Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 144: Thôn nữ Tiểu Thúy
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 144 : Thôn nữ Tiểu Thúy
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Vì sao đại nhân không đuổi theo?
Vân Quan Nguyệt đi tới hỏi Trương Hắc Ngưu nhưng hắn chỉ lắc đầu trong tay một kiếm thủ bước sang bên Bạch Kim Nguyệt. Lúc này Chu Bất Đồng cũng đã nhanh chóng dắt bốn con ngựa qua, Bạch Kim Nguyệt kỳ quái nhìn pháo hoa trong không trung rồi nhìn Trương Hắc Ngưu:
– Để đầu lĩnh chạy thoát chẳng phải sẽ gây phiền phức cho chúng ta sao?
– Để lão đi đi, đến lúc lão sẽ tự tìm chúng ta vậy còn hơn là chúng ta tìm lão!
Trương Hắc Ngưu đem ba kiếm thủ vào một chỗ rồi để Chu Bất Đồng trói lại đem vất lên ngựa, để dành lại một con cho Bạch Kim Nguyệt cưỡi.
Vân Quan Nguyệt biến sắc, suy nghĩ ý tứ của Trương Hắc Ngưu chẳng lẽ làm khó Bàng gia hay không, vừa khéo phù hợp với tâm tư của mình nên không nói thêm, chỉ vào đám thôn dân:
– Những người này chúng ta xử lý thế nào đây?
– Còn có những thứ này?
Chu Bất Đồng phát hiện đại công tử Bàng gia đem theo một đoàn xe lớn, trong đó không thiếu tài vật cùng thớt ngựa đang chồng chất tại một chỗ trống trên sân liền hỏi Trương Hắc Ngưu, Trương Hắc Ngưu nhìn một vòng thôn dân chung quanh, ra lệnh cho Vân Quan Nguyệt:
– Cởi trói cho bọn họ, để cho bọn họ từ từ đi!
Sau đó hắn quay sang Chu Bất Đồng:
– Đem tất cả đồ mang đi!
Bạch Kim Nguyệt còn chưa lên ngựa, khẽ kéo tay Trương Hắc Ngưu:
– Những thôn dân này chịu khổ đại nạn, chúng ta hay làm người tốt đến cùng, công tử kia để lại không ít tài vật, chúng ta phân bọn họ một chút, coi như là công tử kia bồi bổ lại!
Trương Hắc Ngưu gật đầu, nói với Chu Bất Đồng:
– Có nghe hay không?
Chu Bất Đồng liên tục gật đầu, trong lòng tự nhủ coi như đám thôn dân này may mắn, không duyên cớ có được tài vật còn phải phân cho các ngươi một ít, tuy nhiên không dám chậm trễ vội vàng đem một phần phân phát cho đám thôn dân. Cả đám vừa mừng vừa sợ, liên tục cảm kích, Bạch Kim Nguyệt bước tới nói:
– Cầm lấy những tài vật này rồi tìm một chỗ khác sống đi, không nên ở đây, người của Bàng gia có thể lập tức đến đây trả thù, các ngươi mau chạy nhanh đi!
Đám thôn dân nghe nói vậy thì vâng dạ rồi vội vàng trở về nhà, Bạch Kim Nguyệt đột nhiên nhớ tới nữ hài mà bọn họ vừa cứu:
– Đúng rồi, các ngươi có ai biết người nhà Tiểu Thúy?
Có một thôn dân đứng dậy, chỉ vào mấy thôn dân đã chết nằm trên mặt đất:
– Bọn họ bởi vì phản kháng mà bị công tử Bàng gia giết chết!
Bạch Kim Nguyệt cả kinh, nhìn về mấy thôn dân đã chết, nhất thời không biết nói sao.
Có mấy thôn dân đem người nhà mình băng bó vết thương rồi trở về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, mặc dù đây là nơi tổ tông khai phá nhưng vì uy hiếp đến tính mạng mà cũng đành phải bỏ đi.
– Phu nhân!
Chu Bất Đồng hỏi Bạch Kim Nguyệt:
– Mấy thi thể này chúng ta cũng mang về?
Bạch Kim Nguyệt lắc đầu:
– Để cho bọn họ chôn cất đi!
Chu Bất Đồng gật đầu, vội vàng bảo mấy hộ vệ đem mấy thi thể chôn cất.
