Đọc truyện Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi – Chương 4: Âm Dương Sát 4
(Edit: Andy/Do not reup)
—
“Không còn băng ghi hình giám sát trong vòng 24h trước khi chết của nạn nhân nữa.”
“Cả ba người đều không còn á?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện này không bình thường.” Hàn Dung nói, “Bọn họ không ở cùng một khu, tại sao băng ghi hình lại biến mất cùng lúc? Mấy anh có xác định là chắc chắn không phải do bảo vệ phụ trách giám sát sợ phải gánh trách nhiệm nên xóa bỏ chứ?”
Hàn Dung chợt ngậm miệng, vì cậu nhìn ra được một tia xấu hổ trên mặt đối phương, đoán trúng con mẹ nó rồi.
Cổ nhân nói không sai, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
“Vậy thì kiểm tra điện thoại bàn, điện thoại di động xem là ai đã nhận đơn đặt hàng của Trần Sanh, Kiều Ân và Mạc Y trong khoảng thời gian trước khi bị hại.
Đồng thời hỏi mấy người bảo vệ khu xem trong cùng ngày có thấy người giao cơm nào lui tới không.
Chung cư của Trần Sanh và Kiều Ân không cần kiểm tra, nơi đó đông người sinh sống, gọi đồ ăn ngoài quá nhiều, chủ yếu tập trung vào nhà tang lễ, vì nhân viên bên phía app Chileme được lựa chọn có nhận đơn hay không, vài nơi quá hẻo lánh hoặc quá xa nhân viên có thể lựa chọn không nhận đơn.
Tôi cho rằng cũng không có nhiều người thích giao cơm tới nhà tang lễ, vì vậy số lượng người giao hàng tới đó sẽ không nhiều lắm.
Bảo vệ chỉ cần không phải quá già hoặc bị thiểu năng thì chắc chắn sẽ nhớ được.”
Đồng chí cảnh sát phụ trách điều tra nhà tang lễ chẳng mấy chốc đã quay trở lại.
“Trong ngày Mạc Y trực ban, khoảng 17 giờ có gọi cơm hộp, buổi tối 23 giờ quản lý phát hiện nạn nhân đã chết trong lò hỏa táng.”
Hàn Dung: “Bảo vệ có ấn tượng gì về khuôn mặt của người giao hàng không?”
“Không.
Hôm đó gió rất lớn, người giao cơm đội mũ đeo khẩu trang, Mạc Y đặt cơm bằng điện thoại, người nhận đơn tên là Lưu Nhị.”
Hàn Dung: “Lưu Nhị và người nhận đơn đặt cơm của hai người bị hại còn lại có trùng nhau không?”
“Chúng tôi cũng đã kiểm tra đơn đặt hàng của Trần Sanh và Kiều Ân trong vòng ba ngày trước khi bị giết, tổng cộng có bốn người nhận đơn, một trong số đó là Lưu Nhị.”
Vị cảnh sát đang bận rộn ghi chép bên cạnh Hàn Dung lập tức ra lệnh: “Nhanh chóng tìm địa chỉ của Lưu Nhị, kiểm tra nơi ở của anh ta!”
“Vâng!”
Hàn Dung hỏi: “Anh cảnh sát, anh họ gì?”
“Tôi họ Lăng, Lăng Phong.”
Hàn Dung nhìn quân hàm đeo trên vai đối phương, có vẻ chức vị khá cao.
Chết liên tục ba người, lại còn bắt chước cách giết người trong tiểu thuyết, cũng đủ khiến cấp trên coi trọng, tập trung nhân lực điều tra.
Cảnh sát đã tìm thấy công cụ gây án trong nhà Lưu Nhị: một cây kim thêu dính đầy máu.
Mục bookmark trong máy tính của Lưu Nhị có rất nhiều trang Tấn Giang Văn Học Thành, một trong số đó là thông tin tác giả Hàn Dung.
Gã là một độc giả trung thành của Hàn Dung, đã từng mua sách xuất bản của cậu.
Cảnh sát chính thức xin lệnh bắt từ cấp trên, sau khi được Viện kiểm sát phê chuẩn, họ nhanh chóng bắt giữ Lưu Nhị, án kiện tới đây hạ màn.
Lăng Phong đưa Hàn Dung trở về Cục cảnh sát, Hàn Dung khó hiểu hỏi: “Vì sao vụ án tiến triển tới lúc này rồi mà vị chuyên gia giàu kinh nghiệm các anh từng nhắc không hề lộ mặt?”
