Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 53: Rời khỏi Hán Cô theo cửa đông.
Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 53: Rời khỏi Hán Cô theo cửa đông.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
Cưu Thiên Minh chỉ cười cười nói:
– Với tài cán của Lộ tiên sinh thì có thể đảm đương cả địa vị ngự sử hay hàn lâm ở bên cạnh hoàng đế, nhưng hôm nay Lộ tiên sinh còn ở lại trong Hán Cô thành nhỏ bé này, chẳng lẽ Lộ tiên sinh không hiểu đạo lý kia sao? Nhưng lúc này xin thứ cho Cưu Thiên Minh không muốn ở lại phụng bồi.
Lộ Dao cũng cười nói:
– Cũng vì hiểu rõ đạo lý kia mà lộ dao này mới ở lại Hán Cô.
– Người thường đi đến chỗ cao, nước thường chảy xuống thấp.
Cưu Thiên Minh thở dài một tiếng nói:
– Cưu mỗ không muốn thăng quan tiến chức như diều gặp gió, chỉ muốn đi lại bình an trên đất bằng, Lộ tiên sinh đã hiểu rõ đạo lý này, cũng đừng ngăn cản Cưu mỗ.
– Người có tiếng nói ở đây cũng không phải là Lộ Dao ta.
Lộ Dao đưa mắt nhìn về phía Trương Hắc Ngưu.
Nãy giờ Trương Hắc Ngưu đã nghe được những lời đối chiến của Lộ Dao và Cưu Thiên Minh, hắn không nói gì, bây giờ nghe thấy Lộ Dao mở miệng, hắn nói:
– Không cần nói những lời dư thừa, Trương mỗ là người thống khoái, tất cả là hương thân Hán Cô thành, Trương mỗ cũng không làm chuyện vô tình.
Mọi người vốn rất lo lắng, sau khi nghe được những lời này của Trương Hắc Ngưu thì vội vàng thở ra. Dù ai cũng có suy đoán nhưng cũng không ngờ cục diện sẽ như lúc này, Trương Hắc Ngưu được binh sĩ vây quanh giống như hung thần tuyệt thế, trong lòng không thể nào không sợ hãi. Nếu lỡ may có xung đột xảy ra thì chết hay bị thương cũng là mình, tội gì phải gắng gượng?
– Ông chủ Trương…Trước đó mọi người đề cử ngài làm thủ lĩnh, ông chủ Trương đã bảo vệ Hán Cô không phụ lòng kỳ vọng của tất cả, nhưng mọi người có chí riêng, Cưu mỗ này cũng không dám tranh bất cứ thứ gì với ông chủ Trương, chỉ hy vọng ông chủ Trương có thể vung tay lên thả chúng ta.
Cưu Thiên Minh dùng giọng cầu khẩn nói, tuy giọng điệu có vẻ chân thành, đầu cũng hơi cúi xuống nhưng trong mắt lại lóe lên hàn quang ít người phát giác ra.
– Tất cả các người đều có ý nghĩ như vậy sao?
Trương Hắc Ngưu cũng không quan tâm đến Cưu Thiên Minh, người thế này không còn giá trị gì cả, đến lúc đó chỉ cần truyền lệnh cho Hậu Bạch Y cho đám người này thành phân bón đất khi đi được nửa đường. Nhưng trong đám người cũng không thiếu những quản sự trong thành trước kia, bây giờ Hán Cô không thể thiếu sự trợ giúp của bọn họ, tuy trước đó bọn họ không làm gì ở vị trí của mình nhưng so ra lại mạnh hơn dân chúng bình thường rất nhiều. Bây giờ là thời buổi khó khăn của Hán Cô, nếu thiếu đám người kia và chỉ dựa vào nhóm Lộ Dao, sợ rằng khó thể làm cho tất cả trở lại bình thường.
Trong một tập thể thường có đủ hạng người, đám người kia cũng không phải bền chắc như thép, vì vậy mà đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, trong lúc vô tình không biết làm sao cho phải. Bây giờ Trương Hắc Ngưu chiếm hết ưu thế, dù nói không nên vô tình nhưng đó cũng chỉ là lời nói, nếu có vấn đề gì thì kẻ không may chính là mình. Đám người nhìn về phía thân thể cao lớn uy mãnh của Trương Hắc Ngưu, ai cũng cảm nhận được khí thế và lực áp bách, không ít người phải hít vào một hơi, trước tiên phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình rồi tính sau. Dù ở Hán Cô thành có thể khổ sở hơn một chút, nhưng dù sao cũng thực tế hơn rât nhiều so với một Long Dương thành không biết có đến được hay không.
