Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 15: Nộ Hổ nhập điếm.
Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 15: Nộ Hổ nhập điếm.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
Trương Hắc Ngưu cũng không có ý muốn đả thương vị bang chủ Sơn Vạn Trọng này, với cảnh giới của hắn thì đối phương đã chẳng thể làm gì được. Vì vậy mà một đòn tùy ý của hắn trong mắt Sơn Vạn Trọng chính là một kích khủng bố che phủ thiên địa. Khoảnh khắc khi Trương Hắc Ngưu vung tay thì Sơn Vạn Trọng nghĩ rằng mình sẽ như vậy chết đi, nếu so sánh với một kích của Trương Hắc Ngưu thì đòn Bài Sơn chưởng của Sơn Vạn Trọng chỉ là thứ đồ chơi của hài tử. Mà một đòn của Trương Hắc Ngưu đánh lên người Sơn Vạn Trọng cũng không sinh ra cảm giác đau đớn, khi Sơn Vạn Trọng còn kỳ quái thì một lực lượng khó thể chống đỡ đã làm hắn xoay tròn, rõ ràng Trương Hắc Ngưu chỉ vung tay đã làm cho vị cao thủ trước mắt xoay như gió lốc.
– Hay quá…Tướng công.
Tú Nương lớn tiếng kêu lên, vừa rồi nàng thiếu chút nữa bị Trương Hắc Ngưu hù chết, Văn Trọng thì không thể tin vào tình cảnh trước mắt, Sơn Vạn Trọng…Đây là nhân vật không tầm thường…Là bang chủ đệ nhất bang ở Hán Cô thành, là cao thủ xếp đầu Tần quận. Nhưng hôm nay Bài Sơn chưởng của hắn vừa trúng Trương Hắc Ngưu thì chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn bị một chưởng…Không, phải nói là một cú vung tay của Trương Hắc Ngưu xoay như dế, điều này là quá mức kinh người. Ông chủ Trương Hắc Ngưu của Trương gia tửu điếm này là thế nào? Chính mình làm việc dưới tay hắn, nếu mình có được một phần lợi hại của hắn, như vậy mình có thể…Vì thế mà hai mắt Văn Trọng bùng ra thần quang.
Tiểu Thanh lúc này mới lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, đám tiểu nhị thì phát ra tiếng kêu gào ủng hộ:
– Thanh Sơn bang cũng chẳng đáng là gì, ông chủ của chúng ta là vô địch thiên hạ.
Đám người Thanh Sơn bang trợn tròn mắt, tên đạn hán đen đủi trước mặt giống như một pho tượng cự thần khủng bố, như núi lớn ngập vào mây không thể đánh bại, tất cả ở trước mặt hắn đều vô nghĩa.
Khi thấy Sơn Vạn Trọng xoay chuyển chậm lại thì Trương Hắc Ngưu lại vung tay, luồng khí tức khủng bố lại cuốn lấy làm thân thể Sơn Vạn Trọng xoay tròn, vì vậy nếu muốn dừng lại là điều không thể. Trương Hắc Ngưu chợt thở dài, đây là tiêu chuẩn võ công của thế giới này sao? Nếu so với trước đó hắn phóng khỏi hoàng cung thì thật sự không bằng, đúng là xấu hổ. Vì vậy mà hắn cảm thấy nhàm chán, bây giờ điều làm hắn cảm thấy hứng thú chính là những ánh mắt tràn đầy tình cảm phức tạp ở phía bên kia đang nhìn sang bên này.
