Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 55: Tiền Phủ Hào Thị
Một Thái Giám Xông Thế GiớiTác Giả: Tuyết Lý
Chương 55: Tiền Phủ Hào Thị
Dịch: Masta4everNguồn: Sưu Tầm
Tiền phủ không gian u tĩnh nên âm thanh cũng không truyền đi quá nhanh, nhưng tiểu nha đầu rất lưu loát, nàng chạy xuyên qua nhiều địa phương và nhanh chóng tiến về phía trước, nhưng cũng không quên kêu lớn:
– Mau tới, mau tới đây, ui da.
Tiểu nha đầu chợt phát ra một tiếng kêu lớn giống như sợ bị người ta đánh xuống đầu.
– Quỷ kêu, quỷ kêu, còn ai ngủ được đây?
Một âm thanh trong trẻo vang lên, giọng điệu mang theo chút phẫn nộ.
– Ui da, tiểu thư đừng đánh, không phải tiểu thư muốn gặp thần tiên sao? Người ta cố ý đến gọi, sao lại đánh người được?
Tiểu nha đầu dùng giọng không tình nguyện nói.
– Cái gì là thần tiên, bổn tiểu thư thấy ngươi hồ đồ rồi.
Tiểu thư kia nghe xong càng thêm phẫn nộ, nhưng sự thật thì cũng không quá phẫn nộ, lại có ý vị chơi đùa, vì thế tiểu nha đầu kia không chút sợ hãi, nàng nói:
– Nào có hồ đồ, tiểu thư không phải luôn nói muốn gặp người kia mà lão gia không cho, hơn nữa tiểu thư còn tức giận phát khóc sao?
– Cái gì?
Tiểu thư chợt kêu lên, có vẻ khá khiếp sợ, nàng nói:
– Ngươi gặp được người kia ở đâu, gặp ở đâu? Vì sao bây giờ mới nói với ta? Hắn có phải có ba đầu sáu tay, cao lớn vạm vỡ, dài ba trượng rộng ba trượng, nhảy mũi một cái làm dìm chết tam quân, thổi một hơi làm cho bầu trời mất đi ánh sáng, chỉ cần hét lên làm làm cho thiên địa bùng cháy, như vậy Hán Cô thành mới bị đốt như thế này…Nói đi, có phải vậy không, ngươi nói mau.
– Tất nhiên, nếu không như vậy thì sao có thể gọi là thần tiên.
Tiểu thư kia ăn nói bậy bạ mà tiểu nha đầu này lại càng ăn nói lung tung, điều này làm cho đám người đang tiến vào cảm thấy choáng váng.
– Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?
Tiểu thư hỏi.
– Đang đi vào Tiền phủ của chúng ta.
Tiểu nha đầu vội vàng trả lời, rõ ràng sợ tiểu thư có khuynh hướng bạo lực.
– Mau, mau mang ta đi.
Tiểu thư kêu lên, nha đầu kia định chạy đi nhưng đúng lúc thấy đám người tiến đến, vì vậy mà hai bên đụng mặt nhau, lúc này mọi người mới được thấy diện mạo của vị tiểu thư kia. Nàng mặc một bộ y phục ngắn màu xanh giống như một kẻ sai vặt nhưng ngực và mông lại bộc lộ thân phận thật sự, tuy diện mạo không phải tuyệt đỉnh nhưng lại có vài phần khí thế anh hùng mà nữ tử bình thường khó thể có được. Đây là một cô nương có thiên hướng nam hài, nàng khá mạnh mẽ, lúc này đang túm tiểu cô nương vừa rồi lao về phía đám người.
– Các người là ai?
Tiểu thư kia chợt hoảng sợ, nàng chợt nhảy dựng về phía sau giống như dưới chân có lò xo.
Tiểu nha đầu mở hai mắt kêu lên:
– Chính là hắn, chính là hắn.
Tiểu nha đầu không đếm xỉa đến bất kỳ người nào khác ngoài Trương Hắc Ngưu, nàng dùng sức chỉ tay vào hắn. Tiểu thư kia hít vào một hơi thật sâu, chỉ cần nhìn vào bộ dạng thì biết tiểu thư này còn chưa trưởng thành, mà thời đại này vì vấn đề dinh dưỡng nên thân hình khá lùn, dù thân thể nàng đã lồi lõm mạnh mẽ, có thể miêu tả là sóng dậy cuồn cuộn nhưng rõ ràng là chưa đến một thước năm, mà thân thể cao vượt mức những người ở đại lục này của Trương Hắc Ngưu thật sự làm nàng kinh hoàng. Lúc này nàng há hốc miệng nhỏ nhắn rồi dùng giọng lắp bắp nói:
– Đúng là thần tiên, thật cao…Cao…Cao…Cao… ….
