Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 172: Sát uy của Minh Tú


Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 172: Sát uy của Minh Tú


Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 172: Sát uy của Minh Tú


Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm


– Nếu ngươi muốn hỏi, vì sao không trực tiếp hỏi ta?
Trương Hắc Ngưu bước lên một bước ngăn trở ánh mắt của Minh Tú nhìn vào Bạch Kim Nguỵêt. Lúc này đám người Vân Quan Nguyệt, Chu Bất Đồng cũng tụ cả tới đây. Ba kiếm thủ Long Hổ Báo lại càng sẵn sàng, chỉ có Quỷ kiếm và Vương Đạo Thống vẫn ngồi yên trên xe ngựa.

– Bổn tiểu thư lại không nghĩ hỏi ngươi!
Minh Tú khẽ lắc đầu, quanh thân bắt đầu hiện ra kiếm hoa, đây là biểu hiện của việc nàng bắt đầu đề tụ công lực, mọi người theo bản năng lùi về phía sau. Bất quá Trương Hắc Ngưu vẫn vững vàng đứng thẳng bất động như cũ nhìn vào Minh Tú, Minh Tú quát lên:
– Nam nhân không có quan hệ tránh sang một bên!

– Ta là phu quân của ngươi!
Trương Hắc Ngưu nói ra một câu làm mọi người đều biến sắc. Bạch Kim Nguyệt hơi tái mặt còn Lý Phù Dung kích động thiếu chút nữa vọt ra khỏi xe. Đám người Vân Quan Nguyệt thì nhìn nhau ngơ ngác, Minh Tú cả kinh, thậm chí kình khí trên người nàng hơi tản ra nhưng trong nháy mắt khôi phục, khuôn mặt khẽ đỏ lên, nổi giận:
– Ngươi nói nhăng gì đó, bổn tiểu thư chưa từng kết hôn! Rõ ràng còn là xử nữ……!


Minh Tú nói tới đây thì dừng lại, sắc mặt cổ quái, với tu vi cao thâm của mình, nàng biết rõ từng biến hóa nhỏ nhất trong cơ thể nên nhìn sững vào Trương Hắc Ngưu rồi Bạch Kim Nguyệt phía sau, bắt đầu tin là đúng, càng lúc càng chần chừ rồi cuối cùng phát sinh biến hóa.

Lúc này ký ức của Minh Tú tựa hồ lại ở một thời gian trước rất lâu, không phải là Minh Tú trong cuộc chiến hoàng cung mà là mới vừa xuất đạo. Lúc đó nàng một thân sát khí, mặc dù có một phu quân đoản mệnh nhưng tạm thời bị quên lãng.

– Không thể nào!
Sắc mặt Minh Tú sắc cực kỳ khó coi, không cách nào giải thích tại sao mình không còn là xử nữ. Hơn nữa trong cơ thể phát ra một luồng tinh khí cổ quái, hùng hậu tinh thuần, hòa hợp với tinh khí của nàng làm công lực bản thân lại tăng thêm một bậc. Vừa rồi nàng không để ý nhưng bây giờ mới cảm thấy điều kỳ lạ trong đó, đây rõ ràng là do mình luyên môn tâm pháp song tu với nam nhân, hơn nữa căn cứ theo cường độ này thì nam tử song tu có công lực vượt trên nàng, phân tích chỉ có Trương Hắc Ngưu là người khả năng nhất.

Ngoài miệng nói không thể nào nhưng trong lòng Minh Tú cảm giác sự thật chính là như thế.

– Phải không?
Trương Hắc Ngưu hỏi.

– Không phải!
Minh Tú ra sức lắc đầu, nhìn chăm chăm vào rương Hắc Ngưu:
– Ngươi là thần thánh phương nào?

– Cái này đúng rồi, cuối cùng còn không phải là muốn hỏi ta!
Trương Hắc Ngưu nói.


Khuôn mặt Bạch Kim Nguyệt thoáng hiện vẻ ghen tỵ, cho dù mình và Trương Hắc Ngưu thân mật như thế nào nhưng cũng không thể đạt được một danh phận,chân chính. Nhìn Minh Tú trước mắt chỉ là một nữ nhân đột nhiên xen vào lại có thể chiếm được vị trí mà mình ao ước.

Kim Ngọc Điêu Linh trong tay Minh Tú từ từ nhạt dần nhưng hàn ý trong mắt lại dần dần gia tăng, mở miệng nói:
– Nhìn khắp cao thủ thiên hạ, thân thủ như ngươi chưa từng thấy qua. Nhưng ta biết có một người từ tướng mạo đến thân thủ tương đối phù hợp với ngươi, chỉ là ngươi chắc không phải là y!

