Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 272: Có Gan Khiêu Khích Thì Phải Có Gan Thừa Nhận


Đọc truyện Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ – Chương 272: Có Gan Khiêu Khích Thì Phải Có Gan Thừa Nhận


Dung Tư Thành vô thức cau mày khi nghe điều này, anh không muốn để ý đến cô ta, anh muốn ra ngoài xem bạn gái anh có vào không.

Lại bỗng nhiên nghe thấy Lương Tử Huyên hét lên một câu: “Anh Tư Thành, Mộ Yến Lệ bắt nạt em!”
Dung Tư Thành dừng chân lại ngay lập tức, Yến Lê?
Anh nghi ngờ nhìn về hướng họ, anh thấy Mộ Yến Lệ mặc một chiếc váy đỏ, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hóa ra là cô ấy đã vào rồi.

Anh đi về phía đám đông đang tụ tập.

Những người quen biết Dung Tư Thành, chủ động nhường đường cho anh, mọi người muốn xem Dung Tư Thành sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.


Dung Tư Thành thấy Mộ Yến Lệ, trong mắt anh đã tràn ngập hình ảnh cô bạn gái.

Nhưng cô gái có vẻ tức giận, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, ánh mắt lạnh như dao! “Sao vậy?”
Anh hỏi Mộ Yến Lê.

Lương Tử Huyên vội vàng tiến lên, ôm lấy cánh tay của Dung Tư Thành.

Dung Tư Thành vô cùng lo lắng Mộ Yến Lệ có làm sao không, lại thấy ánh mắt của cô nhìn vào cánh tay đang được Lương Tử Huyên ôm lấy.

Lúc này anh mới nhận ra, lập tức rút cánh tay về, sắc mặt lập tức trở nên u tối, ánh mắt có chút trách móc nhìn Lương Tử Huyên: “Đừng làm vậy, có chuyện gì đây?”
Lương Tử Huyên uất ức nói: “Anh Tư Thành, anh phải giải quyết chuyện này, anh có thấy quần áo của Mộ Yến Lệ giống với của em không?”
Dung Tư Thành nghĩ thầm anh đã nhìn thấy nó từ rất lâu rồi: “Vậy thì sao?”
Lương Tử Huyên chỉ vào quần áo trên người Mộ Yến Lệ: “Cái váy này của cô ta là ý tưởng của em, em không muốn quan tâm tới, nhưng cô ta thật sự rất khó chịu, sống chết không cho em đi!”
Mộ Yến Lệ cười nhạo: “Tôi là người ngăn cản không cho cô đi? Cô nói không lại thì chuyển qua chửi người khác, chửi xong lại tỏ ra mình rộng lượng? Có gan khiêu khích thì phải có gan thừa nhận! Nói tôi trộm thiết kế của cô, được rồi, đi tìm nhân chứng, vật chứng, nói rõ ràng mọi chuyện, nếu tôi thật sự lấy ý tưởng của cô thì tôi sẽ xin lỗi, nếu không…tôi sẽ xử lý chuyện cô vu oan cho người khác!
Lương Tử Huyên nắm lấy tay Dung Tư Thành: “Anh Tư Thành, anh xem cô ta bắt nạt người khác kìa.


Em vừa nhìn thấy quần áo của cô ta giống mình, cho nên mới buộc miệng nói câu này, là do trước kia lúc tới nhà cô ta may quần áo, thuận miệng nói ra ý tưởng của em, em đi đầu lấy chứng cứ cho cô ta, đây không phải là cô ta đang làm khó người khác sao? Em cũng không muốn làm cô ta khó xử, nhưng cô ấy biết em không có chứng cứ nên mới không hề sợ hãi.”
Dung Tư Thành đã rút tay về dưới cái nhìn của người phụ nữ trước mặt.

“Chưa nói đến việc ý tưởng là của cô, quần áo của cô thật sự không đẹp bằng những người khác!”
Nói xong, anh nhìn Mộ Yến Lệ bằng ánh mắt ân cần.

Nếu không phải người phụ nữ nhỏ này không cho anh tiết lộ quan hệ của bọn họ, anh sẽ tới ôm cô vào lòng và dỗ dành.

Anh luôn cảm thấy cô đang giận anh, nhìn ánh mắt rất lạnh lùng.

Lương Tử Huyên bị chặn họng, cô ta phân minh: “Điều đó chỉ có thể nói lên nơi may trang phục mà em đặt may, có tay nghề không bằng nơi may trang phục của Yến Lê, nhưng điều này cũng không thể chứng tỏ ý tưởng này là của cô ta!”
Mộ Yến Lệ khoanh tay trước ngực, đi về phía Lương Tử Huyên, Lương Tử Huyên bất giác lùi về sau hai bước.


“Cô muốn làm gì chứ?”
Mộ Yến Lệ mở một nụ cười mỉa mai: “Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Lương Tử Huyên nói: “Cô dựa vào việc tôi không chứng cứ, cho nên mới không sợ sao? Khi mở một cửa hàng, trung thực là điều quan trọng nhất.

Như vậy thì sau này còn ai dám đến cửa hàng của cô thiết kế quần áo
Mộ Yến Lệ cười lạnh, tiếp tục chế nhạo: “Cô không có chứng cứ sao?” Khóe miệng Lương Tử Huyên giật giật: “Đúng vậy! Tôi không có chứng cứ chứng minh chuyện này, nhưng cô cũng không chứng cứ chứng minh tôi vu oan cho cô, cô đã làm cái gì trong lòng cô tự hiểu!
Mộ Yến Lệ nở một nụ cười: “Cô không có, tôi có!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.