Khi đám người cảm thấy vị tiểu thư có thể nuốt tất cả vào bụng, nàng chợt khép miệng rồi nói:
– Nhưng sao ta không thấy ba đầu sáu tay, dài rộng cũng chưa đến ba trượng. Này Tiểu Thúy, có phải ngươi cố ý lừa gạt ta? Ngươi cũng biết hậu quả khi lừa gạt bản cô nương rồi đấy.
Tiểu nha đầu liên tục lắc đầu nói: xem tại
– Tiểu thư, sao tôi có thể lừa gạt lão nhân gia người được, đám người ở bên ngoài nói gì đó mà tiểu thư tin là thật, nếu có ba đầu sáu tay và dài rộng ba trượng thì còn là người sao?
Tiểu thư kia gật đầu rồi nhìn Trương Hắc Ngưu nói:
– Nếu không có ba đầu sáu tay, không dài rộng ba trượng, vậy ngươi để người kia hắt hơi hay nhảy mũi cho bản tiểu thư xem.
Mọi người nghe vậy mà cảm thấy dở khóc dở cười.
Lộ Dao nhìn vị tiểu thư kia mà không khỏi nén cười tiến lên nói:
– Đây là Tiền tiểu thư sao?
– Ngươi làm gì thế?
Tiểu thư kia trừng mắt với Lộ Dao:
– Ngươi tiến vào Tiền phủ của chúng ta với ý đồ gì? Không có cha ta ở đây thì muốn ức hiếp bổn tiểu thư sao?
Trong mắt tiểu thư tràn đầy vẻ đề phòng, khi Lộ Dao còn đang liên tục nói không dám thì một giọng nữ nhân lại vang lên.
– Vượng Tài, con đang nói bậy bạ gì đó?
Tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, vài người đi ra, cầm đầu là một nữ nhân ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp đoan trang, ung dung quý phái, tướng mạo và vẻ đẹp cho thấy sự hào phóng. Lộ Dao đã từng gặp mặt người này một lần, đó là phu nhân Hào Thị của Tiền Thông Đạt, mà đằng sau nàng chính là vài nha hoàn và tạp dịch. Nữ nhân này ra vẻ tiểu thư khuê các, nhưng vừa mở miệng đã mắng:
– Lão nương ở bên trong vội vội vàng vàng, nha đầu ngươi lại ở đây lười biếng.
– Nương, con đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên gọi con là Vượng Tài.
Tiểu thư kia hét lớn:
– Không nên gọi con là Vượng Tài, rất khó nghe.
– Nha đầu chết tiệt kia, không gọi là Vượng Tài thì gọi là gì, cha ngươi đã hao tâm tổn trí cầu cho ngươi một cái tên hay, Vượng Tài, Vượng Tài, như vậy dễ nghe cỡ nào? Vì sao không được gọi?
Hào Thị nói.
– Không cần, không cần.
Tiểu thư dùng sức đong đưa đầu:
– Tên gì cũng được, miễn không phải là Vượng Tài.
– Nha đầu chết tiệt kia.
Hào Thị giận dữ nói:
– Không cho gọi thì đánh chết ngươi.
– Đánh chết cũng không muốn.
Tiểu thư dùng sức kêu lên. Khi hai mẹ con đang trình diễn một khung cảnh kinh người thì một nha hoàn khẽ kéo Hào Thị và chỉ vào đám người Trương Hắc Ngưu, lúc này vẻ mặt Hào Thị khẽ biến đổi, nàng khôi phục lại bộ dạng hiền thê rồi nói:
– Không thích thì thôi.
Sau đó Hào Thị ưu nhã xoay người về phía Trương Hắc Ngưu:
– Làm các vị chê cười rồi, gia môn bất hạnh.
Tiểu thư bên kia lại làm mặt quỷ.
– Không có gì, Tiền phu nhân đừng quá lưu tâm.
