Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 148: : Quỷ kiếm Chu Kiệt
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 148 : : Quỷ kiếm Chu Kiệt
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Đám người Trương Hắc Ngưu lại tiếp tục lên đường, người của Lý gia tuy làm trì hoãn một chút nhưng cũng thu được không ít đồ, dĩ nhiên là không phân cho Lý Phù Dung mặc dù nói là đưa tới cho nàng.
– Người của Lý gia đến tột cùng là có ý gì?
Bạch Kim Nguyệt hết sức kỳ quái nhưng cũng biết trong này có điều huyền ảo, Trương Hắc Ngưu lại càng không biết, chẳng qua là người này nhiệt tình như thế làm hắn cảm thấy không tệ. Nghe Bạch Kim Nguyệt hỏi cũng chỉ biết hàm hồ:
– Có thể là ở cảm tạ chúng ta!
Bạch Kim Nguyệt ừ một tiếng rồi không hỏi thêm, cũng biết Trương Hắc Ngưu không rõ ràng lắm.
Vẻ mặt Lý Phù Dung có chút cổ quái, biết với thân phận của mình hiện giờ cũng không nên cầm những thứ đó, hơn nữa với tác phong của mình trước kia thì một chút đồ như vậy cũng không tính là gì, lẳng lặng trở lại xe ngựa, suy nghĩ hành động bước kế tiếp theo lời của Chân Vũ Minh, là một tiểu thư của thế phiệt siêu cấp, điểm giác ngộ này vẫn phải có.
– A……
Trong xe ngựa phía sau chợt truyền đến tiếng quát rồi tiếng dãy giụa mãnh liệt:
– Các ngươi à người nào? Mau buông lão phu ra!
– Lão già này!
Một người trong xe ngựa chắc là đang chịu trách nhiệm canh chừng mắng lớn, chắc là đang ra sức áp chế. Chu Bất Đồng vội vàng áp ngựa đến cạnh hỏi:
– Có phải lão già kia đã tỉnh phải không?
Lão già đó dĩ nhiên là Quỷ kiếm Chu Kiệt.
Người ở bên trong đáp một tiếng:
– Lão già này dãy giụa rất mạnh!
Trương Hắc Ngưu phía trước cũng nghe thấy, lên tiếng:
– Thả ra đi!
Chu Bất Đồng vội vàng nghe theo lệnh của Trương Hắc Ngưu, cùng với một hộ vệ cởi dây trói ra nhưng cũng không nhẹ nhàng gì mà vất lão đánh bộp một cái trên mặt đất.
Quỷ kiếm xoay người một cái rồi đứng thẳng dậy, nhìn về xe ngựa cũng không nói lời nào nhưng khi thấy ba kiếm thủ hộ vệ bên cạnh xe của Trương Hắc Ngưu thì thất kinh:
– Long Hổ Báo huynh đệ, các ngươi sao cũng ở đây, chẳng lẽ cũng bị bắt, nhị gia đâu……
Long Hổ Báo chính là tên gọi của ba kiếm thủ, Trương Hắc Ngưu cũng không hỏi tên ba người nên giờ mới biết. Ba người Long Hổ Báo lạnh nhạt nhìn Quỷ kiếm một cái, cũng không trả lời, trong mắt đầy vẻ cảnh giác như chưa từng quen biết, Quỷ kiếm thất kinh:
– Chẳng lẽ các ngươi làm phản Bàng gia rồi?
Ba huynh đệ Long Hổ Báo vẫn im lặng không lên tiếng, kiếm trong tay đồng thời chĩa ra. Sắc mặt Quỷ kiếm khẽ biến, dĩ nhiên lão không sợ Long Hổ Báo nhưng đó là khi khỏe mạnh, với trạng thái bây giờ cũng khó mà ứng phó.
– Cởi dây trói cho lão!
Trương Hắc Ngưu hạ lệnh:
– Đưa kiếm trả lại cho lão!
