Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 59: Đồ Chơi Tây Vực
Một Thái Giám Xông Thiên HạTác Giả: Tuyết Lý
Chuơng 59: Đồ Chơi Tây Vực
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Tiểu Thanh liên tục nở nụ cười, nàng tiến đến bên cạnh Hậu Bạch Y, sau đó lại bị Tú Nương kéo lại:
– Không được vô lễ với Bạch Y thúc thúc, mau trở về tiếp tục luyện công, hôm nay vẫn chưa đủ thời gian.
Tiểu Thanh đáp lời nhưng lại nói với Hậu Bạch Y:
– Bạch Y thúc thúc, Tiểu Thanh đi luyện công trước.
Tình cảnh sôi nổi lập tức quay về, mọi người bắt đầu cùng nhau luyện công.
Tú Nương lại nói với Hậu Bạch Y:
– Hậu huynh đệ, chuyện giữa nam nhân các người thì thiếp thân và nữ nhi không biết rõ, nhưng Hậu huynh đệ cũng đừng tự ình là người hầu của thiếp thân và Tiểu Thanh.
Hậu Bạch Y lại lắc đầu nói:
– Bạch Y xin nhận tâm ý của phu nhân, nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ qua, cả đời Bạch Y không phục kẻ nào nhưng kính phục chủ nhân vạn phần, có thể trở thành người hầu của chủ nhân là may mắn cả đời, Bạch Y sao lại có dị tâm?
Tú Nương lắc đầu, nàng biết mình không thể thuyết phục được người này, với thân phận và địa vị của Hậu Bạch Y thì tất nhiên trong lòng sẽ có suy nghĩ riêng. Nhưng vẻ mặt đám người Phong Linh Vũ lại rất cổ quái, mọi người đều biết uy danh của Hậu Bạch Y, ngoài Tú Nương thì chẳng ai dám lên tiếng với hắn. Mọi người chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Thanh, Văn Trọng và Trương Hóa Điệp luyện võ trong sân, đây là ba đệ tử chính thức của Trương Hắc Ngưu, trong lòng Hậu Bạch Y lại xem ba người này như sư đệ sư muội của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trước đó Hậu Bạch Y đến đây cũng đã nắm chắc thời gian, vì vậy vừa đúng buổi trưa. Lúc này trong thành có người gõ đồng la nhắc nhở tất cả ngừng làm việc đi dùng cơm, mà đám người Tiểu Thanh đang luyện công cũng sẽ được nghỉ. Khi nghe được tiếng đồng la thì Tiểu Thanh vui sướng hoan hô hai tiếng, mọi người tụ tập đi về Trương gia lão điếm nghỉ ngơi.
– Bạch Y thúc thúc, lần này thúc thúc mang đến cho Tiểu Thanh vật gì vậy?
Hậu Bạch Y hiểu rõ ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu nhưng trước nay chưa từng bỏ qua chuyện hiếu kính, nhưng khốn nổi Trương Hắc Ngưu không mê ngoại vật, Tú Nương cũng không thích những thứ này, vì vậy mà hiệu quả của Hậu Bạch Y là không lớn, vì thế mà hắn cảm thấy thật sự có lỗi với Trương Hắc Ngưu, ngay cả chút việc nhỏ ấy mình cũng không làm được. Cuối cùng sau khi cố gắng rất nhiều thì hắn cũng tìm được điểm đột phá, tuy Trương Hắc Ngưu và Tú Nương không thích nhưng Tiểu Thanh chỉ là một tiểu cô nương, nàng rất thích các vật kỳ lạ quý hiếm. Vì vậy mà Hậu Bạch Y lập tức có đất dụng võ, hắn vơ vét rất nhiều những vật kỳ lạ quý hiếm và cổ quái, mà những thứ này Tiểu Thanh lại rất thích. Hơn nữa mỗi lần đến trên tay Hậu Bạch Y đều có vài món, vì vậy Hậu Bạch Y đến là hy vọng lớn nhất của Tiểu Thanh.
– Có, đây chính là vật mà ta đã hao tổn hết tâm tư tìm đến cho Tiểu Thanh tiểu thư.