Có một người đi ra, Cưu Thiên Minh liếc mắt nhìn lại mà tức giận, thầm nghĩ đám tiểu nhân khốn kiếp, Trương Hắc Ngưu như vậy mà cũng đi theo. Như vậy cũng tốt, lão chẳng qua cũng chỉ muốn cầm đám người này làm tấm khiên che chắn mà thôi, bây giờ cũng chẳng cần nữa rồi.
Có người dẫn đầu thì có không ít người đi theo, khi nhân số ở lại ngày càng nhiều thì vẻ mặt Lộ Dao cũng hòa hoãn trở lại, những người này phần lớn là quan viên cấp thấp, là phú hộ trung đẳng, cũng có vài tên địa vị cao nhưng không thể bằng Cưu Thiên Minh, nhưng đây lại là những nhân tài mà Hán Cô thành đang rất cần.
Cuối cùng đám đứng lại đều là người đáng tin của Cưu Thiên Minh, đến trạng thái này thì Trương Hắc Ngưu đã thành công đạt đến mục đích của mình, vì đám này không có giá trị, đi cũng đỡ cho bọn họ phải suy xét vấn đề sắp xếp. Nhưng hắn cũng có hậu chiêu, vì để đám người kia thuận lợi đến Long Dương thành, Hán Cô thành sẽ là ngày tận thế. Tuy Trương Hắc Ngưu không muốn dùng vũ lực ép đám người ở lại, nhưng đám người bỏ đi sẽ không có kết cục gì tốt.
Cưu Thiên Minh dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn đám người bên cạnh, xem ra lúc đầu suy nghĩ của lão quá đơn giản. Trương Hắc Ngưu bảo vệ Hán Cô thành và không được lão xem trọng, dù sao thì lão cũng là người buôn bán lâu năm ở Hán Cô thành, thế lực rắc rối khó gỡ và rất lớn. Cũng vì lão bị mất đi quyền lực mới bất đắc dĩ rời khỏi Hán Cô thành, hơn nữa còn cổ động được rất nhiều dân chúng. Nhưng không ngờ đám người Tống Bình Hòa phản ứng nhanh như vậy, thái độ lại rất kiên quyết, bây giờ có nhiều người bị Trương Hắc Ngưu thuyết phục, chỉ còn lại vài thành viên cao tầng và gia nô mà thôi.
– Ông chủ Trương sẽ chẳng phải nói không giữ lời đấy chứ?
Tất nhiên Cưu Thiên Minh cũng không vì vậy mà có biểu cảm không tốt, bộ dạng vẫn rất ung dung nhưng lời nói đã có vài phần e sợ.
– Điều này là đương nhiên, không cùng đạo thì không cùng mưu, các vị nếu đã không có tâm tư sống chết với Hán Cô thành, Trương mỗ sẽ không giữ lại, chư vị có thể đi được rồi.
Trương Hắc Ngưu phất tay, trước mắt chỉ là ba trăm người, phần lớn là nhóm phú hộ cao tầng với gia quyến và người hầu mà thôi.
Trương Hắc Ngưu ra lệnh với Nguyệt Hổ:
– Nguyệt lão đệ mở cửa thành để đám người này đi.
Trong mắt đám người Cưu Thiên Minh bùng lên cái nhìn vui sướng, Nguyệt Hổ cũng không biết Trương Hắc Ngưu nghĩ thế nào mà thả người nhưng vẫn chấp hành chỉ thị, hắn nói với thân binh thủ hạ:
– Mở cửa thành.
Khi vài tên binh sĩ vạm vỡ kéo dây thừng thì cửa đông mới sửa chữa của Hán Cô thành chợt vang lên một âm thanh nặng nề, một khe hở xuất hiện, đám người Cưu Thiên Minh lớn tiếng hoan hô.
Cưu Thiên Minh mỉm cười nói:
– Đa tạ ông chủ Trương, hôm nay ông chủ Trương cho ra một đường sống, ngày khác Cưu Thiên Minh sẽ tương báo.
Lộ Dao lạnh lùng hừ một tiếng.
Trương Hắc Ngưu đột nhiên vung tay lên tỏ ý cho Nguyệt Hổ dừng động tác mở cổng thành, lúc này cổng thành chỉ hé ra một khe hở nhỏ, miễn cưỡng có thể thấy cảnh tượng bên ngoài nhưng muốn đi ra thì chỉ là vọng tưởng. Lúc này hy vọng của đám người như rơi vào vực sâu, vẻ mặt Cưu Thiên Minh biến đổi, lão nói:
– Ông chủ Trương, đây là ý gì?
