Đọc truyện Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ – Chương 23: Đảo Điên Tam Quan
Hôm sau, Mộ Gia Hạo nói với Mộ Yến Lệ là muốn đi học.
Mộ Yên Lệ kinh ngạc: “Chân con hết đau rồi ha?”
Mộ Gia Hạo mặt tỉnh bơ: “Chắc là ăn táo chú Dung gọt xong thì khỏe rồi”
Mộ Yến Lệ: “..” Không biết tại sao mà thằng nhóc này lại thích Dung Tư Thành đến thế.
Cô đưa cậu bé tới trường.
Lúc về nhà, Mộ Yến Lệ đi thẳng tới đại lý 4S.
Chuyến bay của Lâm Hà Vinh là ba giờ chiều.
Nếu thuận lợi thì chắc vẫn kịp mua chiếc xe.
Cô bước vào cửa hàng, nhìn lướt qua một lượt, sau đó nhắm thẳng vào một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ.
Vừa thấy đã biết người này không thiếu tiền.
Một cậu trai lập tức tiến lên, khách sáo chào hỏi cô, sau đó bắt đầu giới thiệu tính năng của xe.
Mộ Yến Lệ vừa nghe vừa đi vòng quanh chiếc xe hai vòng.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Chỉnh thể của chiếc Ferrari là trước thấp sau cao, cho người ta cảm giác rất có khí thế, khiến cô rất thích.
Bánh trước, cửa xe, bánh sau đều có thể biến hình, lại được lắp ráp một cách hoàn chỉnh, hồn nhiên thiên thành, đường nét mượt mà.
Cô hài lòng gật đầu: “Ừm, chính là nó”.
Đúng lúc này, một người đàn ông ôm một cô gái trong lòng cũng đi về phía chiếc xe.
Người đàn ông này mặc áo sơ mi màu xanh lam, quần tây màu đen, diện mạo tạm được, cho người ta cảm giác rất lưu manh.
Cô gái trong lòng anh ta rất trắng, mắt to miệng nhỏ, mái tóc dài màu nâu làm tôn lên gương mặt nhỏ bằng bàn tay, tiêu chuẩn thục nữ danh viện.
Cô gái ngửa đầu hỏi: “Văn Huy, cái này thế nào? Màu đỏ may mắn, chúng ta kết hôn rồi lại nó là vừa lúc”
Phan Văn Huy hào phóng nói: “Em thích là được.”
Cô gái không đáp lời, đi vòng quanh chiếc xe ngắm nghía: “Em thích.
Lấy nó đi!”.
Người đàn ông rất thống khoái, trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên tiêu thụ: “Bán cho tôi.” Nhân viên tiêu thụ khó xử nhìn Mộ Yên Lệ: “Cô ơi, cô có chắc là muốn mua nó không?” Mộ Yên Lệ gật đầu, cũng đưa một tấm thẻ: “Muốn! Quẹt thẻ!”
Nhân viên tiêu thụ uyển chuyển giải thích: “Thưa anh, chiếc xe này đã được chị ấy coi trọng trước, chúng tôi chỉ có thể bản trước cho cô ấy, các anh có thể chờ một khoảng thời gian được không? Chúng tôi sẽ lập tức phải người mang xe tới đây.”
Phan Văn Huy nhíu mày: “Cần bao lâu?”.
“Đại khái cần hai tiếng” Nhân viên tiêu thụ đáp.
Phan Văn Huy nâng tay xem đồng hồ: “Không được, lát nữa tôi còn có việc, cậu xem có thể thương lượng với cô gái kia nhường xe cho chúng tôi trước được không? Cho dù chúng tôi bồi thường cho cô ấy một chút cũng được.”
Nhân viên tiêu thụ đi nói chuyện với Mộ Yến Lệ.
Mộ Yến Lệ đương nhiên không đồng ý.
Cô mua xe để đón người, nếu chờ hai tiếng thì nguội hết còn gì.
Sau khi thương lượng không có kết quả, Phan Văn Huy chỉ có thể ôm người phụ nữ vào lòng an ủi: “Bảo bối, hay là chờ anh trở về sẽ cùng em đi mua, được không?”
Người phụ nữ chu môi: “Lần này anh đi công tác cần một tuần cơ mà”
Phan Văn Huy dỗ dành: “Biết sao được.
Anh phải kiếm tiền cưới em! Hay là thế này đi, anh quẹt thẻ trước, em tìm một cô bạn tới đây chờ với em, được không?”
Người phụ nữ mới không tình nguyện đồng ý: “Người ta còn muốn tiễn anh thì sao?” “Không cần, anh tự lái xe được mà.
Em ở đây mua xe đi, hôm nay phải có xe”
Người phụ nữ vui vẻ, gắt giọng: “Vậy không được nói sau lưng là em không thương anh đâu đấy.” Phan Văn Huy cưng chiều: “Ừ.
Đồ nghịch ngợm!”
Họ nói chuyện không nhỏ, Mộ Yến Lệ đều nghe rõ ràng, thầm nghĩ: mặc dù người đàn ông này không đẹp trai cho lắm, nhưng thủ đoạn dỗ dành phụ nữ còn rất cao siêu.