Phụ nhân cưỡi ngựa trắng chợt cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, nàng càng giữ chặt lấy đốc kiếm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây là thực lực của hắn sao? Sơn Vạn Trọng người Thanh Sơn bang đứng trước mặt hắn như một hài tử đáng thương, mà nhìn biểu cảm của hắn lại đơn giản như đuổi ruồi bọ, chẳng lẽ sau nhiều năm, nàng cố gắng điên cuồng nhiều năm để đề cao công lực, thậm chí đã vượt qua cả tỷ phu và tỷ tỷ để trở thành đệ nhất cao thủ Nộ Hổ dong binh đoàn, nhưng thực lực của nàng và hắn lại không tiếp cận, ngược lại càng thêm xa vời. Có thể thoải mái tiếp một Bàn Sơn chưởng của Sơn Vạn Trọng, có thể thoải mãi đùa giỡn một cao thủ mà hai mươi năm trước đã là nhất lưu, đây là điều nàng cảm thấy khó tưởng. Phụ nhân khẽ buông lỏng bàn tay, không được, bây giờ không phải là lúc nàng ra tay, dù sao cũng không thể làm phiền hà tỷ phu, tỷ tỷ và hai cháu, thôi thì đợi một chút, dù sao nàng cũng đã đợi hai mươi năm, cũng không còn nóng lòng nhất thời.
– Điều này…Có phải là thật không?
Đại hán trung niên chợt không tin vào những gì xảy ra trước mắt, hắn muốn tin vào sai lầm nào đó của hai mắt mình hơn, đây rõ ràng là lực lượng siêu việt vượt qua nhân loại và không nên tồn tại ở thế giới này.
– Quá mạnh.
Phu nhân trung niên cũng không biết đó là chưởng pháp hay khí công, nàng hoàn toàn không thấy rõ Trương Hắc Ngưu nông sâu thế nào, thiên hạ thật sự có cao thủ như vậy sao? Hắn là ai? Nàng loại bỏ tất cả những cao thủ mà mình đã biết, đặc thù giống như người này, ngoài kẻ nghe nói đã bị giết thì không còn ai khác. Nhưng người kia giống như còn thấp hơn một chút so với Trương Hắc Ngưu, hơn nữa khí thế lại là tà ác, sẽ không bao giờ mở một quán ăn nhỏ ở đây để Sơn Vạn Trọng đến tấn công. Vì thế mà nàng nghĩ mãi không ra, nghĩ mãi mà không rõ.
Nguyệt Như ngồi trên lưng ngựa mà không thể tưởng trên thiên hạ có người như vậy, hoàn toàn khác biệt với các trưởng bối, nàng chỉ cảm thấy thú vị, chỉ là một cái vung tay mà lực lượng quá mạnh. Nàng không biết rõ sự lợi hại của Sơn Vạn Trọng, tất nhiên cũng không thể dự đoán được cường độ của Trương Hắc Ngưu, nàng còn tưởng rằng công phu ở nông thôn chỉ là như vậy mà thôi.
Nguyệt Như nghĩ như vậy, mà Nguyệt Phong lại càng nghĩ như thế, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh, đây là cao thủ mà phụ thân hắn đã đề cao, xem ra phụ thân cũng già rồi. Với trình độ như vậy, không cần hắn tự ra tay, cũng không cần dùng đến Ngân Thương. Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, động tác của Trương Hắc Ngưu thật sự quá mức dễ dàng, hơn nữa cũng không giống như có võ công cao thâm, thật ra đến cảnh giới như Trương Hắc Ngưu thì mỗi hành động vung tay nhấc chân cũng không phải có kẻ nào chống lại được.
Đám ông chủ quán ăn càng ngây dại, cái gì là Sơn Vạn Trọng, phải nói là Xoay Vạn Trượng. Xong rồi, coi như xong rồi, Trương Hắc Ngưu đã thu thập xong Sơn Vạn Trọng, như vậy hắn sẽ tìm đến mình, vì vậy mà bọn họ vội vàng bỏ chạy, thôi thì quay về tìm vị kia, bây giờ đã không còn nằm trong khả năng chống chịu của bọn họ nữa rồi. Vì thế mà đám ông chủ quán ăn biến mất sạch, đám khán giả lại hô hào điên cuồng:
– Ông chủ Trương cho hắn xoay nữa đi, xoay nữa đi, xoay đi… ….
