Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 11: Tranh chấp giữa hai nàng.
Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 11: Tranh chấp giữa hai nàng.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
– Nếu nói ra thì Tần Quận của chúng ta đã không còn được như xưa, tuy có hùng binh ngàn vạn nhưng không người nào có thể thống lĩnh, nếu cứ như vậy mãi thì không được. Bây giờ ba quận Sở, Ngụy, Liêu xuất hiện nhân tài lớp lớp, Tần Quận của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ không có kết cục gì tốt.
– Nhưng biết phải làm thế nào…Chính đạo không thịnh, đất nước lầm than… ….
Một lão nhân cảm thán.
Trương Hắc Ngưu ở trên quầy không có phản ứng gì, hắn chỉ nghe, giống như đặt mình đứng ở ngoài nhìn vào, thế tục có thể nói là không gì quan trọng với hắn, chẳng qua bây giờ hắn đang cảm thụ và tìm những kinh nghiệm kiếp trước không có được mà thôi, cái gì là đất mất tướng vong, chẳng liên quan đến hắn. Tuy Đại Thu quốc và thậm chí là cả thiên hạ rối loạn thì chắc chắn con người sẽ bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ Trương Hắc Ngưu ở Hán Cô thành và không cảm thấy bất kỳ chấn động nào.
Tất nhiên Trương Hắc Ngưu cũng không biết có một cuộc đấu tranh giữa hai nữ nhân trong nhà bếp.
Tú Nương nhìn Tần Thường xinh đẹp không giống nữ nhân tầm thường mà trong lòng bùng lên những cảm giác bất an khó thể tưởng, dù nàng biết nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, nhưng nếu nói nàng đơn giản bỏ qua đặc quyền chiếm hữu Trương Hắc Ngưu thì thật sự rất khó chịu. Nhưng Tần Thường thật sự đẹp, đẹp đến mức tất cả nữ nhân đều phải lo lắng đến nam nhân của mình, một nữ nhân đẹp như vậy sao không đi quấn lấy vương công quý tộc, lại quấn lấy một người nam nhân to lớn và đen nhẻm như gấu chó? Thôi thì hôm nay phòng bếp sẽ chứng kiến một kết thúc, Tú Nương nhìn những dụng cụ nhà bếp quen thuộc của mình, đây đều là những thứ nàng sử dụng cực kỳ thuận tay, nàng cũng không tin Tần Thường có thể vượt qua mình.
Tần Thường có thể cảm nhận được cảm giác không hữu hảo của Tú Nương, tuy nàng không phải quá hiểu, nhưng nàng vẫn quyết định ứng chiến, vì tránh né không phải là thói quen của nàng, thói quen của nàng là dũng cảm đối mặt. Dù là như vậy thì Tần Thường vẫn cảm thấy đáng tiếc cho Tú Nương, sao lại phải gả ột con gấu. Tần Thường cẩn thận suy xét, một mỹ nữ như Tú Nương, ngoài báo ân thì chỉ có thể bị ép mới phải lấy Trương Hắc Ngưu, chỉ cần nhìn vào bộ dạng của Tú Nương thì Tần Thường nghĩ rằng có lẽ là vì báo ân. Nàng cũng suy xét đến vấn đề Trương Hắc Ngưu cứu mình, như vậy nàng có nên báo ân cho hắn như Tú Nương hay không? Nàng chợt rùng mình, nàng không thể tưởng tượng được cảm giác một thân thể khổng lồ như vậy mà đè lên người sẽ thế nào, mới chỉ suy nghĩ mà nàng đã sinh ra cảm giác không thể thở nổi, thật sự đáng sợ… ….
– Tần cô nương… ….
Tú Nương mở lời cắt đứt những suy tư của Tần Thường, vì vậy mà Tần Thường chợt kinh hoàng nói:
– Trương phu nhân, có chuyện gì?
– Vừa rồi nghe nói cô nương có nghiên cứu trù nghệ… ….
Tú Nương không giỏi quanh co lòng vòng, vì vậy mà tương đối tự nhiên.
– Trương phu nhân là đầu bếp lâu năm, tất nhiên phải hiểu sâu trù nghệ, tiểu muội còn cần Trương phu nhân chỉ dạy nhiều hơn… ….
Tần Thường lễ phép nói, nhưng Tú Nương lại khong nghe ra ý nghĩa xin dạy bảo, rõ ràng là khiêu chiến. Vì vậy mà nàng có hơi chấn động, tốt, đến đi, nàng quyết định chiến đấu vì hạnh phúc của mình, dù thiếu nữ trước mắt có ưu thế rất lớn về thân thể và dung mạo.
– Lãnh giáo thì không dám nhận…Chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút, khong biết Tần cô nương am hiểu loại thức ăn nào?