Mọi người thầm hỏi không biết người mà Minh Tú nói là ai.

Trương Hắc Ngưu ngạc nhiên:
– Ngươi đang nói tới ai?

Vẻ mặt Minh Tú cổ quái, nói:
– Chính là cao thủ mà hắc đạo đều biết, một thân khổ luyện được xưng đệ nhất thiên hạ……
Vân Quan Nguyệt tựa hồ nhớ ra điều gì đó, lúc trước y cũng từng hoài nghi qua nhưng sau đó gạt đi, giờ nghe Minh Tú nói ra thì bất giác lại nghĩ tới.

– Đệ nhất thiên hạ?
Trương Hắc Ngưu tự hỏi, trong thiên hạ còn có nhân vật số một này, hỏi:
– Ngươi nói là ai?

Lý Phù Dung cũng vô cùng hưng phấn. Trong lòng tự nhủ đệ nhất thiên hạ là phong cách thế nào nha, sau này đem về cho tỷ muội thân mật xem một chút thì chẳng phải mình sẽ uy phong rực rỡ, ý niệm trong đầu chuyển động, suy tư chiến lược của mình.


Đồng dạng lẩm bẩm như Minh Tú còn có Trần Tiểu Thúy, nàng cũng không biết cái gì gọi là công phu khổ luyện, nhưng biết cái gì gọi là đệ nhất thiên hạ. Nếu như Trương Hắc Ngưu là đệ nhất thiên hạ thì chỉ cần mình học được một thứ của hắn đã đủ để báo thù cho cha mẹ rồi.

– Người này danh hiệu ở trong giang hồ cũng vô cùng vang dội, hơn nữa thân hình khôi ngô cũng là tuyệt vô cận hữu, bất quá vẫn không thể cùng đánh đồng!

Minh Tú nhìn lại thân hình Trương Hắc Ngưu, trên mặt thoáng ngượng ngùng, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh thân thể để trần cường tráng của hắn, thậm chí thân thể bắt đầu nóng lên, một vài chỗ lại càng bỏng rực, bàn tay nhỏ bé khẽ run, trong lòng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, đây không phải là ký ức từ trong đầu truyền lại mà là tiềm thức bản năng. Chẳng phải mình đã giao hoan với tên to con này! Không thể nào, nếu đúng là vậy thì mỗi buổi tối chẳng phải mình đã bị đè chết rồi.

Minh Tú nói đến một nửa nhưng làm ra một cử động kỳ quái nhất thời làm mọi người sững ra. Đám người Bạch Kim Nguyệt vẫn đang nghe nàng nói chợt thấy yên lặng thì khó chịu, hận không được tiến lên thúc giục một tiếng, nhưng ở đây ngoại trừ Trương Hắc Ngưu ra, lại có người nào dám mở miệng.

Trương Hắc Ngưu cũng không mở miệng.

Minh Tú tiếp tục nói:
– Bất quá trong thiên hạ thần công bí kỹ đếm không xuể, nghe nói ở chỗ phát nguyên phật môn có một môn công pháp thần kỳ có thể thay đổi hình thể cử chỉ của người, cao thấp mập ốm trong lúc tùy ý biến hóa, biết đâu là ngươi tu luyện môn công phu này cũng không chừng……
Minh Tú nói đến đây thì chợt sững lại, bị ngay lời nói của mình hù dọa, nếu là xui xẻo đúng thật là người kia thì mình….

Mọi người phiền giận, nói như thế nào một hồi lại tiếp tục im lặng.

Chu Bất Đồng nhỏ giọng hỏi Vân Quan Nguyệt:
– Vị này trong giang hồ không phải là đã từng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, sao lúc nói chuyện vào lúc mấu chốt thì cứ kẹt lại vậy?
Chu Bất Đồng cũng biết thân phận của Minh Tú nên hỏi như vậy.
đọc truyện mới nhất tại .
Vân Quan Nguyệt lắc đầu:
– Chưa từng từng có tin đồn như vậy, Tú Hoa Nương của chánh đạo thập đại uy danh lan xa, tương truyền nàng lãnh nhược băng sương, bình thời cực ít nói chuyện, cho dù nói chuyện cũng đơn giản rõ ràng, câu thường xuyên nhất chính là…… Ngươi nhất định phải chết!


Chu Bất Đồng không phản bác được.