Cô cũng không bận tâm, đi theo nhân viên tiêu thụ quẹt thẻ, nhanh chóng xử lý thủ tục.
Không thể không nói cửa hàng 4S làm việc rất nhanh nhẹn.
Hai giờ chiều, cô đã lái xe ra ngoài.
Cô đi đón Thẩm Hoa Linh trước, sau đó hai người trực tiếp tới sân bay, mau chóng chạy tới trước ba giờ.
Sau khi đỗ xe, Thẩm Hoa Linh hoảng sợ trắng bệch mặt: “Chị à, cậu không thể chạy chậm một chút hả? Cậu tưởng mình đang đua xe hả? Chỗ này đồng xe lắm đấy!”.
Mộ Yên Lệ cạn lời trừng cô: “Cậu nhát gan thế.
Nhìn xem mấy giờ rồi? Lát nữa Lâm Hà Vinh đều đi ra”
Thẩm Hoa Linh đỡ xe bước xuống, hai chân mềm nhũn: “Đi ra thì kêu cậu ta chờ, một ngày cũng không đủ cho cậu ta ép buộc, mới đi mấy ngày đã quay về rồi”
Mộ Yên Lệ liếc cô: “Tớ kêu cậu đừng đến mà cậu còn khăng khăng đòi đến.” Thẩm Hoa Linh hừ một tiếng: “Cậu cho rằng tớ tới đón máy bay hả? Tớ tới để mắng cậu ta.” “Được rồi được rồi, mau vào trong mắng cậu ta đi” Mộ Yến Lệ kéo cô đi.
Hai người vào đại sảnh sân bay ngồi chờ.
Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, đã hơn ba giờ, sau này mới biết là máy bay tới trễ.
Thẩm Hoa Linh nhìn Mộ Yến Lệ: “Tớ đã bảo đừng sốt ruột rồi mà, tên Lâm Hà Vinh đó khi nào đáng tin? Cậu xem ngay cả chuyến bay cậu ta ngồi cũng không đáng tin!”
Mộ Yên Lệ nói: “Hai cậu đúng là một người mệnh hỏa một người mệnh thủy, bát tự trời sinh tương khắc!”
Hai người vào nhà vệ sinh, Mộ Yến Lệ vừa đi ra thì thấy một người quen – Mộ Ngọc Tú.
Cô cau mày, cô ta tới đón ai vậy? Khi cô đang tò mò thì lại một bóng người quen thuộc lướt qua.
Nói là quen thuộc bởi vì mấy tiếng trước cô còn gặp anh ta.
Đúng vậy, chính là Phan Văn Huy, người vừa gặp gỡ ở cửa hàng 4S.
Phan Văn Huy vẫn chưa thay quần áo, chẳng qua trong tay xách theo rương hành lý, thấy Mộ Ngọc Tú thì đi thẳng tới chỗ cô ta.
“Bảo bối!”
Mộ Yên Lệ đầu đầy hắc tuyển.
Lại là bảo bối, nếu cô nhớ không nhầm thì mấy tiếng trước người đàn ông này còn kêu cô gái kia là bảo bối, còn bảo sắp kết hôn gì đó cơ mà? Chẳng trách lại giỏi dỗ gái như thế, thì ra là một tay chơi!
Nhìn ánh mắt si mê của Mộ Ngọc Tú, nếu nói không có quan hệ gì với người đàn ông này thì Mộ Yến Lệ sẽ viết ngược tên mình!
Cô lén lút lùi về sau một chút, lấy di động lặng lẽ mở chức năng quay camera.
Quả nhiên, cảnh tượng kế tiếp hoàn toàn đảo điên tam quan của Mộ Yến Lệ.
Hai người cứ như một cặp tình nhân lâu ngày không gặp, đều chạy về phía nhau.
Còn chưa tới nơi, người đàn ông đã ném vali xuống, vươn tay ôm chầm lấy Mộ Ngọc Tú, khiêng cô ta lên xoay một vòng.
Mộ Ngọc Tú cười vui vẻ ôm cổ anh ta, không cần nói cũng biết nhớ nhung cỡ nào.
Bàn tay của người đàn ông đặt lên gáy cô ta, hung hăng hôn lên môi.
Anh ta ngấu nghiến một hồi mới buông ra, ôm cô ta hỏi: “Bảo bối có nhớ anh không?”
Mộ Ngọc Tú thẹn thùng: “Nhớ.
Anh mới xuống máy bay à?”
Phan Văn Huy đáp: “Ừ, anh vừa đi vệ sinh thì em đã tới rồi.
Đúng giờ thế, có phải muốn thấy anh ngay lập tức không?” Nói rồi, anh ta nhéo mũi cô ta, ánh mắt cưng chiều.
Mộ Ngọc Tú kề sát trán anh ta: “Ừ, em nhớ anh lắm”
Mộ Yên Lệ không biết nên nói gì bây giờ, chỉ muốn cười thôi.
Đàn ông tra có đẳng cấp, phụ nữ bạch liên cũng có đẳng cấp.
Bỗng dưng cô lại muốn xem thử tới ngày sự việc bại lộ, hai người này sẽ đi nơi nào..