Tú Nương hỏi, ánh mắt bắt đầu tìm tài liệu, buổi sáng thì khách nhân cũng không dòi hỏi nhiều món, vì vậy bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Tần Thường suy nghĩ một chút rồi nói:
– Ta sao? Cái gì cũng có một chút, nhưng am hiểu nhất chính là… …
Tần Thường liên tiếp nói ra vài tên món ăn mà Tú Nương chưa từng nghe qua, điều này làm nàng chấn động, rõ ràng Tần Thường là cao thủ chân chính, không giống như một người chỉ am hiểu những món ăn thường ngày như mình. Những món ăn chỉ cần có chút phức tạp là nàng đã không làm, nhưng bây giờ những món mà Tần Thường nói ra làm nàng hoàn toàn không biết gì, coi như xong, nàng đã bại về mặt kiến thức. Nhưng Tần Thường lại không có cảm giác gì, vì nàng là người làm công trong quán ăn này, nêu giúp người ta mới phải đạo.
– Không ngờ Tần cô nương lại biết nhiều món như vậy, quả nhiên là rất giỏi… ….
Gương mặt Tú Nương có hơi trắng bệch, Tần Thường nhìn Tú Nương, thầm nghĩ trời lạnh như vậy à? Sao mặt đối phương giống như không còn chút máu như vậy?
Lúc này Tần Thường khẽ dùng tay vuốt vài sợi tóc tán loạn của mình, động tác cực kỳ ưu nhã, ngay cả một Tú Nương tràn đầy nữ tính cũng cảm thấy toàn thân chấn động, đẹp, quá đẹp.
Tần Thường nói:
– Điều này cũng không có gì đặc biệt, học nhiều nhưng không tinh… ….
Như vậy còn chưa đặc biệt hơn người, điều này làm Tú Nương kinh hoảng, vẻ mặt càng trắng bệch, nàng nói:
– Cũng muốn biết thêm chút thủ nghệ của Tần cô nương… ….
Khi Tần Thường đang chuẩn bị nói vài lời khiêm tốn về trù nghệ của mình thì đột nhiên có âm thanh của tiểu nhị từ ngoài truyền vào:
– Hai phần cải thìa xào… ….
Hai người đều chấn động, mới đó đã có khách, hai người nhìn nhau, Tú Nương nói:
– Chúng ta mỗi người làm một phần nhé?
– Cải thìa xào?
Tần Thường nhớ đến một phương pháp chế biến loại rau này, trình tự đơn giản, nhưng dựa vào đó cũng có thể nhìn ra được công phu nấu nướng của đầu bếp. Tần Thường nói:
– Được.
Tú Nương lập tức gọi tiểu nhị đưa nguyên liệu lên, ngay sau đó đã có người đưa lên một phần rau cải đã được rửa sạch sẽ, trong mắt Tú Nương chợt lóe lên cái nhìn cực kỳ ngưng trọng.
Hai người có bàn bếp giống nhau, có tài liệu giống nhau, công cụ giống nhau, tất cả đều giống nhau. Tú Nương chú ý đến từng hành động của Tần Thường, lúc này Tần Thường đang đặt nguyên liệu rau cỏ lên bàn và chuẩn bị động đao, nàng chợt phát hiện Tú Nương đang căng thẳng chú ý đến mình, vì vậy mà có hơi kinh hoàng:
– Trương phu nhân, có chuyện gì sao? Chúng ta bắt đầu thôi.
– Được.
Tú Nương đặt vật liệu lên bàn, dao thái được nàng sử dụng cực kỳ thành thạo, đao pháp nhẵn nhụi tinh tế lập tức xuất hiện dưới tay. Cây rau cải được cắt cực kỳ chỉnh tề, nàng bị Tần Thường kích thích và bộc phát ra tiềm lực vốn có của mình. Nàng nhìn rau cỏ được thái cực kỳ đẹp đẽ mà thỏa mãn, khi đang chuẩn bị bước tiếp theo thì phát hiện Tần Thường đã sớm hoàn thành. Nàng giật mình nhìn kỹ thuật thái rau hoàn mỹ của đối phương, nếu nói ra thì nàng đã thua về kỹ thuật. Vì thế mà tâm tình của nàng chợt trầm xuống, nhưng nàng cũng không muốn vì thất bại ban đầu mà ảnh hưởng đến trình tự tiếp theo, vì vậy cố lấy dũng khí để hoàn thành món ăn một cách tốt nhất.
