Đọc truyện Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi – Chương 7: Mẹ 3
(Edit: Andy/Do not reup)
– —
Quý Diên treo túi dịch truyền glucose của Hàn Dung lên giá, duỗi tay sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ, đã hạ sốt.
Mỗi lần phát bệnh Hàn Dung sẽ sốt cao, nhưng cơ thể lại không bị ảnh hưởng gì.
Bệnh viện đã từng cho cậu uống thuốc hạ sốt liên tục, uống nhiều quá cũng không tốt.
Sau khi Quý Diên tiếp nhận trị liệu cho Hàn Dung, hắn không dùng thuốc nữa mà chỉ truyền một ít dịch dinh dưỡng mà thôi.
Hàn Dung không muốn ngủ, nhưng bác sĩ lại yêu cầu cậu nằm yên.
Cậu nắm lấy tay phải của Quý Diên, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với đối phương.
“Bác sĩ, thường ngày anh thích làm gì?”
“Đọc sách.”
“Sách gì?”
Quý Diên đọc một loạt tên sách nước ngoài nghiên cứu về bệnh tâm thần ra.
Hàn Dung cười ha ha, nói: “Tôi thích tập quyền.
Hồi cấp ba tôi rất sùng bái một võ sư Muay Thái.
Đợt khảo hạch tốt nghiệp trường quân đội không một ai dám đánh solo với tôi.
Hai năm dốc lòng bồi dưỡng mà thầy chỉ thu của tôi đúng 150 tệ học phí.
Bây giờ dù là câu lạc bộ hay lớp học Muay Thái cũng phải trả ít nhất là 400 tệ một ngày.
Tôi hỏi thầy sao lại thu ít như vậy? Ông ấy nói ông ấy không thiếu tiền, lấy tiền của tôi làm gì? 150 tệ là phí uống nước ở chỗ này thôi.
Nhãi ranh nhìn không to con nhưng uống nước nhiều phết, mỗi ngày uống phải hết nửa thùng, nhóc có phải là trâu nước thành tinh không?”
Hàn Dung bắt chước y hệt giọng điệu và dáng vẻ của vị thầy giáo Muay Thái kia.
Quý Diên cong môi mỉm cười, nhìn cậu mấy giây rồi lại tiếp tục viết báo cáo phân tích.
“Bác sĩ, xây dựng thế giới tinh thần lần này lại thất bại rồi đúng không? Nửa đường tôi đã bị rời ra khỏi nó.”
“Trước kia tôi từng thử kéo em về từ thế giới phân liệt nhưng không thành công.
Lần này em đã nhận ra được thế giới kia có vấn đề nên đã chủ động rời khỏi, chứng minh một chiếc cầu nối giữa thế giới phân liệt và thế giới hiện thực đang từng bước được dựng lên, chờ cây cầu này hoàn thành, em có thể đi từ thế giới phân liệt của mình trở về thế giới thực.”
“Điều này có nghĩa là liệu pháp điều trị của anh cuối cùng cũng có kết quả?” Hàn Dung bỗng cười rộ lên, “Tôi nhớ mình đã dọa chạy năm vị giáo sư già tóc hoa râm, có ý đồ giết hại bảy vị chuyên gia thần kinh nước ngoài, rồi mới gặp được anh.
Năm ấy anh vẫn chưa tốt nghiệp đại học đúng không? Thoạt nhìn rất hiền lành và ngây thơ.
Tôi còn tưởng cuối cùng bọn họ cũng từ bỏ việc trị liệu cho tôi rồi.
Bác sĩ, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
“27.”
Hàn Dung chậc chậc vài tiếng, “Nhỏ hơn tôi 2 tuổi, thật là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn.”
Truyền dịch xong, Quý Diên rút kim ra và buộc nút thắt lại.
Mấy đồ lung tung này sẽ có các y tá dọn dẹp.
Hắn đứng dậy muốn để đồ ra ngoài nhưng tay áo bị Hàn Dung bắt lấy.
Quý Diên cúi đầu, nhìn thấy trong mắt đối phương có một tia đùa giỡn, tươi cười nghịch ngợm như một đứa trẻ đang có ý đồ gây chuyện, “Bác sĩ, có muốn hôn môi không?”