Lộ Dao khẽ xoa mồ hôi trán, lão sinh ra cảm giác bị đánh bại. Nguyệt Hổ cũng thở ra một hơi, chỉ có Trương Hắc Ngưu là không quan tâm, hắn nói:
– Lần này đăng môn bái phỏng có một vài việc muốn thương lượng cùng lệnh phu, chẳng biết phu nhân có thể truyền đạt một tiếng được không?
– Cũng không phải truyền đạt, vì lúc này phu quân của tôi không có trong phủ.
Hào Thị nói.
– Không biết lão gia ở nơi nào? Nguyệt Hổ hỏi.
Hào Thị cũng không giấu, nàng trả lời:
– Phu quân của tôi bây giờ đang thu nợ trong thành, nhưng nếu có chuyện thì ông ấy sẽ quay về, chư vị nếu không có gì thì xin chờ đợi, dùng chút nước trà.
Đám người Trương Hắc Ngưu thấy như vậy cũng tốt, vì vậy tho Hào Thị tiến vào trong. Hồ Thị cũng là người có quy củ, có phong thái chủ phụ đại gia, nếu không phải có sự kiện vừa rồi thì thật sự rất ưu nhã, nhưng bây giờ ai cũng cảm thấy đồng tình cho Tiền Thông Đạt.
– Thiếp thân cũng biết một chút về thân phận các khách quý, nhưng không biết chư vị bận rộn trăm công ngàn việc đến bái phỏng phu quân không nên thân của chúng tôi là có việc gì cần bàn?
Hào Thị cười ha ha lại có hương vị phong tình của một phu nhân, nàng nói:
– Thiếp thân đã lắm lời rồi, đáng lý ra những thứ này không cần thiếp thân phải hỏi, nhưng trong lòng thiếp thân lại rất lo lắng.
– Phu nhân lo lắng là đúng.
Lộ Dao nói:
– Dù sao mọi việc ở Hán Cô thành còn chưa quyết định, tình thế phức tạp, Tiền lão bản thân là đại lão bản số một số hai ở Hán Cô thành, là người có danh tiếng thường luôn có lo lắng.
Hào Thị mỉm cười nói:
– Thiếp thân cũng không hiêu những gì tiên sinh đã nói, nhưng bây giờ có người như tiên sinh, thiếp thân có gì phải lo lắng?
Trong lòng Lộ Dao thầm nghĩ nữ nhân này khó đối phó, đúng lúc có người dâng trà lên, tất nhiên có thân binh nhận lấy và đặt bên cạnh đám người Trương Hắc Ngưu.
Nguyệt Hổ khẽ nhấp một ngụm trà, hương thơm nóng bỏng chảy vào bụng, hắn không khỏi nói:
– Nguyệt mỗ xuất thân thảo dân nên không hiểu đạo uống trà, nhưng cũng có thể phẩm ra ưu khuyết bên trong, chỉ là không biết trà này tên gì?
Lộ Dao cũng uống một ngụm, lão cũng tán thưởng, trong lòng thầm cảm thấy thế gia trong thành quả nhiên khá sâu sắc, bây giờ Hán Cô thành muốn có cơm ăn phải do lão phân phối, mà Tiền gia còn trà tốt như vậy.
Hào Thị cũng uống một ngụm rồi nói:
– Cũng không có gì, chỉ là Thiết Quan Âm mà thôi, bây giờ trong thành thứ gì cũng thiếu, vì vậy các vị uống vào cảm thấy có chút khác biệt mà thôi.
– Đúng rồi, phu nhân vừa nói lão bản ra ngoài cho vay, không biết có ý gì?
Lộ Dao nói.
– Phu quân tôi thứ gì cũng tốt, chỉ có một thứ không tốt duy nhất là tham tiền, ông chủ Hoàng ở thành tây tổn thất thảm trọng, cần có một khoản tiền cứu nạn, phu quân tôi chạy đi cho ông ta vay, muốn thu được vài thứ, nói ra cũng làm mọi người chê cười Hào Thị nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ khó trách tên mập nhanh giàu, vì lúc nào cũng có thể kiếm tiền được.
Mọi người liên tục mở lời, nói nhảm được một lúc thì nghe thấy âm thanh của Tiền Bàn Tử vang lên bên ngoài:
– Ông chủ Trương, Lộ tiên sinh, Nguyệt đoàn trưởng, Tiền Thông Đạt về chậm rồi.
Tên mập Tiền Thông Đạt đã quay về.