Động tác của hai người làm đám tiểu nhị cảm thấy khiếp sợ, kỹ thuật thái rau của Tú Nương có thể nói là cực kỳ vững chắc, mà kỹ thuật của Tần Thường chỉ có thể dùng hai chữ trù nghệ để hình dung mà thôi. Hai người hoàn thành mỗi công đoạn cực kỳ chính xác nhưng Tú Nương luôn chậm hơn một chút, đợi đến khi hai người làm xong, cùng bỏ lên đĩa, một luồng khí tức thơm mát chợt bùng lên khắp phòng, đám tiểu nhị liên tục chảy nước miếng mà đưa món ăn lên. Tú Nương tất nhiên biết rõ món ăn tốt hay xấu phải xem vào sự khen chê của thực khách, vì vậy mà nàng lén nhìn biểu lộ của khách nhân, mà Tần Thường cũng phải nhìn theo.
Lúc này trên một bàn ngồi không ít người, bọn họ vừa ăn vừa nghị luận:
– Ủa, phần rau hôm nau làm đặc biệt tốt, đặc biệt là món này… ….
Xong rồi, thua, thua hoàn toàn, Tú Nương dựa vào cột nhà, mà Tần Thường thì vẫn tỏ ra vô cùng kỳ quái, vì nàng đã lâu rồi không làm thức ăn, không biết tay nghề có thụt lùi hay không. Vẻ mặt Tú Nương rất ảm đạm, nàng thua thì không có lý do gì không cho phép chuyện giữa tướng công của mình và Tần Thường. Vì thế mà mắt nàng chợt ửng hồng, nàng cũng không quan tâm đến điều gì mà phóng về gian phòng của mình.
– Trương phu nhân…Trương phu nhân… ….
Chỉ có Tần Thường đứng ở đó mà cảm thấy khó hiểu, nàng không biết phải làm sao.
– Bà chủ sao lại chạy đi rồi?
Đám tiểu nhị cảm thấy kỳ quái.
– Cũng không rõ lắm.
Có người nói.
Tần Thường thì đứng một mình với một bụng nghi vấn.
– Nhưng bà chủ đi rồi thì ai nấu nướng?
Đám tiểu nhị buồn rầu nói.
– Vậy để ta làm, đã lâu không làm rồi. (.
Tần Thường nói.
– Tốt quá.
Đám tiểu nhị kêu lên, bắt đầu cho Tần Thường thay thế Tú Nương. Mà Tần Thường cũng sảng khoái tiếp nhận, cũng không biết bao lâu rồi nàng chưa có được cảm giác này, đao trong tay như bay lượn, lửa trong nồi bùng lên nghi ngút, khói lửa lượn lờ, mùi thơm bùng lên bốn phía.
Cuộc chiến giữa hai người nữ nhân coi như chính thức chấm dứt, đáng tiếc là Trương Hắc Ngưu ở bên ngoài chẳng biết gì, hắn chỉ biết lắng nghe đám thực khách bàn luận mà thôi. Thời gian dần đến trưa, khách ngày càng nhiều, khoảng thời gian này Trương gia tửu điếm giữ độc quyền món ăn vào mùa đông, vì vậy mà buôn bán ngày càng đắt hàng, quán ăn được mở rộng, thu mua luôn vài cửa hàng ở bên cạnh. Thật ra tất cả đều là công lao của Tú Nương, tuy nàng ở trong vùng núi nhưng lại có đầu óc buôn bán, bây giờ Trương Hắc Ngưu cũng coi như một ông chủ lớn, nhưng cũng bị khá nhiều kẻ ghen ghét, càng làm cho đám thương gia trong Hán Cô thành bất mãn, vì vậy mà Trương gia lão điếm sắp gặp phải trải nghiệm đầu tiên.
Khi Trương Hắc Ngưu đang tính tiền ột nhóm khách thì có một vị khách không mời mà đến, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn, thì ra là những ông chủ vài quán ăn bên cạnh. Nhưng những quán ăn kia không phải nhằm vào tầng lớp bình dân như Trương gia lão điếm, bọn họ là ông chủ những quán ăn lớn ở Hán Cô thành, đám người đều mặc y phục hoa, đứng trước cánh cửa cũ kỹ của Trương gia lão điếm là không thích hợp. Bọn họ trực tiếp đi về phía Trương Hắc Ngưu, một lão nhân trong số đó nói:
– Ông chủ Trương, hôm nay chúng tôi muốn đến đàm phán với ngươi.
– Có chuyện gì?
Trương Hắc Ngưu chậm rãi đứng lên trong quầy làm đám người chấn động mạnh, thân hình trâu chó của hắn làm bọn họ phải lui về phía sau, khổ người của hắn rõ ràng không giống như một ông chủ bán cơm, nếu làm cướp bóc, chỉ sợ không cần nói gì, chỉ cần đứng ra cũng kiếm đủ lợi nhuận.