Chu Bất Đồng nghe lệnh, đi tới bên người Quỷ kiếm cởi hết dây trói bên người rồi một hộ vệ đem bội kiếm của lão tới. Quỷ kiếm kỳ quái, không rõ những người này có ý gì! Lão nhẹ nhàng vận động cơ thể thì thấy không có gì khác lạ, chẳng qua tay chân bị trói quá lâu nên có chút vô lực, trông thấy Chu Bất Đồng từng đã giao thủ bên cạnh, cũng biết y mặc dù không phải là đối thủ nhưng cũng đủ cầm cự một hồi.
Lão cầm trường kiếm trong tay, trong mắt lóe lên tinh quang, cười nhẹ:
– Các ngươi có ý gì?
Trương Hắc Ngưu hất hàm cho Chu Bất Đồng, sắc mặt Chu Bất Đồng khẽ biến đổi, sau một khắc thì vung đại đao chém tới. Một đao mạnh mẽ, lực đạo trong nháy mắt tụ lại tạo thành đao phong gào thé, Quỷ kiếm biến sắc, cũng không nghĩ là Chu Bất Đồng bất ngờ đánh ra một đao, vội vàng tránh sang một bên nhưng vẫn bị đao quang bao phủ liền cắn răng nhẹ nhàng vung kiếm nghênh đón.
Chỉ là một động tác vung kiếm đơn giản nhưng lại dung hội kiếm thuật tinh trạm mấy chục năm mới có thể sử ra được diệu chiêu như thế. Nếu Chu Bất Đồng không kịp dừng lại thì e là cả cánh tay cũng mất.
Vân Quan Nguyệt đang ở bên quan chiến cũng nhẹ nhàng vỗ tay, kiếm thuật người này quả nhiên bất phàm.
Bạch Kim Nguyệt cũng lấy làm kinh hãi, kiếm thuật Quỷ kiếm tinh trạm như thế, quả thật là ngoài dự liệu của mình
Lúc trước nàng mặc dù nhìn thấy thân thể Quỷ kiếm phiêu vũ, kiếm thuật âm tà nhưng lại chủ yếu là phản kích nên cho rằng lão chỉ có kỹ xảo, hiện giờ thấy lão dùng thanh kiếm mỏng chặn lại được đại đao nặng nề trong tay Chu Bất Đồng, đúng là không giống bình thường.
Trương Hắc Ngưu nhàn nhã nhìn vào , Trần Tiểu Thúy cũng rất hiểu biết, chuẩn bị cho y chút trà nước.
Quỷ kiếm hết sức khẩn trương, hết sức chăm chú đem tập trung vào vị trí đao kiếm va chạm, thân thể khẽ nghiêng dẫn dắt lực đạo của Chu Bất Đồng sang bên cạnh. Kinh nghiệm thực chiến trên giang hồ của lão phong phú vượt xa Chu Bất Đồng, Chu Bất Đồng đối với việc vận dụng chiêu số cao cấp hoàn toàn không biết nên lão chỉ tiện tay giở một vài chiêu đã khiến y không chịu nổi. Chu Bất Đồng vừa bước lệch thì trường kiếm trong tay Quỷ kiếm đã mạnh mẽ lướt vào trượt xuống chuôi đao, mặc dù Chu Bất Đồng có chuôi đao bảo vệ nên không sợ mất tay nhưng cũng không tránh khỏi bị thương vì kiếm phong. Thân thể Chu Bất Đồng lại càng nghiêng, Quỷ kiếm nhẹ nhàng đem thân đao đẩy qua, bàn tay lấy thân đao làm đòn bẩy, kiếm quang chớp động đâm thẳng vào mắt y.
Chu Bất Đồng lăn một vòng sang bên cạnh, đây là tuyệt kỹ cao nhất mà Trương Hắc Ngưu truyền thụ lại, vô luận võ công đối thủ cao như thế nào thì một chiêu này cũng đủ để vớt lại một mạng, hai chân Quỷ kiếm vọt lên truy kích, trường kiếm liên tục đâm ra. Mắt thấy Chu Bất Đồng chống đỡ hết nổi, Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thân ảnh ba kiếm thủ Long Hổ Báo chợt lóe, trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Quỷ kiếm làm lão kinh ngạc:
– Các ngươi dám xuất thủ với ta!