Hàn Dung cảm thấy mặt mình bị một bàn tay hơi lạnh vuốt ve, sau đó là xúc cảm mềm mại trên môi.
Ấm áp và khô ráo.
Quý Diên hôn như chuồn chuồn lướt nước, chạm một chút rồi rời ra.
Mắt Hàn Dung ướt át như chứa đựng một khoảng sương mù mênh mông, xinh đẹp và trong trẻo.
“Mùi vị không tồi, nhưng mà bác sĩ ơi…” Cậu liếm môi, cười ngọt ngào, “Tôi thích hôn lưỡi hơn.”
Quý Diên lần nữa cúi người xuống hôn Hàn Dung.
Lần này hắn vươn đầu lưỡi ra, cẩn thận hôn cậu.
Môi lưỡi triền miên mang đến cảm giác gắn bó chặt chẽ, hoạn nạn có nhau, khiến cho sâu trong nội tâm Hàn Dung dâng lên từng đợt cảm xúc mãnh liệt.
Cậu cầm lòng không đặng mà vươn tay ôm lấy đối phương, gia tăng sự nồng nhiệt vào nụ hôn ngọt ngào lại kinh hãi thế tục này.
Đây có được tính là tình yêu bị ngăn cấm giữa bác sĩ và bệnh nhân không nhỉ? Hàn Dung nghĩ lung tung.
Lúc Quý Diên muốn rời ra, cậu cắn lên môi đối phương một cái, lưu lại một dấu răng mờ nhạt.
“Đóng cho anh một dấu, để Trần Sanh hết sạch hi vọng.”
Quý Diên vươn tay chỉnh sửa lại đầu tóc hơi rối của cậu, tiện tay chỉnh cả quần áo trên người, cuối cùng xoay người muốn đi.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động lớn, hình như là tiếng chân đá vào giường sắt, Quý Diên giật mình, vội vàng quay người lại.
Hàn Dung đi chân trần đứng trên nền nhà, đang giơ tay lau miệng, mặt mày nhăn nhó, ghét bỏ nói: “Tên biến thái, anh lại đánh lén tôi?!”
Quý Diên kinh ngạc, sau đó nhếch môi cười tủm tỉm đáp: “Đúng, tôi không nhịn được.”
Hàn Dung lại phân liệt.
Cậu đánh giá khung cảnh xung quanh, “Đây là đâu? Anh cầm tù tôi à?”
“Em phát sốt.” Quý Diên nói, “Đây là bệnh viện.”
Quý Diên dẫn Hàn Dung rời đi từ cửa chính, Hàn Dung quay đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu — Bệnh viện 717 Tuyết Châu, nhìn khá giống một bệnh viện bình thường.
Cậu không biết rằng đây là một nhà giam đặc biệt của Sở cảnh sát.
Hàn Dung về nhà chưa được mấy ngày, Lăng Phong lại tới.
“Anh đang chạy nạn à?” Hàn Dung sửng sốt khi nhìn thấy Lăng Phong.
Hai mắt đối phương treo một quầng thâm thật dày, trông như gấu trúc, đồng tử kín tơ máu, râu lún phún dưới cằm, áo khoác màu cà phê nhăn nhúm, có vẻ lâu ngày rồi không giặt.
“Cậu nhất định phải đi cùng tôi một chuyến.” Ngữ khí của Lăng Phong chắc nịch, “Lại có người bị giết rồi.”
Hàn Dung hỏi: “Lại là một gái điếm à?”
“Đúng vậy.” Lăng Phong xoa xoa huyệt thái dương, “Thủ pháp gây án của hung thủ giống hệt lần trước.”
“Tìm được danh tính của hai nạn nhân chưa?”
“Rồi, toàn bộ đều đã có ở Cục cảnh sát.”
Hàn Dung đi cùng Lăng Phong tới Cục cảnh sát.
Đinh Đinh đang đắm mình trong công việc phân loại tư liệu, một nửa gói mì vẫn còn trên bàn.
