Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 64: Chiến Trận Chết Chóc
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 64: Chiến Trận Chết Chóc
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Nhiệm vụ đã không có khả năng hoàn thành, Trần Đạo Đồng dùng ánh mắt oán hận nhìn Bạch Bồ Tát, sau đó hắn nói với Hậu Bạch Y:
– Hậu Bạch Y, ngươi là người có danh tiếng lẫy lừng, nhưng ngươi cũng đừng vì tên Bạch Bồ Tát này mà đối kháng với Ngự Hoàng Môn, đối kháng với triều đình.
Hai người vừa giao chiến với nhau vài đòn trong khoảnh khắc, bây giờ Trần Đạo Đồng đã không còn dũng khí tái chiến với Hậu Bạch Y, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để tác động mà thôi.
– Hby, với thân thủ của ngươi, nếu gia nhập vào Ngự Hoàng Môn chúng ta, ngươi sẽ được cung phụng nhiệm vụ, quyền lực, tiền tài.
Trần Đạo Đồng nhìn về phía cổng thành, tiếng vó ngựa chấn động vang lên, mấy tên thủ hạ của hắn đã tiến vào thành. Sau khi đám người này chạy vào thành cũng không kinh hoảng, cả đám ném lưới về phía Hậu Bạch Y và Bạch Bồ Tát. Bạch Bồ Tát phản ứng rất nhanh, hắn lắn như chớp đến một góc tường, đúng lúc này một kỵ sĩ mặc y phục có phần cổ được thêu viền bạc phóng lên chém một đao về phía Bạch Bồ Tát đang kinh hoàng. Người này thật ra chỉ có công phu tương đối với Bạch Bồ Tát, nhưng vì Bạch Bồ Tát quá mệt mỏi và kinh hoàng, vì vậy mất đi năng lực phản kháng.
– Giết.
Bọn binh lính giơ cao trường thương trong tay đâm về phía đám kỵ sĩ, nhưng rõ ràng đám kỵ sĩ còn được huấn luyện nghiêm chỉnh hơn đám binh sĩ, hơn nữa trong tay lại có vũ khí chuyên dụng. Đám người này không cùng đám binh sĩ tiếp xúc chính diện, trong tay ném ra những cây búa ngắn và xoay tròn, lực đạo và độ chính xác đều rất tốt, vừa cắt đứt trường thương trong tay đám binh lính vừa ngập vào trong cơ thể. Đám lính không thể nào ngăn cản nên bị chém giết vài phần, đám binh sĩ bên trên thấy bên dưới có người của mình đứng lẫn lộn, vì thế cũng không bắn tên xuống dưới, chỉ biết cầm binh khí vọt xuống hỗ trợ.
Hậu Bạch Y chợt sinh ra cảm giác bị lường gạt, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám kỵ sĩ đang xông qua cửa thành, trên người chợt bùng ra những luồng chân khí khủng bố, mảng lưới lớn phủ xuống người giống như bị ánh nắng mặt trời làm cho nát bấy. Hắn vung tay phải lên khẽ điểm một chỉ, không khí chấn động, một luồng chân khí cực mạnh lấy hắn làm trung tâm chợt phóng thẳng vào đầu một kỵ sĩ, một lỗ máu chợt xuất hiện trên đầu tên kỵ sĩ, máu tươi và óc tuôn ra bốn phía, tên này mất đi tính mạng và ngã ngựa.
Trần Đạo Đồng sợ đến mức toàn thân run rẩy, hắn lập tức bỏ chạy về phương xa, cũng không chú ý đến đám thủ hạ ở phía sau.
Trường đao chém về phía Bạch Bồ Tát, hắn chợt run rẩy, thầm nghĩ lão tử sao lại không may mãi như thế. Đúng lúc này trường đao chợt rung lên, một luồng lực lượng cực mạnh đánh trúng thân đao, vị trí trung tâm thân đao chợt lõm xuống và xuất hiện hàng loạt vết nứt, cuối cùng thì vỡ vụn. Bạch Bồ Tát thở phào một hơi, từ góc đứng này có thể thấy Hậu Bạch Y vừa nhấc tay điểm lên không, thân thể tên kỵ sĩ chợt chấn động, nửa đầu bị đánh văng, máu tươi tung tóe lên người Bạch Bồ Tát. truyện từ
Lúc này cổng thành lại truyền đến tiếng móng ngựa, lần này chính là kỵ binh sơn tặc của Hậu Bạch Y, đám kỵ binh từ bốn phương tám hướng phóng đến bao quanh nhóm kỵ sĩ Ngự Hoàng Môn. Đám kỵ binh này tuy không thể nào so lực lượng với nhóm kỵ sĩ cao thủ, nhưng sau khi bọn họ được khảo nghiệm trong chiến đấu và uy áp của Trương Hắc Ngưu, bọn họ cũng có được năng lực và khả năng mới. Những kỵ binh từ bốn phương tám hướng quấn lấy đám kỵ sĩ, đây chính là phương pháp bắt con tin của đám sơn tặc nhưng bây giờ cũng khá hữu hiệu, giống như đám cao thủ Ngự Hoàng Môn ném lưới bắt kẻ địch, nhưng sơn tặc không được trang bị tốt như vậy.
Nếu chỉ là một hai sợi dây thừng thì sẽ không có lợi gì nhưng nếu số lượng nhiều thì những cao thủ kỵ sĩ cũng không chống đỡ được lâu, hơn nữa trên dây thừng còn tùy vào sở thích của từng người mà có móc sắt, dao găm, nếu bị chụp trúng thì tuyệt đối không dễ chịu. Khoảnh khắc sau đã có tên bị kéo xuống đất và bị sơn tặc chém thành thịt nát, khi sơn tặc đến ngày càng nhiều thì đám cao thủ Ngự Hoàng Môn chết đi càng nhanh, dần dần Bạch Bồ Tát thấy thế cục đã định mới hoàn toàn buông lỏng cơ thể.