Lăng Phong ho khan một tiếng, đáp: “Người đó rất bận.”
“Vì sao người đó lại muốn tôi tham gia phá án? Không sợ tôi là hung thủ, sẽ âm thầm liên lạc với đồng lõa của mình à?”
“Hung thủ bắt chước cách giết người trong Âm Dương Sát, mà cậu là tác giả của Âm Dương Sát, không có ai hiểu rõ về nội dung truyện hơn cậu.
Người đó cho rằng cậu có thể đoán được hành động tiếp theo của hung thủ dựa vào tình tiết trong truyện.”
Hàn Dung đột nhiên nhớ tới Quý Diên, hỏi: “Người ở phòng giam cách vách tôi thế nào rồi?”
“Đã được thả về rồi.”
“Khi nào?”
“Lúc chúng tôi bắt được Lưu Nhị.”
Lúc này, Lưu Nhị đang bị trùm đầu được áp giải vào, đi ngang qua Hàn Dung.
Hàn Dung nhíu mày nói: “Chờ một chút.” Cậu dò hỏi Lăng Phong, “Tôi có thể tham gia vào quá trình thẩm vấn không?”
Lăng Phong chần chừ giây lát rồi trả lời: “Để tôi hỏi ý kiến cấp trên đã.”
Lưu Nhị được đưa vào phòng thẩm vấn.
Hàn Dung chờ ở bên ngoài, một lát sau Lăng Phong đã trở lại, “Cậu vào đi, nhưng không được quá ba phút.”
Hàn Dung đẩy cửa đi vào, thấy Lưu Nhị vẫn bị trùm đầu như cũ, cậu thắc mắc: “Sao mấy anh không tháo mũ trùm đầu của gã xuống? Chỗ này đâu có quần chúng vây xem nào nữa đâu.”
Một cảnh sát trẻ nói: “Sợ kích thích tới cậu.”
“Vì sao lại kích thích tôi? Mau tháo mũ trùm đầu xuống đi, nhìn ngột ngạt quá.” Không biết tại sao, tim Hàn Dung đập cực nhanh, cảm giác nôn nóng bất an dâng tràn.
Viên cảnh sát trẻ do dự, gửi tin nhắn xin lệnh của Lăng Phong ở phòng điều khiển.
“Làm theo lời cậu ấy đi, rồi đưa cậu ấy ra ngoài luôn.”
Mũ trùm đầu Lưu Nhị rất nhanh được tháo ra.
Trong nháy mắt, đồng tử Hàn Dung co rút.
Lưu Nhị sở hữu một khuôn mặt giống Hàn Dung như đúc.
Đối phương còn đang nở một nụ cười xấu xa, nói: “Phá án xong rồi, cậu còn chưa tỉnh à?”
Không gian và thời gian như bị đóng băng, sau đó, con người và đồ vật xung quanh Hàn Dung dần dần nhòe đi…!
Hàn Dung tỉnh lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt là một màu đen thui không hề có ánh mặt trời, bên tai là tiếng máy kêu “tít tít”, huyết mạch cả người lạnh lẽo, cổ tay có cảm giác vướng víu.
Cậu nhớ ra rồi.
Cậu không phải là nhà văn của Tấn Giang nào cả, mà là một bệnh nhân tâm thần đang tiếp nhận trị liệu.
Sau khi come out với người nhà, người cha tính tình nóng nảy đã nổi giận, cho rằng đây là sự sỉ nhục gia tộc, lập tức đưa cậu vào bệnh viện làm trị liệu giật điện.
Cậu trốn ra được, trên đường đi tìm cậu, mẹ đã bị một tên cướp giết chết.
Sau đó cậu nổi điên, biến thành một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Trong lúc phát bệnh sẽ hoàn toàn quên mất mình mắc bệnh, còn tự ấn định những vai trò khác nhau cho từng người xung quanh, khả năng suy luận tăng vọt, thường xuyên được cảnh sát bảo lãnh xuất viện, giúp đỡ bọn họ điều tra những vụ án giết người kì lạ.
Sau khi phá án xong, cảnh sát lại áp giải cậu như một phạm nhân quay trở về bệnh viện — giống như vừa rồi, cậu giúp cảnh sát bắt Lưu Nhị xong sẽ rơi vào hôn mê, tiếp đó tỉnh lại.
Hàn Dung nằm trên giường, đánh giá gian phòng bệnh đơn sơ này.