– Ngươi nhất định phải chết!
Minh Tú chợt biến sắc, thân thể cũng không biết là vô cùng tức giận, hay vô cùng kích động mà khẽ run lên, thực khí mãnh liệt lưu động làm không khí hỗn loạn. Kim Ngọc Điêu Linh lại lần nữa phóng ra quang mang làm vầng thái dương thất sắc, nàng không dám tiếp tục nhớ lại, trước mắt người này dù có bao nhiêu quan hệ với mình thì chỉ có một ý niệm chính là giết chết hắn!

Nàng quên mất sự chênh lệch công lực giữa hai bên, cũng quên mất hai bên có thể có quan hệ, tinh quang trong mắt bắn ra tựa như hai vầng mặt trời nhỏ. Đá núi dưới chân nàng bắt đầu băng liệt, Vân Quan Nguyệt hét lớn một tiếng:
– Mọi người lui về phía sau!

Một đóa kiếm hoa tuyệt diễm trong nháy mắt bao phủ cả vùng đất. Quang hoa do kiếm khí tạo thành từ thân thể của Minh Tú khuếch tán ra chung quanh, cắn nuốt mọi thứ trên đường, kiếm khí xoay tròn phiêu tán ra như một xoáy nước nghiền nát mọi thứ.

Song thủ Trương Hắc Ngưu khẽ vạch lên hình thành một bức tường bằng chân khí trước mặt bảo vệ mấy người Bạch Kim Nguyệt phía sau. Từ bên hông Vân Quan Nguyệt tuôn ra một đạo cường quang chói mắt , càng thắng được quang hoa kiếm khí của Minh Tú, hai vầng kiếm khí va chạm làm không gian bạo liệt, mặt đất chằng chịt vết nứt. Ba kiếm thủ Long Hổ Báo đồng tâm hiệp lực, ba kiếm cuộn vào nhau hình thành một không gian kiếm khí nho nhỏ. Chu Bất Đồng vừa lúc đứng bên cạnh Vân Quan Nguyệt, Vân Quan Nguyệt theo bản năng mở rộng kiếm khí trùm lên tránh cho Chu Bất Đồng tai hoạ ngập đầu. Chu Bất Đồng sợ đến ngây dại, cao thủ bậc này ra chiêu dĩ nhiên là đáng sợ như vậy, sau này gặp lại cao thủ như thế thì đừng mơ tiếp cận mà nhanh chóng trốn xa trước khi bị nổi giận.

Lý Phù Dung mở to hai mắt, xem thế là đủ rồi, thầm nghĩ nữ nhân như vậy ngàn vạn lần không nên vào cửa Trương gia. Khủng bố như vậy sau này mình làm sao lăn lộn? Tiểu Vũ Điểm ở bên cạnh cũng vô cùng hưng phấn, nàng không biết kiếm chiêu của Minh Tú đáng sợ, chỉ biết kiếm chiêu mỹ lệ như vậy bình sinh lần đầu nhìn thấy, trong nháy mắt tỏa ra kiếm hoa vô số, mị lực mãnh liệt chỉ khiến người ta muốn chui vào.

Minh Tú cũng cảm thấy có chút ngoài dự liệu, uy lực của kiếm chiêu vượt quá tưởng tượng của mình, hình như đã không thể khống chế nên hơi chấn động khiến kiếm thế hơi ngưng trệ. Vân Quan Nguyệt vốn không muốn xuất thủ thấy vậy thì bất giác công tới, điều này hoàn toàn là bản năng kiếm thủ của y.

Thực khí mãnh liệt quán chú vào thân kiếm khiến kiếm của Vân Quan Nguyệt phát ra tiếng kêu ong ong, kiếm quang mãnh liệt bị Vân Quan Nguyệt dùng công pháp kỳ lạ áp chế ở mũi kiếm, theo quỹ đạo chuyển động tạo thành một đường cong duyên dáng. Cổ tay của Vân Quan Nguyệt biến hóa xảo diệu làm xuất hiện trong không trung chín đạo kiếm quang, chia ra từ chín phương vị, chín góc độ, chín loại tiết tấu tốc độ bất đồng đâm ra chín loại kình đạo lẫn kiếm chiêu bất đồng.

Minh Tú cười khẽ, quang hoa kiếm khí chợt vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, hừ lạnh:
– Cửu tiêu vân long kinh diễm kiếm pháp! Ngươi là người của Cửu Tiêu kiếm phái!

Nói xong nàng tiện tay hoành ngang Kim Ngọc Điêu Linh rồi đâm về phía trước


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.