Hậu Bạch Y có vẻ đắc ý, hắn nói:
– Tất nhiên cũng có vài món của Văn Trọng thiếu gia, Hóa Điệp tiểu thư và chủ mẫu, ai cũng có.
Hậu Bạch Y nhìn một vòng chung quanh, thái độ của hắn với nữ nhân thường tốt hơn một chút, tuy ngoài Tú Nương thì hắn sẽ không cố ý nịnh nọt, nhưng cũng có tính toán với những người khác. Trương Hắc Ngưu là một nam nhân, không giống như hắn, vì vậy đám nữ nhân nơi đây sợ rằng sẽ có ngày trở thành chủ mẫu của mình, đến lúc đó muốn nịnh nọt sẽ hao tổn rất nhiều tâm trí, chẳng thà bây giờ không nên phân biệt lớn nhỏ, đối xử như nhau sẽ hữu hiệu hơn.
Tuy Phong Linh Hương, Phong Linh Vũ, Tần Thường không cho là đúng nhưng Nguyệt Như lại cực kỳ vui sướng, nàng và Tiểu Thanh có ý nghĩ giống nhau, Hậu Bạch Y dù sao cũng là hào hùng một phương, trong tay có rất nhiều vật phẩm, người hào sảng như vậy sao nữ nhân không thích cho được. Nhưng nàng cũng biết uy danh của Hậu Bạch Y, vì vậy nàng cũng không trực tiếp nhào đến như Tiểu Thanh.
– Bạch Y thúc thúc, chúng ta cùng nhau chơi trò bàn tay đi.
Đây là trò mà Tiểu Thanh thích nhất nhưng chẳng ai chịu chơi với nàng, vì tiểu nha đầu này có lực lượng quá lớn, người bình thường căn bản không thể nào chống đỡ được. Hơn nữa Tiểu Thanh lại không có năng lực khống chế, dù đối phương có dùng sức cũng bị nàng đánh nát cổ tay, trong Hán Cô thành người có thể đối chiến với nàng chi có Trương Hắc Ngưu và Hậu Bạch Y. Nhưng trước nay Trương Hắc Ngưu chưa từng biết nhường Tiểu Thanh, dù nàng có lực lượng lớn cũng không thể bằng một góc của Trương Hắc Ngưu, vì thế nàng không thích chơi trò bàn tay với Trương Hắc Ngưu. Hậu Bạch Y thì khác, công lực của hắn đã đạt đến đỉnh cao, nếu so với Tiểu Thanh thì dù là lực lượng hay kỹ xảo, thậm chí là lực khống chế cũng vượt rất xa, hơn nữa hắn còn không làm cho Tiểu Thanh nhàm chán. Hai người chơi với nhau, ngươi thắng hai ván, ta thắng hai ván, tất cả đều rất vui.
Hậu Bạch Y gật đầu nói:
– Được.
Tuy Hậu Bạch Y cảm thấy lực lượng của tiểu nha đầu kia lớn mạnh đến mức quỷ dị nhưng đây là một cơ hội để hắn tiếp cận nàng, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Khi nghe thấy trò chơi bàn tay thì gương mặt Văn Trọng trắng bệch không còn chút máu, nhưng khi nghe Hậu Bạch Y đồng ý thì hắn lại đỏ mặt, đúng là người trời. Hắn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hậu Bạch Y, cho rằng đó là thần tượng của mình, ngay cả một quái vật siêu cấp như Tiểu Thanh cũng có thể đối phó được, đây chính là mục tiêu của cả đời hắn.
Hậu Bạch Y cảm nhận được ánh mắt của Văn Trọng, hắn chỉ khẽ cười mà thôi.
Mọi người vừa đi vừa nói, đường cũng không xa, vì vậy mà nhanh chóng quay về Trương gia lão điếm, nhưng mọi người vào trong sảnh mà không nhìn thấy bóng dáng của Trương Hắc Ngưu.
– Chủ mẫu, không biết chủ nhân ở đâu?
Hậu Bạch Y cung kính nói.