Mặc dù trên không trung hiện lên một chữ “Bàng” khổng lồ nhưng trong lòng lão giả cũng cố kỵ, không dám dẫn người trở lại mà dẫn tất cả chạy về trạch viện của Bàng gia. Lão tựa hồ cho rằng cao thủ ma môn xuất thủ đối phó Bàng gia, tựa như chim sợ tên, đại công tử Bàng gia chết đi so với an nguy của Bàng gia thì không đáng kể, chuyện cần làm nhất bây giờ là làm sao đề phòng ma môn xâm nhập.
Mọi người coi như thắng lợi trở về chỗ cắm trại, Lý Phù Dung trông thấy thân ảnh cao lớn của Trương Hắc Ngưu thì vui mừng chạy tới, lại phát hiện Bạch Kim Nguyệt phía sau ngồi ngay ngắn trên một tuấn mã, trong tay một thanh bảo kiếm bề ngoài hoa lệ chí cực thì sáng mắt nhưng trong giây lát lại nhói lên ghen tuông. Thôn nữ kia cũng đỡ hơn, trông thấy bảo kiếm trong ngực Bạch Kim Nguyệt thì thất kinh:
– Bảo kiếm này…… Không phải là ở trong tay tên xấu xa kia ……
Nàng hãy còn giữ nguyên ký tức với thanh bảo kiếm này.
– Đúng vậy!
Bạch Kim Nguyệt gật đầu, Lý Phù Dung trời sanh vật phẩm hoa lệ tinh mỹ, vẻ mặt hâm mộ, ánh mắt nhìn vào thanh bảo kiếm trong ngực Bạch Kim Nguyệt không chớp, nếu là trước kia sẽ xông lên cướp đoạt nhưng giờ hiển nhiên không dám.
– Bảo kiếm kia làm sao đến trong tay của các ngươi?
Thôn nữ khó hiểu nhìn thanh bảo kiếm, trong ý tưởng của nàng, Bàng gia lẫn công tử của Bàng gia đều là tồn tại không thể làm trái, sự khổng lồ của bọn chúng đối với nàng giống như con voi và con kiến, tại sao bảo kiếm của bọn chúng lại lọt vào tay đám người Trương Hắc Ngưu.
– Người kia đã chết!
Bạch Kim Nguyệt trả lời.
Thôn nữ chấn động mạnh một cái, quỳ sụp xuống đất cúi lạy, Bạch Kim Nguyệt vội vàng tiến lên ngăn cản:
– Không nên như vậy, chúng ta cũng bất quá là gặp chuyện bất bình!
Trần Tiểu Thúy hỏi:
– Đa tạ ân nhân đã báo được đại thù cho Tiểu Thúy, chỉ là không biết người nhà của Tiểu Thúy thế nào!
Bạch Kim Nguyệt không biết nói sao, sắc mặt Trần Tiểu Thúy tái nhợt tựa hồ hiểu được, chỉ biết khóc ròng. Thật ra lúc nàng chạy trốn thì đã mơ hồ biết người nhà vì bảo vệ mình mà bị đâm chết, chẳng qua trong lòng ôm ảo tưởng, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Bạch Kim Nguyệt thì không nghi ngờ gì nữa.
Vân Quan Nguyệt đi qua bên người Trần Tiểu Thúy trở về xe mình, trong lòng thầm than cũng may mình không để lộ chân diện mục nếu không uy danh bao năm đã bị mất sạch. Chu Bất Đồng cũng đam quỷ kiếm và ba kiếm thủ bị chế trụ từ trên ngựa xuống, còn những gia đinh chưa chết cũng để mặc bỏ chạy.
Trương Hắc Ngưu xách ba kiếm thủ tới nhưng không để ý đến quỷ kiếm, Chu Bất Đồng nghĩ không ra, tuy nhiên vẫn theo lời của hắn lấy bí dược đưa cho Trương Hắc Ngưu. Trương Hắc Ngưu đi một mình ra một chỗ kín, mấy hộ vệ canh giữ chung quanh không cho ai tới gần, Chu Bất Đồng lại đem tài vật trên xe ngựa dỡ xuống. Xe ngựa của Bàng gia cũng rất tốt, áng chừng không dưới xe ngựa của Lý Phù Dung, Chu Bất Đồng đem quét sạch sẽ, nghĩ thầm sau này có thể ngồi lên cỗ xe như vậy cũng tốt hơn cỗ xe nát kia của mình.
Bạch Kim Nguyệt ở bên cạnh an ủi Trần Tiểu Thúy:
– Không nên thương tâm, mặc dù người nhà của muội đã rời đi nhưng là để bảo vệ muội nên muội nhất định phải vì bọn họ sống cho thật tốt, đúng rồi! Sau này muội có tính toán gì không?