Sơn Vạn Trọng dù chưa từng làm việc xấu gì trong Hán Cô thành, nhưng Thanh Sơn bang có danh tiếng xấu ở Hán Cô thành, đặt biệt là bang chủ Thanh Sơn của Thanh Sơn bang, người này và đệ nhất phủ thủ Hán Cô cấu kết với nhau làm chuyện xấu, bị rất nhiều người gièm pha. Hôm nay Sơn Vạn Trọng cao thủ đệ nhất của Thanh Sơn bang bị Trương Hắc Ngưu dạy ột bài học, bọn họ sao không vui cho được?
Trương Hắc Ngưu dừng tay, hắn nhìn mặt trời, đã trễ nãi khá nhiều thời gian, vì vậy hắn khẽ điểm lên người Sơn Vạn Trọng. Lúc này Sơn Vạn Trọng đã xoay chuyển đến mức quay cuồng, không thể nào tiếp tục chiến đấu, vì vậy nói:
– Trương huynh, hảo thân thủ, tại hạ lĩnh giáo… ….
Sơn Vạn Trọng ngay cả đứng cũng không vững, thân thể lung lay như người đánh túy quyền, hắn dùng giọng khách sáo nói:
– Đa tạ chỉ giáo… …
– Mời… ….
Trương Hắc Ngưu khẽ khoát tay chặn lại nói:
– Thứ cho ta không tiễn, Văn Trọng, mở cửa tiệm… ….
Âm thanh của Trương Hắc Ngưu không lớn nhưng đủ truyền vào tai mọi người, đám người xung quanh chợt gào lên, hôm nay nhất định phải vào cổ động, vì vậy mà bọn họ nối đuôi xông vào Trương gia lão điếm, không còn ghế nào trống.
– Chúng tôi muốn ở trọ… ….
Đại hán trung niên đi đến trước quầy hàng, tuy Trương Hắc Ngưu lúc này ngồi ở phía sau quầy nhưng vẫn cao hơn người thường đứng bên ngoài rất nhiều. Trương Hắc Ngưu mở quyển đăng ký đến một chỗ trống, hắn dùng bàn tay khổng lồ nắm lấy cây bút lông nhỏ xíu rồi viết ra những dòng chữ cực đẹp. Đại hán trung niên đang uống trà, hắn vô tình quét mắt qua, thiếu chút nữa đã phun trà ra ngoài.
Trương Hắc Ngưu nhìn về phía Đại hán trung niên, sau đó lại chuyển lên người nữ nhân đang nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, thêm vào đó là thiếu nữ xinh đẹp có khí chất quỷ dị trời sinh. Người nữ nhân kia có một dung nhan xinh đẹp lạnh băng làm người ta khiếp sợ, hơn nữa anh khí lại bừng bừng, ánh mắt Trương Hắc Ngưu rơi xuống bàn tay nắm chặt đốc kiếm của nàng, hắn thấy nàng như một con báo cái, có lẽ có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
Tuy gương mặt người phụ nhân có vẻ tỉnh táo nhưng với tu vi của Trương Hắc Ngưu sao lại không thể nhìn thấu sự căng thẳng và bất an giấu dưới lớp vỏ xinh đẹp có thể so sánh với cả Tú Nương? Vì sao người đẹp băng giá này lại căng thẳng và bất an như vậy? Trương Hắc Ngưu cảm thấy khó hiểu, hắn thu hồi ánh mắt của mình rồi hỏi đại hán trung niên:
– Muốn mấy gian?
Trương gia lão điếm thuộc về khách điếm chất phác, hơn nữa cũng không có nhiều phòng, thường chỉ dành cho khách giang hồ tứ phương và thương nhân, đoàn người giống như đại hán trung niên là lần đầu tiên đến đây. Nhưng dù là gì cũng có lần đầu tiên, vì vậy Trương Hắc Ngưu không ngạc nhiên, chỉ sợ đây là di chứng cuộc chiến giữa mình và Sơn Vạn Trọng vừa rồi mà thôi.
– Một phòng hai người, ba phòng một người, bốn phòng hai người.
Đại hán trung niên đáp, đúng là không còn biện pháp, ai bảo hắn có hứng thú với đại hán đen này, vì vậy mà không tiếc chậm trễ vài ngày để ở lại nghiên cứu, nếu có thể được giao thủ thì càng tốt hơn.
