Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 153: Chuyện cũ kiếp trước


Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 153: Chuyện cũ kiếp trước


Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 153 : Chuyện cũ kiếp trước


Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm


Lôi Âm tự hoàn toàn xứng đáng là đoàn thể võ đấu mạnh nhất phật môn, bất luận từ số lượng cũng là nhân tài kiệt xuất trong phật môn, ngay cả Mật Tông thần bí khó lường nhất cũng không thể bằng được, lịch sử đã lâu, đệ tử đông đảo, trải rộng các nơi trên đại lục. Hơn nữa có nhiều nhân sĩ quyền quý, danh liệt thượng tầng thập đại môn phái, trong chốn giang hồ tất cả các loại sự vụ lớn nhỏ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. Bất quá bản thân Đại Lôi Âm Tự cũng không coi trọng võ lực mạnh yếu, chân chính chú trọng là tu hành phật pháp, tham thảo phật lý và truyền bá phật môn. Cho nên Đại Lôi Âm Tự ở trong giang hồ làm cho người ta ấn tượng như là một trọng tài.

Nghe nói là Đại Lôi Âm Tự, Bạch Kim Nguyệt quả thực như như sấm bên tai, bởi vì Lôi Âm quốc ít nhiều cũng có một chút vết tích của Đại Lôi Âm Tự, lập tức nhìn chúng tăng với vẻ sùng kính.

Trong hậu viện, lão hòa thượng chậm rãi bước về phía trước, tới một cây đại thụ thì đứng lại, quay đầu nhìn về Trương Hắc Ngưu phía sau, trong ánh mắt đầy vẻ tang thương hoài cảm, bàn tay già nua đặt lên cây đại thụ, nhẹ nhàng vuốt ve, lẳng lặng không lên tiếng.

– Ngươi là ai?
Trương Hắc Ngưu mở miệng hỏi, lão hòa thượng này làm ình ấn tượng cực kỳ kỳ quái, mặc dù là hết sức quen thuộc nhưng không thể nhớ ra tên. Lão hòa thượng nghe vậy, hai mắt bạo xạ ra một luồng thần quang kinh người, phảng phất trong lúc bất chợt biến ảo thành một La Hán toàn thân tràn đầy lực lượng vô cùng vô tận. Tăng y trên người tung bay, hình thành trên mặt đất một vòng sóng hình tròn khuếch tán ra bốn phía, mở miệng nói:

– Ngươi thật không không nhận ra ta?

– Ngươi là ai?
Mặc dù khí thế lão hòa thượng kinh người nhưng Trương Hắc Ngưu phảng phất căn bản không cảm giác, hỏi lại lần nữa. Ký ức của Trương Hắc Ngưu đối với người này hết sức kỳ quái, mặc dù mơ hồ cảm thấy lão hết sức căm hận mình nhưng mình đối với lão không hề có ý định công kích.

Khí thế trên người lão hòa thượng chợt thu lại, bốn phía không khí kịch liệt co rút phát ra thanh âm rất nhỏ khôi phục yên tĩnh. Lão hòa thượng lại trở về hình tượng lão nhân già nua khô gầy, nước mắt chậm rãi chảy ra:
– Sư huynh! Ngươi thành công rồi!

– Thành công?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái, lão hòa thượng này là có ý gì.

– Thật sự thành công! Thật sự thành công! Thật không thể tin…… Dĩ nhiên là thật!
Lão hòa thượng kích động, tiến lên đi quanh Trương Hắc Ngưu:
– Mặc dù thân hình Trương huynh có thay đổi, nhưng vẫn không thể nào giấu được đôi mắt sư đệ …… Không ngờ sư huynh tự đọa tâm thần, làm trái với nhiều điều cấm của phật môn, nghịch chuyển lục đạo chuyển sang kiếp khác. Hôm nay có thể thoát thai hoán cốt, thành tựu phật môn vô thượng đại Kim Cương hồn nguyên kim thân, quả nhiên thật đáng mừng, thật đáng mừng, chẳng qua đáng tiếc, đáng tiếc, sư đệ không thể đem điều này thông báo giang hồ, để cho người giang hồ đều biết sư huynh đã tu thành vô thượng đại thần công!

Lão hòa thượng này quả thực là không giải thích được, Trương Hắc Ngưu ngơ ngác không rõ lão nói cái gì.