Một cái giường, một cái ghế, ban công, cửa sổ, một cái bàn, không có nhà vệ sinh.
Góc tường có gắn camera, hoạt động 24/24 giờ, giám sát mọi nhất cử nhất động của cậu.
Hàn Dung chậm chạp ngồi dậy, xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Đối diện phòng bệnh là văn phòng riêng của bác sĩ chủ trị.
Hiệu quả cách âm của bệnh viện không tốt lắm, vẫn nghe được tiếng nói chuyện đứt quãng ở trong văn phòng truyền ra.
Một giọng nói đầy sức hút, bình tĩnh cất lên: “Hết lần này đến lần khác, tôi xây dựng cho cậu ấy một thế giới tinh thần hoàn chỉnh và an toàn, cố gắng tìm lại cho cậu ấy mối liên hệ với thế giới thực, còn ngài lại tùy tiện phá vỡ lớp phòng hộ đó hết lần này đến lần khác, một lần nữa đẩy cậu ấy vào thế giới ảo tưởng của chính mình!”
Một giọng nói già nua đáp lại: “Nhưng cậu không thể không thừa nhận, trong lúc phát bệnh, nó đã thể hiện thiên phú của mình trong việc điều tra phá án.”
“Vậy ngài có từng nghĩ tới, cậu ấy giúp đỡ cảnh sát phá án, phải tìm ra lỗ hổng của hung thủ để bắt giữ, trong quá trình đó, cậu ấy sẽ không ngừng tiếp thu những cách thức gây án, những kiến thức phạm tội, không ngừng tự hoàn thiện từng lỗ hổng đó, không ngừng phát triển, cuối cùng có thể sẽ biến thành một tên tội phạm hoàn hảo hay không?”
“Bác sĩ Quý, tôi và cậu đều biết rõ, trên thế giới này không có tội phạm hoàn hảo, cũng không có phạm tội hoàn hảo.
Chỉ cần là con người thì sẽ có sơ hở.”
“Đúng.
Nhưng ngài cũng không thể phủ nhận, cho dù không có tội phạm hoàn hảo thì trên đời này cũng có rất nhiều án treo chưa phá được.
Hung thủ không phải là thần, tương tự, người phá án cũng không phải là thần.
Chỉ cần hung thủ nắm giữ được một nhược điểm nào đó là có thể chạy thoát khỏi tấm lưới pháp luật!”
“Bác sĩ Quý, chuyện này không thuộc phạm vi xem xét của anh.
Chỉ cần anh đảm bảo trong lúc nó ra ngoài làm nhiệm vụ, cảm xúc ổn định là được.”
“Ổn định cảm xúc của bệnh nhân là nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi, nhưng mục tiêu cuối cùng của tôi là chữa khỏi bệnh cho cậu ấy! Mấy người không muốn tôi làm vậy, đúng không? Mấy người có biết bản thân đang làm gì không? Đang bồi dưỡng một tội phạm hoàn hảo!” Giọng bác sĩ Quý càng ngày càng thấp, nghe như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Sẽ không có ngày đó.” Giọng nói già nua vang lên, “Phải tin tưởng vào tổ chức.”
Giọng bác sĩ Quý lạnh băng: “Liệu tôi có thể hiểu rằng, trước khi cậu ấy trở thành tội phạm hoàn hảo, các người sẽ diệt trừ tai họa ngầm này?”
“Cậu lo lắng nhiều rồi.
Hy vọng cậu có thể xem xét đúng đắn trường hợp này, bác sĩ Quý Diên.”
Có tiếng bước chân tiến ra cửa, Hàn Dung vội vàng quay về phòng bệnh của mình, ngoan ngoãn nằm lại trên giường.
Cửa phòng bệnh mở ra, một người đi vào, trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, nên không nhìn được rõ mặt của đối phương.
Trong bóng tối, Hàn Dung nghe được một giọng nói trầm thấp bình tĩnh: “Tỉnh rồi sao không bật đèn lên?”
Hàn Dung cười hì hì trả lời: “Tiết kiệm năng lượng.”
“Tạch” một tiếng công tắc, bóng đèn bật sáng.
Một thanh niên mặc áo khoác trắng đứng trước giường bệnh, trong tay cầm một quyển sổ bọc da nâu.
Vóc dáng người này rất cao, khoảng gần 1m9, ngoại hình cực kỳ đẹp trai, khí chất lạnh lùng, là một người đẹp băng sơn.
Hàn Dung như một tên lưu manh đầu đường xó chợ, huýt sáo rồi đá lông nheo.