Nguyệt Phong nhìn cái bàn cổ xưa, hăn đang suy nghĩ xem có nên ngồi xuống ghế hay không, Ngân Thương vẫn được hắn giữ chặt trong lòng bàn tay, dưới chân là sàn nhà rách nát nhưng cực kỳ sạch sẽ. Hắn sắp không thể chịu đựng được, với thân phận thiếu chủ nhân Nộ Hổ đoàn, hắn sao phải ở chỗ này?
Nguyệt Như thì cảm thấy không sao, nàng chỉ liên tục dùng ánh mắt tò mò nhìn Trương Hắc Ngưu ngồi sau quầy hàng, bàn tay nhỏ bé vung lên không, tỏ ý gọi tiểu nhị.
– Cô nương, cô nương muốn gì?
Văn Trọng lập tức bu lại, gần đây hắn rất thích thưởng thức mỹ nữ, sao có thể bỏ qua cơ hội này?
– Đưa thức ăn ngon trong tiệm của các người mang lên là được.
Nguyệt Như đánh giá Văn Trọng, tiểu tử kia mặc áo vải thô nhưng cũng có khí thế anh dũng. Nhưng ngay sau đó nàng lại nhớ đến Trương Hắc Ngưu, nhớ đến tình cảnh Sơn Vạn Trọng bị quay như dế, vi vậy nàng khẽ xoay ly nước và bật cười ha ha.
Văn Trọng nhìn mà cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ cần làm dựa theo phân phó của người ta là được, vì thế hắn nói:
– Được, cô nương chờ chút, sẽ đưa lên ngay.
Tuy thân là tiểu nhị nhưng Văn Trọng không có cảm giác tiểu nhị, hắn vừa nói vừa thưởng thức dung nhan xinh đẹp của Nguyệt Như, sau đó mới lui ra. May mà Nguyệt Như không để ý, nếu không sẽ có một tình cảnh hỗn loạn.
– Được.
Trương Hắc Ngưu xem xét số phòng còn trống, đám người kia ở lại không có vấn đề, vì vậy mà gọi đến một tiểu nhị đưa khách nhân lên phòng, còn chính hắn thì ở lại làm việc mà mình thích nhất, đó là nghe các thực khách nói chuyện trên trời dưới đất.
Đại hán trung niên cũng không tỏ ra nôn nóng, hắn quay lại chỗ ngồi tương ứng, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nguyệt Phong:
– Còn đứng đó làm gì? Sao không ngồi xuống? Nguyệt Như, con gọi món chưa, không biết món ăn ở đây thế nào?
– Tất nhiên đã gọi, nhưng dù đồ ăn ở đây thế nào cũng sẽ kém xa mụ mụ nấu.
Nguyệt Như cười hì hì nhìn về phía mẫu thân ở bên cạnh.
Phu nhân dùng giọng xấu hổ nói:
– Nếu nói về món ăn ngon, phải xem muội muội kìa.
– Đúng rồi, đúng rồi, khi nào thì cô cô làm cơm cho chúng ta đây? Đã lâu rồi không được thưởng thức tài nghệ của cô cô.
Nguyệt Như kêu lên, mà Nguyệt Phong đã trải một tấm vải trắng lên ghế rồi ngồi xuống.
Phụ nhân lên tiếng hàm hồ nhưng ánh mắt vẫn chuyển lên người Trương Hắc Ngưu, chẳng lẽ hắn thật sự không biết mình? Điều này cũng khó trách, đã vài năm trôi qua rồi, hơn nữa năm xưa nàng là nhân vật không có ý nghĩa trong tay hắn, không thể thu hút sự chú ý của hắn. Nhưng như vậy rất tốt, thật vất vả ông trời mới cho nàng một cơ hội như vậy, sao mình không biết lợi dụng? Nàng nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của kẻ lòng người dạ thú này, vì thế nào cũng có người tốt rơi vào tình cảnh bất hạnh nhưng kẻ xấu lại nhở nhơ ở đây. Cặp răng ngà của nàng càng thêm xiết chặt.