Thực tế thì, một khi đã nhìn thấy ảnh chụp hiện trường gây án hay trạng thái tử vong của nạn nhân, dù là món ngon gì cũng ăn không vào được nữa.
Đinh Đinh nhìn thấy Hàn Dung, mắt sáng lên như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng ném những bức ảnh đẫm máu ghê sợ kia đi, đọc vanh vách thông tin của nạn nhân: “Bọn họ thuộc loại gái điếm cấp thấp nhất, không hoạt động ở những câu lạc bộ đêm, quán bar hay vào trung tâm thành phố mà chỉ lang thang ở những công viên, ngõ nhỏ.
Bởi vì tuổi đã lớn, ngoại hình kém, không có công việc gì nên chỉ cần ai đưa tiền là đi theo.
Một ít người có đam mê đặc thù sẽ tìm tới bọn họ.”
Danh tính và đặc điểm của các nạn nhân khớp với bản khám nghiệm tâm lý ban đầu của Hàn Dung.
Đinh Đinh hỏi: “Vì sao hung thủ lại muốn cắt bỏ tử cung của nạn nhân?”
Hàn Dung: “Công dụng của tử cung là gì?”
“Sinh con.”
Hàn Dung: “Hung thủ cắt bỏ tử cung của nạn nhân rồi khâu phần thân dưới lại, là bởi vì gã cảm thấy gái điếm không xứng được sinh con.
Gã hẳn là một kẻ theo chủ nghĩa cực đoan, ra sức hướng về phía mặt trời, những điều mới mẻ trong cuộc sống, tôn trọng sinh mệnh.
Sau khi xảy ra quan hệ với nạn nhân, gã giết bọn họ, điều này cho thấy gã có ham muốn đặc biệt với những người phụ nữ nghiện thuốc lá, thích bạo dâm, hơi mập vì lớn tuổi, và không xứng với thiên chức làm mẹ.”
Trầm mặc một lúc, Hàn Dung viết nốt bản phân tích chân dung tội phạm lần trước chưa viết xong: “Nam, có nghề nghiệp ổn định, thích kỹ thuật công nghệ cao, có thể là bác sĩ ngoại khoa.
Thời thơ ấu không hạnh phúc, cha mẹ ly dị.
Sống với mẹ một thời gian, hơi yêu mẹ của mình.
Nghề nghiệp của mẹ không chính đáng, có thể là gái gọi.
Nghiện thuốc lá, thích quan hệ với khách ngay trước mặt con, thường đánh mắng con…!Có lẽ là do hôn nhân thất bại, cuộc sống khốn khổ nên mẹ gã mới trở thành người đạo đức bại hoại như vậy, có khả năng còn lạm dụng tình dục con mình…”
“Hung thủ cho rằng sinh ra gã là điều mà mẹ đáng phải tự hào nhất, đồng thời chán ghét người mẹ sa đọa của mình.
Sự nghiệp của gã thành công, cực kỳ sợ quá khứ đen tối này bị lộ ra trước ánh sáng.
Áp lực trong thời gian dài tạo thành tâm lý vặn vẹo, bắt đầu giết người.”
Đinh Đinh: “Vì thường xuyên bị mẹ ngược đãi, tâm lý vặn vẹo, dẫn tới việc tìm những gái điếm tương tự mẹ mình để trả thù, nhưng mà vì sao gã lại không trực tiếp trả thù mẹ mình?”
Hàn Dung: “Sao cậu biết gã không trả thù mẹ mình?”
Biểu cảm của Lăng Phong biến đổi.
Hàn Dung: “Rất có khả năng người mẹ là nạn nhân đầu tiên.”
Đinh Đinh: “Ý của cậu là…!gã đã âm thầm giết mẹ của mình, và chuyện này không bị ai phát hiện?”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Dung: Khi nào khỏi bệnh tôi sẽ đi làm huấn luyện viên Muay Thái cá nhân, thu 500 tệ mỗi ngày học!
Quý Diên: Khi nào em khỏe lại, tôi…!
Quần chúng ăn dưa: Anh có thể đi làm diễn viên.
*** Hết chương 7.