Bạn đang đọc Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ – Chương 1855
Anh dịu dàng nói nhỏ, “Lam Lam, thật xin lỗi, mỗi lẫn trong thời điểm em gặp khó khăn nhất, anh đều không có mặt để bảo vệ em.”
Giọng nói của anh tràn đầy áy náy cùng thống khổ.
Lam Hân hơi ngước mắt nhìn anh, thấy ánh mắt tạn rã của anh đã tỉnh táo hơn vài phần, cô cười nhẹ, cong môi, “A Thành, không cân nói lời xin lỗi với em, anh đã dùng cả quãng đời thanh xuân đề đợi em, chút đau khổ này đối với em mà nói, cũng không tính là cái gì cả.
Mặc kệ người khác có làm gì với hai chúng.
ta, cuỏi củng người được hạnh phúc ở bên nhau vẫn là chúng ta, chỉ cân được như vậy là đủ rôi.”
Trước khi chưa tìm được Lục Hạo Thành, cô chưa bao giờ dám thăm lại chốn cũ, điều khiến cô sọ nhất chính là cảnh tượng trước mắt vân còn như cũ, duy chỉ không thấy bóng dáng người cô yêu thương nhât mà thôi.
Cô sợ nhất là một mình một cõi nhớ thương anh, lại càng sợ những lúc đêm khuya nhớ anh lại không thấy anh đáp lại, sợ nhất là người mà cô yêu rât yêu kia, đột nhiên có một ngày nào đó biến mắt không còn ở cạnh cô nữa.
Đề cuộc đời cô bỗng tựa như một giâc mộng, sau khi tỉnh mộng sẽ phải đón chờ cơn đau giăng xé cối lòng, chuyện như vậy cô không bao giờ muôn trải qua thêm lân nào nữa.
Khi nghe được những lời Lâm Dã nói trong tôi hôm nay, cả người cô gần như muốn ngã quy.
Con người có thể ích kỷ đền trình độ này thật sự khiến người ta không thê tưởng tượng nổi.
Sức lực để dùng những kí ức cũ tới sưởi âm con tim của cô đã đạt tới cực hạn, những.
hồi ức ấm áp đó đã không thể nào chóng đỡ nồi, cô lúc đó đã giỗng như cá mắc cạn, đứng giữa ranh giới của sự sông và cái chết.
Giữa cô và Lục Hạo Thành rất ít khi xảy ra những cuộc cãi vã.
Anh đã dành gần 20 năm thời gian đề chờ đợi cô, cuộc đời con người thì có mây cái 20 năm cơ chứ.
Cô không muốn để tình yêu của hai người phải trải qua những cuộc cãi vã, khiên cuộc sông tôt đẹp mà họ tưởng.
tưởng bị mặc cạn, trong thế giới của cô có màu sắc thế nào, trong lòng cô đều hiểu rất rõ ràng, cô bước đi từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, tật cả đều nhờ có anh.
Bởi vì có anh.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng cười cười, áp đôi môi nóng bỏng lướt trên mặt Lam Hân.
“Lam Lam, trong cuộc đời chúng ta đã có khổ, có ngọt, có cười, có nước mắt, nhưng con đường chúng ta được đi chung đã đủ quý giá, sưởi âm cuộc đời cho nhau, hiệu được cách trân trọng…… ” Lục Hạo Thành nói đến đây thì dừng lại, không tiệp tục nữa, anh dịu dàng ôm lây cô, tựa nhự che chở món bảo bối quý giá nhất trên đời.
“Lam Lam.”
Giọng nói của anh càng lúc càng nhẹ nhàng, những lúc toàn thân thả lỏng, anh lại là Lục Hạo Thành: đẹp trai nhất, thân thiết nhất và quen thuộc nhất mà Lam Hân biết.
Lam Hân cũng không đành lòng.
thấy anh phải khó chịu, ý cười của cô đẹp như có gió xuân, nụ cười rơi vào đôi mắt si mê kia của Lục Hạo Thành, trở nên thật đẹp, thật âm áp cũng thật thoải mái.
Cô chủ động ôm anh, cơn cuồng nhiệt hoan ái của hai người kéo dài tới tận nửa đêm, Lục Hạo Thành lúc này mới chậm rãi dừng lại, Lam Hận sớm đã mệt mức không mở nồi mắt.
Anh nhìn mà thấy đau lòng, gắt gao ôm lấy cô, mang theo vài phân ý cười, đặt xuông phần ân đường của cô một nụ hôn nhẹ rồi thỏa mãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô đối với anh, trước nay đều mang theo nguồn sức mạnh ma thuật, chỉ cần một cái ôm, là có thể thổi bùng lên cơn gió lóc điên cuÔng trong cơ thể anh.
Giữa trưa ngày hôm sau, lúc Lục Hạo Thành tỉnh lại, Lam Hân vẫn chưa hề tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ tái nhọt trắng như tuyết.
Cô yếu ớt nằm ở trong lòng ngực anh, hơn nữa cả người còn nóng bừng, Lục Hạo Thành nhăn mày, tác dụng của thuốc đã biến mắt, lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong đâu hồi tưởng tới những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua, một cơn phân nộ mạnh mẽ trào lên trong lòng anh.
Trong hoàn cảnh đó mà cô đã đón nhận anh, đối với thân thể của cô mà nói là tổn thương rất lớn, anh thậm chí còn nhớ tới dáng vẻ cô nhíu mày vì đau đón nhưng vẫn cô găng chịu đựng..