– Sư huynh lấy vô thượng đại nghị lực, vô thượng đại thần công này dẫn đến tâm thần tổn thương nặng nề, tính tình đại phản, một lần nguy hại giang hồ. Chẳng bao lâu sau, sư đệ ta cũng cho là sư huynh tẩu hỏa nhập ma, rơi vào Atula chi đạo, khó có thể kềm chế! Hôm nay mới biết được đây chính là nghịch chuyển lục đạo để chuyển thế! Trước phá sau xây, chính là đạo lý này, chính là đạo lý này!

Lão hòa thượng tựa hồ đang suy ngẫm cái gì.

– Ngươi rốt cuộc là người nào?
Trương Hắc Ngưu hỏi lần thứ ba.

Lão hòa thượng lúc này mới phản ứng:
– Nha…… Đúng đúng! Bây giờ sư huynh chuyển sang kiếp khác sau, đã là một người khác có trí nhớ hoàn toàn mới! bần tăng pháp danh Tuệ Hải, mấy chục năm trước từng cùng thí chủ từng có tình đồng môn, bất quá bây giờ cũng bất quá là một lỡ đường mà không quen biết người xa lạ rồi! Lão hòa thượng khẽ cảm khái, tâm thần tựa hồ là khôi phục đến từ trước bình tĩnh, nhìn Trương Hắc Ngưu ánh mắt một mảnh tường hòa, không còn có mới vừa rồi một vẻ khẩn trương cùng kinh ngạc.

– Vậy ta là ai?
Trương Hắc Ngưu chỉ vào mình.

– Ngươi chính là ngươi? Ngươi không biết ngươi là ai? Lão nạp thế nào biết ngươi là ai?
Tuệ Hải trong lúc bất chợt tiết lộ thiên cơ, giờ đã bình tĩnh lại:
– Lão nạp bây giờ còn muốn thỉnh giáo thí chủ đến tột cùng là thần thánh phương nào?

– Ta?
Trương Hắc Ngưu cực kỳ kỳ quái, lão hòa thượng này tựa hồ là biết cái gì nhưng lại không muốn nói. Bản thân trong lúc ngơ ngác cũng không có công kích tâm cơ, nhất thời không biết như thế nào cho phải, Trương Hắc Ngưu suy tư một chút hỏi:

– Ngươi biết rất rõ ràng, tại sao không nói với ta?

– Kiếp trước đã qua, chuyện cũ không có ở đây, thí chủ cần gì phải khổ sở cưỡng cầu?
Tuệ Hải khẽ cúi đầu.

Trương Hắc Ngưu tựa hồ hiểu ra, đúng là cần gì đi hỏi quá khứ của mình, gật đầu:

– Chỉ giáo!

– Bất quá……
Tuệ Hải bất chợt nói.

– Bất quá cái gì?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
truyện từ
– Lão nạp muốn mời thí chủ chỉ giáo một phen, kính xin thí chủ không nên cự tuyệt! Tuệ Hải chợt ngẩng đầu, hai mắt đột nhiên lóe sáng như một vầng mặt trời nhỏ, thân thể tuôn ra một luồng kình khí vô cùng cường đại nhưng lại ẩn chứa khí tức bình hòa, trong không khí tạo thành gợn sóng khuếch tán ra bốn hướng, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, phát ra một tiếng trầm muộn rồi cả người từ từ trôi nổi trên không trung.

– Chỉ giáo?
Trương Hắc Ngưu , lãnh đạm nhìn Tuệ Hải trước mắt tùy ý đem khí thế tự thân tăng lên tới cực hạn, chẳng qua kình khí khi ép tới hắn thì như bị lưỡi đao sắc bén tách ra hai bên. Trương Hắc Ngưu vẫn vững vàng, ánh mắt Tuệ Hải dần dần trở nên hưng phấn, song chưởng chậm rãi phất lên, nhẹ nhàng đánh về phía Trương Hắc Ngưu , nhìn như vô cùng tùy ý nhưng không gian trước mặt Tuệ Hải như bị vặn vẹo, thiên địa rung chuyển dữ dội, trong không trung hiện ra một chưởng ấn trông rất chậm chạp như tiến về trước nhanh như chớp. Chưởng ấn càng lúc càng lớn, lúc tới trước mặt Trương Hắc Ngưu thì nháy mắt đã lớn hơn thân ảnh khổng lồ của hắn.