– Không biết tướng công đang ghi những thứ gì trong phòng, có vẻ rất bận rộn, thiếp thân cũng không dám quấy rầy.
Tú Nương nói:
– Hôm nay Bạch Y huynh đệ đến đây thì ở lại thưởng thức tay nghề của thiếp thân, trước đây đến và đi vội vàng, như vậy cũng làm khó cho huynh đệ.
Hậu Bạch Y lập tức xưng không dám, thật ra gần đây Tú Nương cũng không phải nấu nướng nhiều, dù sao thì bây giờ thủ hạ có thêm nhiều người nhưng quán ăn lại không mở cửa, Trương Hắc Ngưu lại bận rộn cả ngày, phần lớn thời gian Tú Nương đều dành quan tâm đến ba hài tử Tiểu Thanh.
– Đúng vậy, tay nghề của mẫu thân rất tốt, Bạch Y thúc thúc có thể nếm thử.
Tiểu Thanh kêu lên, nàng rất hoạt bát nhưng Văn Trọng thì thành thật và Trương Hóa Điệp thì chẳng nói một lời, càng nhiều người càng cảm thấy bất an. Nhưng Trương Hóa Điệp bất an lại là thật mà Văn Trọng thành thật chỉ là giả.
– Bạch Y chỉ có thể tòng mệnh.
Hậu Bạch Y có hơi bất an, thật ra cả đời hắn cơ khổ, chưa từng có kinh nghiệm ngồi dùng cơm cùng bàn, vì thế mà cảm thấy có chút khác thường. Tú Nương thấy Hậu Bạch Y đồng ý thì cũng nở nụ cười, sau đó nàng đi về phòng bếp. Lúc này Tần Thường cũng đứng lên nói:
– Ta đi giúp tỷ tỷ.
Mọi người vỗ bàn, tất nhiên có người dâng trà lên, Hậu Bạch Y cũng không ngại, hắn mở túi lấy ra không ít đồ chơi làm cho Tiểu Thanh cực kỳ vui sướng. Hậu Bạch Y tích góp rất nhiều đồ chơi này nọ, có vài thứ rất quý hiếm, thậm chí ngay cả Nguyệt Như cũng hoa mắt.
– Đây là cái gì?
Tiểu Thanh cầm đến một vật kỳ quái, thứ này được vài thanh sắt kết hợp lại và có thể hoạt động, cũng có thể phân ly, cũng có thể nối liền. Hậu Bạch Y tất nhiên đã sớm có chuẩn bị, nếu không sao có thể nịnh nọt mọi người, hắn nói:
– Thứ này có một cái tên, gọi là “Cửu Khúc Liên Hoàn”, không phải vật của đại lục, được truyền đến từ các nước phương Tây, là một món đồ chơi cực kỳ nổi tiếng.
Mọi người cảm thấy kỳ quái, cái tên này chưa từng nghe qua, ngay cả Nguyệt Như cũng hiếu kỳ, nàng nói:
– Thứ này chơi thế nào?
Lúc này Nguyệt Như cũng không quan tâm đến danh tiếng xấu trong hắc đạo của Hậu Bạch Y, mà Hậu Bạch Y cũng lấy tấm lụa che mặt xuống, bộ dạng ôn hòa như tỷ tỷ nhà bên:
– Đây là một trò chơi, nghe nói có tổng cộng chín hình dạng khác nhau, có thể tổ hợp và phân ly tùy ý, cực kỳ thần kỳ.
Mọi người lấy làm kỳ lạ, Nguyệt Như càng kích động.
Tiểu Thanh nghe Hậu Bạch Y giải thích thì giống như bừng tỉnh, nàng nói:
– Thì ra là thế…Thứ này chơi hay đấy.
Tiểu Thanh tiện tay xê dịch, mọi người thầm kêu không ổn thì nàng đã dùng sức, một thanh sắt văng ra, sau đó tất cả thanh sắt tung tóe rơi leng keng xuống đất.
Mọi người thầm kêu đáng tiếc mà Nguyệt Như thì trợn mắt.