– Trương mỗ đã ọi người thấy thành ý của mình, như vậy mời Cưu đương gia cũng nên biểu hiện chút thành ý. Người có thể đi nhưng tất cả xe ngựa gia súc đều phải để lại cho Trương mỗ.
Đây là những gì mà Lộ Dao và Trương Hắc Ngưu đã từng bàn bạc.
– Cái gì?
Vẻ mặt Cưu Thiên Minh chợt biến đổi, hắn nhìn vài cỗ xe ngựa và súc vật trong đoàn người rồi nói:
– Tuy Hán Cô thành và Long Dương thành chỉ cách nhau hai ngày lộ trình, nhưng dù sao cũng là núi cao đường hiểm, không có đám gia súc đi thay người… ….
Trương Hắc Ngưu vung tay lên nói:
– Những thứ này Trương mỗ không muốn nghe, chỉ cần các ngươi để lại xe và gia súc thì coi như nể mặt, không cần phải liều lĩnh. Đây đều là những thứ hữu dụng với Hán Cô thành, người đi nhưng vật phải ở lại.
Một lão nhân ăn mặc cực kỳ hoa lệ nhưng rất gầy yếu hô lên:
– Ông chủ Trương làm vậy rõ ràng là muốn mạng lão phu, lão phu đã cao tuổi, nếu đi bộ thì sao còn sống đến Long Dương thành.
– Đúng vậy, hơn nữa ta còn có nhiều nữ quyến, sao có thể lặn lội đường xa như vậy được?
– Mẹ ta đã hơn tám mươi, chẳng lẽ còn tự đi?
Lúc này tình cảnh chợt rối loạn.
Trương Hắc Ngưu khôg quan tâm, hắn nói:
– Muốn đi thì để đồ vật lại, còn những thứ khác đừng nhắc đến. Trương mỗ cho cac người thời gian suy xét, sẽ đếm đến một trăm, ai muốn đi hay ở thì chỉ cần một ý nghĩ mà thôi.
Trương Hắc Ngưu vừa nói xong thì lập tức có thân binh mở miệng đếm, từ một đến một trăm cũng chỉ mất thời gian ngắn mà thôi, từng tiếng hô lớn vang lên, cảm giác khó chịu bùng lên trong lòng đám người trước mặt.
– Ta ở lại.
Cuối cùng cũng có người không chịu được áp lực vào lúc này, nếu không có xe ngựa thì sao có thể đến Long Dương thành? Bọn họ không phải thường dân, hai chân không thể lặn lội đường xa.
Cưu Thiên Minh thầm nghĩ Trương Hắc Ngưu thật sự ác độc, nhưng lão đã quyết tâm thì khó lay chuyển, lúc này một đám người ở lại làm cho lão càng lúc càng cô đơn.
– Cưu đương gia xem ra đã quyết tâm.
Lộ Dao nói.
– Không dám… ….
Cưu Thiên Minh vẫn còn lại chút ung dung, lão nói:
– Nhưng mọi người có hướng đi bất đồng, ý chỉ của bọn họ không kiên cường, ngược lại thì thủ đoạn của Lộ tiên sinh quả nhiên rất tốt.
– Nếu so sánh thủ đoạn thì Lộ Dao không thể nào so với Cưu đương gia, nhưng nếu Cưu đương gia đã có quyết tâm thì Lộ Dao cũng chỉ chúc đi đường bình an.
Lộ Dao khẽ chắp tay.
Cưu Thiên Minh đáp lễ:
– Đa tạ.
Lúc này ánh mắt Cưu Thiên Minh nhìn về phía Trương Hắc Ngưu và Lộ Dao, hai người này không nói lời nào.
Sau khi đám người tán đi thì Trương Hắc Ngưu mới chỉ thị cho Nguyệt Hổ ở trên thành mở cửa, bỏ qua vài chiếc xe ngựa và vật tùy thân. Cưu Thiên Minh thi lễ thật sâu với Trương Hắc Ngưu và Lộ Dao, sau đó đưa một trăm người còn lại rời khỏi cổng Hán Cô thành.
Mọi người đứng nhìn bóng lưng của nhóm người Cưu Thiên Minh, Nguyệt Hổ và Tống Bình Hòa lúc này đi đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu và Lộ Dao rồi hỏi:
– Cho bọn họ đi như vậy sao?
– Tất nhiên sẽ không.
Trương Hắc Ngưu không nói lời nào nhưng Lộ Dao lại chậm rãi nói ra một câu.