Đọc truyện Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ – Chương 5: Kiệu Tám Người Khiêng Tôi Cũng Không Tới
Dung Tư Thành nhìn cô, gằn từng chữ: “Ý tôi là công ty tôi không cần nhân viên như cô” Nói rồi anh liếc nhìn Tô Kiệm.
Tô Kiệm lập tức hiểu ý, chìa tay về phía cửa bày ra tư thế mời.
Mộ Yến Lệ đầy đầu hắc tuyến.
Cô từng thấy có người CV không đạt, bằng cấp không đủ, phỏng vấn khẩn trương, nhưng chưa từng thấy ai chưa hỏi câu nào đã bảo không cần nhân viên như cô.
Cô thì sao?
Cô cau mày nhìn Dung Tư Thành, cơn tức kìm nén một buổi sáng không thể chịu đựng được nữa.
“Anh không cần tôi thì có thể nói thẳng, sao còn công kích nhân phẩm của người khác thế hả? Nhân phẩm của tôi thì sao? Tôi tốt với người nhà, tốt với bạn bè, đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm! Tôi còn tưởng tập đoàn Dung thị là công ty chính quy lắm chứ, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi! Ngay cả lý do từ chối cũng khác người!”.
“Ra ngoài!” Dung Tư Thành chẳng buồn liếc nhìn cô.
Mộ Yến Lệ hoàn toàn nổi giận: “Ra ngoài thì ra ngoài! Làm như người ta thèm công ty rách nát của anh lắm ấy, thật sự cho rằng ngoài anh ra không còn công ty khác hả?”
Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.
Dung Tư Thành cười lạnh nhìn bóng lưng cô, hờ hững nói một câu: “Cô cho rằng người mà tập đoàn Dung thị không cần, công ty khác dám nhận à?”
Mộ Yến Lệ dừng bước, thiện cảm đối với Dung Tư Thành đã giảm xuống số âm.
Thoạt nhìn ra dáng ra hình thực tế cũng chỉ là một thằng tồi.
Còn muốn phong sát cô ư? Cho rằng cô sẽ sợ
à?
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo gai người: “Nhớ kỹ lời tôi nói, nhân viên như tôi đây về sau anh mời kiệu tám người khiêng tôi cũng không thèm tới!”
Dứt lời, cô tiêu sái xoay người rời khỏi văn phòng.
Ánh mắt Dung Tư Thành nhúc nhích.
Người phụ nữ này thật kiêu ngạo, còn hiệu tám người khiêng tới đón cô ta? Thật là tự đánh giá cao bản thân.
Anh cười lạnh, nhìn Tô Kiệm: “Kêu cậu tìm Thỏ Khôn để tìm kiếm thần y, cậu làm chưa?”
Tô Kiệm còn đang khiếp sợ.
Quá độc ác, tổng giám đốc nhà họ lại muốn phong sát cô ta chỉ để trả thù cho cậu hai.
Mà người phụ nữ kia cũng thật to gan, lần đầu tiên anh ta thấy có người dám nói chuyện với tổng giám đốc như vậy.
Bỗng nhiên nhận thấy ánh sáng lạnh bắn tới, anh ta giật mình, vội vàng trả lời: “Sếp…!sếp Dung, đã đăng tin rồi, nhưng Thỏ Khôn không nhận, có lẽ còn đang chờ đợi.
Nhưng phương thuốc Vô Ưu Tán ngài kêu tôi hỏi thăm sẽ được bán đấu giá tối nay, ngài có muốn đi xem thử không?”
Dung Tư Thành ngẫm nghĩ rồi đồng ý: “Ừ, đi xem thử”
Mộ Yến Lệ tức giận rời khỏi tập đoàn Dung thị, trong đầu hiện lên không dưới một trăm cách giết chết Dung Tư Thành.
Người đàn ông này chết chắc rồi! Cô không tin anh ta không có việc nhờ mình.
Chờ anh ta nhờ mình, cô nhất định phải giết chết anh ta!
Cô vừa đi vừa oán hận nghĩ, trở về tới chung cư Đa Nguyên thì mới bớt giận một chút.
Cô vừa bước vào cửa thì đã bị một người phụ nữ ôm chầm lấy: “Sao bây giờ cậu mới về? Tớ với bảo bối đều tính đi tìm cậu đây?
Mộ Yên Lệ vất vả lắm mới giấy ra được: “Mẹ ơi, tớ vất vả lắm mới về tới nhà, suýt nữa bị cậu ôm ngộp thở mà chết”
Thẩm Hoa Linh cười nói: “Tớ chỉ muốn bày tỏ nỗi nhớ của tớ thôi mà”
“Được rồi bảo bối, tớ cũng nhớ cậu” Mộ Yến Lệ lại ôm nhau với cô ấy, sau đó nhìn Mộ Gia Hạo đang bận rộn trước máy tính: “Bảo bối, tìm được di động cho mẹ chưa?”
Mộ Gia Hạo tranh thủ trả lời: “Mẹ, con tìm được rồi, con vừa đi lấy với mẹ nuôi, mẹ nuôi còn đánh hắn ta giúp mẹ đấy.”
