Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1861


Bạn đang đọc Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ – Chương 1861


Tống Nguyên Thanh dịu dàng cười cười, “Na Na, cảm ơn em nhắc nhở anh chuyện này, anh cũng hiểu biết – tính cách của Lục Hạo Thành, nói cho cùng thì sức ảnh hưởng của cậu ta đêu lan rộng ở các quốc gia khác nhau, anh cũng đã điêu tra qua rôi.

Tuy nhiên bọn họ đã vệ nước, anh định chờ sau khi cảm xúc của Tư Tư tốt hon một chút, sẽ mang theo Tự Tư qua đó trịnh trọng gửi lời xin lỗi tới Lục Hạo Thành cùng phu nhân của cậu ta.”
Lý Nghệ Na nghe Tống Nguyên Thanh thì có chút bất ngờ, ở trong mắt bà, Tống Nguyên Thanh cũng là một người đàn ðng tương đối ngạo mạn, người trước nay đều đứng từ trên cao nhìn người khác như ông, đột nhiên nói muôn đi nói lời xin lôi, bà quả thật có chút kinh ngạc.

Tống Nguyên Thanh kiêu ngạo, cốt.

cách kiêu hãnh trời sinh khó thay đồi.

Quen biết ông ta nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe được, ông muốn đến xin lỗi một người nào đó.

Ngay sau đó bà lập tức CưỜi CƯỜIi, trong cuộc đời con người đều có những lần đầu tiên, có những lúc người ta trở nên điên cuộng, nhưng cũng có lúc sẽ phải cúi đầu.


Tải appt ruyệnhola đọc tiếp nhiều nhé cả nhà! “Na Na, tại sao em lại không nói lời nào?”
Lý Nghệ Na hồi lâu không lên tiếng, Tổng Nguyên Thanh lại lhịn không được hỏi.

Thật ra từ trước tới nay ông ta vân luôn dành tình cảm cho Lý Nghệ Na, chỉ là Lý Nghệ Na vẫn luồn không có cách bước ra khỏi nỗi đau của chính mình, những năm gân đây ông ta đều nhìn thấy được, lại cũng không có cách nào giúp người mình thương vượt qua, có lẽ là tình yêu của ông ta chưa đủ sâu đậm, có lễ là ông ta chưa từng cho người đó cảm giác an toàn, rôt cuộc hai người ở hai nơi, yêu nhau thì làm sao có đủ cảm giác.

an toàn cơ chứ?
“Em đây.

Lý Nghệ Na cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng từ tôn, mang theo một nụ cười nhẹ, “Chỉ là em đột nhiên nghe được anh muốn đi xin lỗi người khác, có chút bắt ngờ, em quen biết anh đã nhiều năm như vậy, chưa từng thầy anh phải chịu cúi đầu với bật cứ ai.”
hoi ” Tống Nguyên Thanh cười cười, thân Phi cao lón đi tới trước cửa sát đất, trông thẳng tắp vững vang như cây tùng, giọng điệu cũng mêm mại đi trong vô thức: “Na Na, em đã quên rôi sao?
Anh cũng từng cúi đầu trước một người khác, chẳng qua là người đó chưa bao giờ nhận ra điều đó thôi.”
“Ai?”
Lý Nghệ Na có chút tò mò.


Tống Nguyên Thanh: “Na Na, là em đó.”
Lý Nghệ Na sửng sốt, ánh mắt hơi bồi rồi một chút, bàn tay nắm di động bắt giác siết chặt lại.

Trái tim lúc này tựa như dòng nước, dịu dàng mà ngọt lành, đôi khi tình yêu là vô hình, bởi vì không có quá quan tâm tới người kia, mói có thê xem nhẹ cảm nhận của đối phương.

Lý Nghệ Na cảm động gọi một tiếng: “Nguyên THẾTRÌM……- ” Lỷ Nghệ Na còn chưa nói hết lời, Tống Nguyên Thanh đã ngắt lời bà, ông ta nói, “Na Na, lần này anh đặt chân đến thành phố Giang Thị,khả năng, sẽ ở lại Ty khoảng thời gian, mội quan hệ giữa hai chúng ta phát triển rất chậm, bởi lẽ khoảng cách quá xa.

Chúng ta đã ở tuổi này, ở bên nhau là đề có thêm một tâm hôn cùng nương tựa vào nhau.”
Một mình thật sự rất cô đơn, rất tịch mịch, đặc biệt là ở độ tuôi này của hai người họ, càng thấu hiểu rõ hơn.

Lúc còn tuồi trẻ sẽ luôn cảm thấy người mình yêu là mứt dâu tây ngọt ngào nhất trên đời này, thời trẻ tuôi ông ta cũng đã từng có suy nghĩ như vậy.

“Na Na, nếu có kiếp sau, anh nhất định phải sớm gặp được em một chút, bởi vì hạnh phúc được thương em I khiến anh không thể kiềm chế nôi.

Giọng điệu Tống Nguyên Thanh thật bình thản, mang theo ý cười nhẹ nhàng, giọng nói cũng rât bình thường, lời nói cũng bình thường, nhưng khi nghe vào tai Lý Nghệ Na, lại là vô cùng xúc động.

“Nguyên Thanh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.