Tuệ Hải chợt duỗi thẳng tay, chưởng ảnh nặng nề đánh vào thân thể Trương Hắc Ngưu. Lúc này trong mắt Trương Hắc Ngưu khẽ phát ra kỳ quang, chiêu số như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Võ công của lão hòa thượng này tựa hồ còn cao hơn Vân Quan Nguyệt, nhưng nếu chỉ là thế thì chưa thể rung chuyển Trương Hắc Ngưu, một bình chướng chậm rãi vừa động, chưởng ảnh chạm vào lập tức biến mất không thấy gì nữa.


Tuệ Hải mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trong dự liệu, thân ảnh tại chỗ chợt biến mất, thủ chỉ hướng vào hậu tâm của Trương Hắc Ngưu. Lúc này trên tay lão có một luồng kim quang nhàn nhạt bao phủ, chân khí không ngừng nhanh chóng lưu động, tạo thành một mũi khoan vô cùng bén nhọn, hung hăng đâm về thân thể Trương Hắc Ngưu. Bờ vai Trương Hắc Ngưu khẽ nhô lên, cũng không quá quan tâm hậu tâm bị hở, thủ chỉ của Tuệ Hải chạm vào thì phát ra thanh âm leng keng. Lúc này chúng tăng nhân bị kinh động chạy ra, dẫn đầu là Tuệ Minh, giật mình nhìn chiêu số Tuệ Hải sử dụng , kêu lên:
– Chân phật toản?

– Cái gì? Những tăng nhân khác cũng thất kinh:
– Sư phụ lúc nào học xong môn thần công này?

– Cái gì Chân phật toản?
Bạch Kim Nguyệt chạy đến ngơ ngác:
– Các ngươi đang nói cái gì?

– Chân phật toản! Đây là một môn chỉ công thần kỹ của Đại Lôi Âm Tự chúng ta, chuyên phá chân khí hộ thân nội gia, là một trong những thần công có lực sát thương nhất của Đại Lôi Âm Tự!
Tiểu hòa thượng kêu lên, Bạch Kim Nguyệt nhất thời vô cùng khẩn trương, bởi vì nàng nhìn thấy thủ chỉ của Tuệ Hải đã nặng nề đánh vào hậu tâm không chút phòng bị của Trương Hắc Ngưu .

– Boong! Thanh âm phảng phất như đánh vào chuông đồng, phát ra một tiếng vang vọng. Tuệ Hải biến sắc, Chân phật toản vô kiên bất tồi của lão tựa hồ như đánh vào kim cương, chẳng những không có tác dụng còn làm cho ngón tay đau điếng, cơ hồ mất đi tri giác. Tuệ Hải lui về phía sau một bước , vừa lúc đón nhận Tuệ Minh chạy tới đỡ lấy, khó hiểu nhìn đối phương vẫn bình thản. Trương Hắc Ngưu tiến lên một bước, một quyền nặng nề đánh ra.

Thiên địa tối sầm, cát bay đá chạy! Phảng phất thế gian một lần nữa quy về lúc khai thiên tích địa hỗn độn. Vẻ mặt Tuệ Hải thoáng cái trở nên vô cùng quái dị còn trong lòng Tuệ Minh cực độ rung động. Một quyền này uy thế vô cùng cường đại, cơ hồ muốn đem thiên địa cắn nuốt, thật sự là do người có thân thể khôi vĩ như thiên thần hạ phàm này phát ra sao? Y đọc lên một tiếng phật hiệu, vừa muốn tụ tập công lực cả người thì bị Tuệ Hải kéo lại. Tuệ Minh kỳ quái nhìn về Tuệ Hải, cảm thấy không khí bốn phía kịch liệt lưu động, một áp lực vô cùng cường đại ép vào thân thể mình, ngũ giác thoáng cái bị tiêu giảm đến một mức độ kinh người.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ở giữa thiên địa chỉ còn lại rõ ràng một quyền đầu kia. Theo sự vận động của nó, cả thiên địa cũng bị hấp dẫn trong đó, tất cả động tác tránh né đều không thể tùy thân sở dục, phương pháp duy nhất chính là ngạnh kháng. Trong thiên hạ rốt cuộc quyền đầu của ai là có khí thế hủy thiên diệt địa như vậy. Tuệ Minh cơ hồ cho là mình phải chết nhưng Tuệ Hải khẽ nói mấy chữ kích động:
– Chân diệt ma kim cương hủy thiên diệt địa thần quyền!
Tuệ Minh trong lòng run lên, vì cái tên này cảm thấy chấn động mãnh liệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.