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Ừ, hai người hiểu ý mẹ quá.
Tên tài xế đó chẳng những không giúp người mà còn muốn chiếm đoạt di động của mẹ không chịu trả, đúng là đáng chết” Nói xong, thấy hai người nhìn chằm chằm máy tính không để ý tới mình, cô lại hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Thẩm Hoa Linh quay sang: “Cậu có biết cậu đã nổi tiếng rồi không hả? Trên mạng toàn là bài viết mắng cậu, bảo bối đang xử lý giúp cậu”
Mộ Yên Lệ khó hiểu: “Chuyện gì vậy? Để tớ xem thử”
Thẩm Hoa Linh nhường chỗ cho cậu, không nhịn được nói: “Người thời nay thật vô lương tâm, vì câu like mà đổi trắng thay đen bôi nhọ cậu”
Mộ Yên Lệ đã thấy được bài báo “Đạo đức suy đồi” đó.
Có kinh ngạc thốt lên: “Tớ đang cứu người mà sao lại tớ ăn trộm? Ai đời lại trộm đồ ngay giữa ban ngày như thế?”.
Thẩm Hoa Linh bĩu môi: “Cậu kéo xuống đọc đi, nói cậu là ăn trộm còn khách sáo đấy, còn có người nói cậu.” Nói tới đây, cô nhìn thấy cậu bé chưa đầy bảy tuổi, cuối cùng vẫn đứng lại, thì thầm vào tai Mộ Yến Lệ: “Còn có người bảo cậu sàm sỡ người ta cơ”
“Mẹ nó!” Mộ Yến Lệ tức giận chửi thề: “Đứa nào mà cắt câu lấy nghĩa thế? Chẳng lẽ họ không thấy tớ cứu người hả? Không thấy tớ đi theo xe cứu thương tới bệnh viện hả? Không thấy tớ bỏ tiền túi ra ứng tiền viện phí cho anh ta à? Thì ra làm chuyện tốt không ai thấy chuyện xấu lại truyền ngàn dặm! Còn có pháp luật không? Tớ xinh đẹp như tiên nữ thế này mà lại bị họ bôi bác như thế!”
Cô càng nói càng tức: “Bảo bối, con điều tra xem rốt cuộc là ai đăng tin, sau đó chặn hết tài khoản của hắn cho mẹ! Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch hay sao mà gặp toàn chuyện xui xẻo thế này!”.
Mộ Gia Hạo đáp lời, hai bàn tay nhỏ gõ lạch cạch trên bàn phím, vẻ mặt chuyên chú, các loại code không ngừng biến hóa trên màn hình khiến người ta hoa cả mắt.
Thẩm Hoa Linh xem một hồi liền cảm thấy mắt mình chịu không nổi, cảm thán: “Bảo bối của chúng ta đúng là càng ngày
càng lợi hại”
Mộ Yến Lệ tự hào vô cùng: “Chứ còn gì nữa, con trai tớ mà ly”
Thẩm Hoa Linh cũng cười nói: “Đúng rồi, cậu đi phỏng vấn sao rồi?”
Vừa dứt lời, Mộ Yên Lệ lại lên cơn tức: “Đừng nói nữa, tức chết tớ! Còn bảo là sản nghiệp của tập đoàn Dung thị trải rộng toàn cầu nữa chứ! Tổng giám đốc của họ như thế, tớ thấy chẳng mấy chốc sẽ đóng cửa!”
Thẩm Hoa Linh nhíu mày: “Sao vậy? Tổng giám đốc của tập đoàn Dung thị không phải là Dung Tư Thành sao? Anh ta rất có năng lực, trong thương giới không có ai không sợ anh ta.
Hơn nữa nghe nói anh ta vừa đẹp trai lại vừa giàu có, là người đàn ông mà các cô gái ở thành phố Cẩm Chướng muốn gả chồng nhất! Quan trọng nhất là người ta còn rất chung thủy.
Nghe nói anh ta vẫn đang tìm một cô gái.”
Thấy vẻ mặt háo sắc của Thẩm Hoa Linh, Mộ Yến Lệ lại đau đầu: “Tớ trịnh trọng cảnh cáo cậu, đừng bị ngoại hình của anh ta mê hoặc.
Loại đàn ông này chỉ được cái mã chứ chẳng có gì khác.
Anh ta còn tìm gái nữa chứ.
Tớ chúc anh ta cô đơn cả đời!”
“Trời đất, cậu nguyền rủa độc ác vậy? Nói nghe xem rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Thẩm Hoa Linh hóng hớt.
Mộ Gia Hạo cũng cau mày, vểnh tai lắng nghe.
Mộ Yến Lệ thở dài, kể lại quá trình phỏng vấn, cuối cùng giận dữ nói: “Bảo nhân phẩm của tới không tốt, còn đe dọa sẽ phong sát tớ, nực cười! Ngày mai tớ sẽ tìm công việc khác cho anh ta xem! Tức chết tớ!”.
Nghe xong, Thẩm Hoa Linh cũng không nhịn được cười: “Phong sát cậu? Anh ta không biết cậu chính là..”.