– Bạch gia… ….
Trong quân sơn tặc có người biết Bạch Bồ Tát, hắn vội vàng đỡ Bạch Bồ Tát lên rồi nói:
– Bạch gia không sao chứ?
Bạch Bồ Tát xoa xoa mồ hôi đầu rồi nói:
– Khá tốt, còn khá tốt.
Hậu Bạch Y đứng ở vị trí chính giữa mà không ai có gan đến gần, dòng người tạo nên một vòng tròn lớn.
– Tham kiến đại thủ lĩnh, thuộc hạ thất trách.
Đây là một tên thủ lĩnh sơn tặc, khi thấy Hậu Bạch Y thì vội vàng quỳ xuống, hắn quét mắt nhìn rồi vung tay nói:
– Phế vật.
Tên thủ lĩnh sơn tặc này cũng có thân hình cao lớn nhưng bị Hậu Bạch Y vung tay hất văng lên, hắn chợt run rẩy, không dám phản kháng, khoảnh khắc sau đã cực kỳ sợ hãi, không dám đáp lời.
-Không biết mở mắt sao? Có một tên chạy đi, mau bắt về cho bổn tọa.
Hậu Bạch Y mắng, tên đại hán lớn tiếng đáp lời, hắn vội vàng đứng lên rồi đằng đằng sát khí chạy theo Trần Đạo Đồng. Hậu Bạch Y tự trọng thân phận sẽ không đích thân đuổi bắt Trần Đạo Đồng, hắn chỉ ra lệnh cho thuộc hạ làm việc mà thôi.
Bây giờ Trần Đạo Đồng đã giống như chim sợ cành cong, Hậu Bạch Y giống như một ác quỷ, đã hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hắn, hắn không đám đối mặt, điều duy nhất có thể làm là bảo vệ mạng nhỏ của mình. Hắn cũng chẳng phải sợ chết, Ngự Hoàng Môn là nhóm cao thủ đại nội, chuyên làm việc cho hoàng đế, tất nhiên không dối trá như nhóm cao thủ giang hồ, mạng khi nào thì nên giữ lại, khi nào thì vứt đi, bọn họ đều biết rất rõ.
Trần Đạo Đồng giống như ruồi không đầu, nguy cơ tính mạng đã làm hắn bộc phát ra tốc độ vượt xa cả Bạch Bồ Tát. Hắn đặc biệt chọn những nơi có địa hình phức tạp, chỉ hy vọng Hậu Bạch Y không bắt được. Tuy công phu của Hậu Bạch Y quá khác biệt so với lời đồn nhưng Trần Đạo Đồng lại không ôm mộng những thủ đoạn tra tấn sởn tóc gáy của đối phương lại khác. Hắc đạo thập đại cao thủ, Nhân Yêu Hậu Bạch Y, đây là kẻ có thể làm cho hài tử phải khóc thét lên, Trần Đạo Đồng cũng không muốn rơi vào trong tay đối phương.
Vài bóng người lóe lên, Trần Đạo Đồng kinh hoàng quá mức vì không cảm ứng được phía đối diện có người. Vài bóng người hiện ra trước mặt hắn, hai bên đều chấn động, hắn lập tức ra tay. Tuy hai tay bị thương nhưng công phu bên dưới của Trần Đạo Đồng cũng rất bất phàm, dưới chân chợt xuất hiện vài luồng ảo ảnh phóng về phía đám người trước mặt, bên trong ẩn giấu lực lượng cường đại, dù là tường thành thì hắn vẫn tin có thể đá nát. Thật ra hắn cũng không phải cố ý ra tay mạnh mẽ như vậy, vì hắn cảm thấy đám người trước mặt cũng là võ giả, vi thế không tự chủ được phải cho ra đòn tấn công cực mạnh.
Người đến cũng có hơi kinh hoảng, nhưng một người tương đối to lớn trong số đó phản ứng rất nhanh, hắn đẩy một bóng người ở bên cạnh phóng về phía chính diện với Trần Đạo Đồng, bên hông chợt lóe lên hàn quang và đâm đến. Nếu là lúc bình thường thì Trần Đạo Đồng sẽ chẳng cần quan tâm, hắn chỉ cần tiện tay vung một trảo là có thể đánh đối phương thành bột phấn, nhưng bây giờ thân thể hắn rất yếu, cũng không dám đơn giản tiếp xúc với kiếm quang của đối phương. Hơn nữa vài tên khác cũng có phản ứng, đao quang kiếm ảnh chớp động, binh khí đã được xuất ra khỏi vỏ. Một luồng hàn quang phóng về phía mắt Trần Đạo Đồng, điều này làm hắn kinh hoàng và lách đầu, một quả đồng châu phóng qua tai làm bùng lên cảm giác đau nhức. Một đòn này lập tức kích phát hung tính của hắn, lúc này hắn cũng không quan tâm hai tay đầm đìa máu tươi mà chộp đến. Hắn chụp lấy cổ tay của đối phương và run lên, vẻ mặt Trần Đạo Đồng chợt có chút đau khổ, tuy hắn bóp gãy cổ tay của người này nhưng bàn tay của chính mình cũng cực kỳ đau đớn.
Người kia kêu lên một tiếng thảm thiết rồi lui sang một bên, lúc này mới thấy rõ bộ mặt, chính là trung dung tướng quân Lý Vịnh, vẻ mặt hắn tái nhợt, đang nắm lấy cổ tay bị gãy mà vẻ mặt đầm đìa mồ hôi.