Trần Tiểu Thúy ảm đạm:
– Muội thì còn có thể tính toán gì, một tiểu nữ tử cô khổ không chỗ nương tựa, sau này không có ai để dựa vào, nếu may mắn thì gả được vào một người xứng đáng, còn nếu bất hạnh thì chỉ có thể bán rẻ tiếng cười kiếm sống!
Trần Tiểu Thúy đối với tương lai của mình tràn đầy tuyệt vọng và bi thương, trên thực tế cũng quả thật như thế, đây là thời chiến loạn, không có năng lực tự bảo vệ nàng có thể làm cái gì, dựa vào cái gì duy sinh, chỉ có thể dựa vào nam nhân, hoặc là dựa vào chính mình.
Sắc mặt của Bạch Kim Nguyệt trở nên rất khó coi, đạo lý này dĩ nhiên nàng hiểu, chỉ là khó có thể tiếp nhận, Trần Tiểu Thúy khóc lóc một hồi rồi chợt gằn giọng:
– Không! Không được! Trần Tiểu Thúy này nhất định phải báo thù, nhất định phải báo thù, mặc dù tên xấu xa kia chết rồi nhưng còn người nhà của gã, vì người nhà của ta đã bị giết nên nhất định phải giết người nhà của gã, ta không nên lập gia đình, lại càng không nên vì sinh tồn mà bên đường bán rẻ tiếng cười! Ân nhân, người đã đã cứu ta thì cứu đến cùng đi…… Van cầu người, van cầu người nhận lấy Tiểu Thúy! Dạy Tiểu Thúy luyện võ đi! Ân nhân có thể giết chết tên xấu xa kia, nhất định là mạnh hơn nhiều so với gã, cho Tiểu Thúy thỉnh giáo võ công, coi như là làm trâu làm ngựa, Tiểu Thúy cũng muốn báo đáp đại ân đại đức các ngươi !
– Cái này?
Bạch Kim Nguyệt do dự, nàng tuy thiện lương nhưng cũng không phải loại người cổ hủ, dĩ nhiên là hiểu đạo lý nợ máu trả máu nên có thể lý giải khát vọng của Trần Tiểu Thúy tuy nhiên lại không có quyền quyết định.
Trần Tiểu Thúy đau khổ cầu khẩn Bạch Kim Nguyệt, Chu Bất Đồng cũng cảm động nên lên tiếng nói giúp:
– Phu nhân, người thu nhận nàng đi, dù sao cũng chỉ là thêm một người!
Lý Phù Dung bên cạnh cười lạnh nhưng trong mắt Tiểu Vũ Điểm thì cũng đẫm nước mắt.
Bạch Kim Nguyệt ngập ngừng:
– Cái này……
Bạch Kim Nguyệt nhìn sang Trương Hắc Ngưu đang ở trong chỗ tối, Chu Bất Đồng lập tức ý tứ hiểu Bạch Kim Nguyệt:
– Phu nhân yên tâm, với tính cách của đại nhân thì chỉ người đồng ý, hắn tự nhiên là sẽ không phản đối!
Lúc này trong mắt Trần Tiểu Thúy lóe lên một tia kiên định, khí thế theo đó biến đổi thật lớn, không còn là một thôn nữ bình thường mà là một người tràn đầy phẫn nộ và sát ý báo cừu.
Vân Quan Nguyệt ngồi bất động trên xe ngựa cũng cảm nhận được khí tức này, bất giác nhìn Trần Tiểu Thúy một cái, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ lại là một người bị cừu hận làm cho đầu óc hôn mê.
Bạch Kim Nguyệt gật đầu, Trần Tiểu Thúy kích động dập đầu trước nàng:
– Đại ân đại đức của phu nhân, Trần Tiểu Thúy nhớ kỹ trong lòng, đời đời kiếp kiếp nguyện là trâu ngựa cho phu nhân để báo đáp! truyện từ
Trần Tiểu Thúy dùng sức khấu đầu làm mắt đất kêu lên ong ong rung động, máu tươi trong nháy mắt nhuộm ướt mặt đất làm Bạch Kim Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng đỡ lên:
– Chứa chấp muội thì có thể nhưng dạy võ công thì phải do Trương đại ca mới có thể quyết định!
Trần Tiểu Thúy cương quyết:
– Tiểu Thúy nhất định sẽ dùng thành tâm đả động Trương lão gia!
Lý Phù Dung khinh thường lắc đầu, với thân thể và số tuổi của Trần Tiểu Thúy cho dù là có sư phụ cấp tông sư cũng đã chậm, nói gì mà thành tâm hay không thành tâm, dù sao cũng chỉ là múc nước giỏ tre.