Lão không dám khinh thường, thân hình nhoáng lên, không để ý đến Chu Bất Đồng đang ở trên mặt đất, trường kiếm tuôn ra ba đóa kiếm quang, chia ra đâm tới Long Hổ Báo.
Ba kiếm thủ cũng chợt hợp lại tạo thành trận hình công kích tam vị nhất thể, thế công giống như cuồng phong bạo vũ, kiếm quang đầy trời hơn xa đêm qua, Quỷ kiếm chấn động, thân thủ ba người này trước kia không phải như vậy, hổ khẩu đau nhói, vội vàng chuyển thân lưu động thực khí khiến thân ảnh bỗng chốc như quỷ mị lùi về sau. Chu Bất Đồng lúc này cũng đã đứng dậy, thở sâu một hơi, vuốt mồ hôi lạnh trên mặt!
Ba kiếm thủ triển khai thân pháp, chiếm cứ ba phương vị, mặc dù thân pháp không phải quá nhanh nhưng vừa đủ vây lấy Quỷ kiếm vào giữa, ba kiếm cùng lúc xuất hiện, lại tựa hồ như là một người, vô luận là ăn ý hay là góc độ thời cơ đều tinh chuẩn, thoáng cái đã chế trụ thân pháp Quỷ kiếm đâm vào ba chỗ yếu hại. Quỷ kiếm cả kinh, lúc này kiếm thế mà Long Hổ Báo triển lộ vượt xa tưởng tượng của lão, kiếm quang mãnh liệt tỏa sáng không gian, thân thể Quỷ kiếm chợt quẫy lên, xuất liền ba kiếm, đinh đinh đinh ba tiếng liền vang, sắc mặt Quỷ kiếm khẽ đỏ lên, ba kiếm thủ dừng lại, chỉ còn cách một tầm kiếm, ba kiếm lần này đâm ra thì Quỷ kiếm đã không còn lực chống , tạo thành góc độ xảo diệu mơ hồ tạo thành một tam giác không ngừng thu nhỏ, mắt thấy đầu Quỷ kiếm sẽ phải lìa khỏi cổ.
– Dừng tay!
Trương Hắc Ngưu hét lớn một tiếng, Quỷ kiếm khẽ chấn động, ba thanh trường kiếm tạo thành một tam giác kẹp cứng lấy cổ lão cũng dừng lại. Ba kiếm thủ thu kiếm nhưng vẫn hình thành thế tam giác vây lấy, Quỷ kiếm một tay cầm kiếm thở ồ ồ, tựa hồ đã bị nội thương không nhẹ.
– Trương mỗ có thể cho ngươi một cơ hội.
Trương Hắc Ngưu bất chợt mở miệng, Quỷ kiếm lộ vẻ kỳ quái quang mang, nhìn về Trương Hắc Ngưu có chút giật mình: truyện từ
– Ngươi nói cái gì?
– Trương mỗ thiếu hụt một thủ hạ bồi luyện, ngươi có thể đảm nhiệm công việc này!
Trương Hắc Ngưu lúc nói chuyện nhìn về Chu Bất Đồng, sau lại vừa ngắm Trần Tiểu Thúy.
– Bồi luyện?
Quỷ kiếm khó hiểu:
– Đắc tội Bàng gia, rồi mà ngươi vẫn còn tâm tình trêu chọc lão phu?
– Bàng gia?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái:
– Bàng gia tính là gì?-
– Ngươi!
Quỷ kiếm cảm thấy cực kỳ vũ nhục, cả giận:
– Gan ngươi lớn lắm!
Trường kiếm của ba kiếm thủ lại ép tới, Quỷ kiếm lạnh lùng :
– Ba người các ngươi dám phản bội Bàng gia, đợi bị diệt hết tộc môn đi!
– Ta xem lá gan của ngươi mới lớn! Chết đến nơi còn dám lớn lối!
Chu Bất Đồng hét lớn một tiếng, tuy nhiên vẫn e ngại dư uy nên không tiến tới, Quỷ kiếm trầm mặc không nói