc này thân kiếm chợt trong như gương.

Một kiếm quá nhanh, Nguyệt Phong nhìn về phía lồng ngực của mình, gió mát thổi qua y phục tiến vào trong da thịt, trước ngực xuất hiện một vết nứt nho nhỏ.

– Đắc tội.
Tên thiếu niên nông dân tiến về phía trước một bước, bảo kiếm trong tay chậm rãi đâm tới, Nguyệt Phong chợt sinh ra ảo giác giống như tiến vào một không gian cực chậm, tiết tấu tấn công khó thể nắm bắt, thời gian giống như trở nên rối loạn. Chỉ sau khoảnh khắc hắn đã thấy ngực phát lạnh, hắn xoay người như chớp, một góc áo bay xuống, rõ ràng đã gặp cao thủ, mà Nguyệt Như bên kia cũng ngây dại.

– Keng keng.
Hai âm thanh giòn tan vang lên, trường thương trong tay Nguyệt Phong đã xuất chiêu, hai tay hắn giao thoa với nhau, trường thương được đâm ra như độc xà xuất động. Hắn hơi rùn xuống và lui về phía sau, trường thương trong tay hất lên giống như tia chớp, đầu thương phát ra âm thanh nghiền nát, khí lưu xoay chuyển xung quanh tạo nên những vòng tròn nho nhỏ.

Trong mắt tên thiếu niên nông dân chợt lóe lên tinh quang, một thương của Nguyệt Phong cực kỳ bá đạo, thiếu niên cảm thấy giống như khó thể chống đỡ nổi. Lúc này kiếm trong tay hắn chợt xoay nửa vòng rồi chém về phía thân thương của Nguyệt Phong, tuy trường thương trong tay Nguyệt Phong được chế tạo từ sắt thép tinh chất nhưng thiếu niên cảm thấy nó chưa chắc cản được bảo kiếm của mình.

Thân hình Nguyệt Phong chợt xoay tròn, hắn mượn lực xoay để rút thương về, đồng thời lại đâm thương xuốn đất. Thiếu niên nông dân chợt kinh hoàng, trường kiếm trong tay xẹt đi một vòng hoàn mỹ, hắn không biết Nguyệt Phong có ý gì, vì vậy mà một luồng kiếm khí phá không phóng ra. Tuy kiếm khí tạo nên những âm thanh gió rít nhưng Nguyệt Phong không quan tâm, trường thương chĩa xuống đất hất lên một tảng đá xanh và lập tức bị kiếm khí đánh nát bấy, sau đó hóa thành cát bụi tiêu tán.

Đám người hứng thú đứng bên cạnh chợt chạy đi tứ tán, sợ đứng lại sẽ bị tai bay vạ gió.

– Trời ạ, Đại Thu quốc không tầm thường…Đám người đánh nhau bên đường cũng là cao thủ… ….

– Quá dọa người, quá dọa người.

– Chạy mau.

Động tác của Nguyệt Phong là liên tục, rất nhiều đá xanh bay về phía tên thiếu niên nông dân, mà bảo kiếm trong tay hắn cũng đánh nát từng khối đá, nhưng cát bụi cũng đã bao quanh người.

– Sư huynh.

Mỹ thiếu nữ chợt kêu lên.

Thiếu niên nông dân chợt cảm thấy không tốt, Nguyệt Phong tấn công quá nhanh, bây giờ chung quanh hắn lại là cát bụi, chỉ sau nháy mắt đã không còn thấy gì.

– Á… ….
Trường kiếm của tên thiếu niên nông dân chợt đâm vào khoảng không, hắn thầm kêu không tốt, một mũi thương như rạch nát sương mù chợt phóng đến. Nguyệt Phong thầm mắng một câu, bộ dạng xấu xí thế này mà dám giỡn chơi trước mặt mình à? Chẳng lẽ không biết ta đây rất ghét điều này?

“Đi chết đi!”
Nguyệt Phong tuyệt đối không phải là người tốt, một thương đâm ra, thiếu niên nông dân kia rõ ràng khó thể tránh.

– Hạ thủ lưu tình.
Âm thanh của một nam tử trung niên vang lên bên tai Nguyệt Phong, thân thể Nguyệt Phong chợt bị âm thanh làm cho run rẩy, người nào sử dụng truyền âm mật nhập? Trường thương trong tay hắn chợt chếch đi, trong tai chợt vang lên âm thanh giống như xé rách không khí. Một tiếng keng vang lên, Nguyệt Phong chỉ cảm thấy trường thương giống như bị một cây chùy đánh trúng, hai tay bị những chấn động từ chuôi thương làm mất đi tri giác. Chỉ sau khoảnh khắc trường thương đã bay lên cao rồi vặn vẹo tạo nên những hình thù kỳ dị giữa không trung, mà thân thể Nguyệt Phong cũng bắn ra.

– Á!
Nguyệt Phong kêu lên thảm thiết, bàn tay rách toạc tràn đầy máu tươi, người nào? Hắn nhìn trái nhìn phải, khoảnh khắc sau ánh mắt đã dừng lên một người, tên thiếu niên nông dân cũng hít vào một hơi, hắn lui người về phía sau, bảo kiếm cũng về trong võ.

– Ngươi là ai?
Nguyệt Như cũng phát hiện ra sự tồn tại của người kia.

Một bộ thanh sam hợp thể, cơ thể có hơi mập nhưng tuyệt đối không tỏ ra vướng víu, ngược lại còn bùng ra cảm giác mãnh liệt, thật sự quá mạnh. Tuy người này là trung niên nhưng cực kỳ nam tính và có mị lực, rất trưởng thành, cực kỳ sạch sẽ, ngũ quan hoàn mỹ phối hợp với ánh mắt khiêm tốn giống như một nho giả đọc đủ thi thư, nhưng trường kiếm bên hông lại bộc lộ ra thân phận thật sự.

Ánh mắt nam tử trung niên nhìn về phía hai người Nguyệt Phong và Nguyệt Như rất bình thản, hắn chậm rãi mở miệng nói:
– Vân Quan Nguyệt người Cửu Tiêu kiếm phái.

Lời này nói ra chợt bùng lên một khí thế khó hiểu, giống như ai ai cũng biết danh hiệu này.

Giống như tên nam tử trung niên thật sự có thể kiêu ngạo như vậy, trên mặt Nguyệt Phong và Nguyệt Như chợt bùng lên cảm giác khó tưởng, bọn họ cũng không tin một đại nhân vật như vậy lại xuất hiện ở đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.