“Bác sĩ, anh có biết trong thế giới tinh thần giải quyết vụ án Âm Dương Sát của tôi, anh xuất hiện với thân phận gì không?”
Hàn Dung trong trạng thái tỉnh táo vẫn nhớ rõ về thế giới trong lúc phân liệt, chỉ là ngay lúc đó cậu không phân biệt được là thật hay giả, ví dụ như cậu không thể nhận biết cái tên hồ ly tinh yêu diễm Quý Diên đoạt bạn trai cũ của cậu kia là thật hay chỉ là một người do cậu tưởng tượng ra.
“Là gì?”
Quý Diên ngồi xuống ghế, mở sổ, rút cây bút cài ở túi áo, cúi đầu ghi chép gì đó.
Những chi tiết liên quan đến bệnh tình của Hàn Dung, bất cứ là thứ gì hắn cũng không bỏ qua.
Hàn Dung suy nghĩ gì đó, tâm tình có vẻ rất tốt, mỉm cười đắc ý nói: “Một tên trà xanh có sở thích giật chồng người ta.”
Quý Diên không hề tức giận, chỉ nói: “Xem ra em rất chán ghét tôi.”
“Đây là chuyện đương nhiên, chẳng có bệnh nhân nào thích bác sĩ chủ trị của mình cả, đặc biệt lại còn là bác sĩ duy nhất như anh.
Anh trị liệu cho tôi bao lâu rồi? Ba năm hay là năm năm? Xin lỗi, dạo này trí nhớ của tôi không tốt lắm.”
Quý Diên nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: “Bảy năm ba tháng bốn ngày.”
“Lâu thật.
Nếu chúng ta là vợ chồng thì cũng đã vượt qua được mốc bảy năm khó khăn đầu tiên rồi, à đúng rồi…” Hàn Dung đổi sang chủ đề khác, “Bác sĩ như mấy anh thường xuyên ở cạnh người mắc bệnh tâm thần, còn nghiên cứu về bệnh tâm thần, có khi nào một ngày nào đó cũng bị tâm thần luôn không? Tôi không dọa anh đâu, người Trung Quốc có một câu thành ngữ là gần mực thì đen đó.”
“Tôi sẽ chữa khỏi cho em.”
Hàn Dung phì cười, “Chỉ có kẻ điên mới hiểu rõ kẻ điên.
Chỉ khi nào anh biến thành người giống tôi thì mới hiểu được tôi đang nghĩ gì, tôi muốn gì, làm thế nào mới chữa được cho tôi.
Còn nếu anh vẫn là một bác sĩ cao cao tại thượng thì còn lâu tôi mới thèm để ý tới anh.
Mấy người cảm thấy tôi có bệnh hả? Tôi mới là người cảm thấy mấy người có bệnh đó!”
Hàn Dung quay đầu lại nhìn, ánh mắt đúng lúc giao nhau với Quý Diên.
Vị này là bác sĩ chủ trị bị cậu tra tấn suốt bảy năm trời, dáng vẻ vẫn y như ngày đầu mới gặp, biểu cảm trầm tĩnh, trong mắt không nhìn ra cảm xúc, là người được nuôi dạy rất tốt, hoàn toàn không biết nổi giận là gì.
Đột nhiên Hàn Dung nảy ra một ý tưởng, tươi cười ngọt ngào đề nghị: “Bác sĩ, anh có muốn suy xét tới việc viết một câu chuyện tình yêu tương ái tương sát với bệnh nhân của mình không? Nói không chừng sẽ nhanh giúp tôi khỏi bệnh đó.”
Quý Diên khép sổ lại, đứng lên đắp chăn cho Hàn Dung, “Khuya rồi, em đi ngủ đi.
Làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật cũng giúp bệnh tình chóng khỏi.”
“Ò.” Hàn Dung dùng giọng mũi đáp ứng, vươn tay ra bắt lấy ống tay áo phải của Quý Diên, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại.
Quý Diên bị cậu nắm, không thể phân thân, vì vậy đành ngồi lại trên ghế, tay trái lấy bút ra viết vài chữ lên sổ, phân tích tình trạng bệnh tình của Hàn Dung ở nhiều góc độ.
Qua mười phút sau, hắn nghe thấy một tiếng “xì” cười khẽ, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Hàn Dung, nghe cậu hỏi: “Bác sĩ, anh đang viết cái gì thế?”
Quý Diên trả lời: “Tiểu thuyết Âm Dương Sát là thật, có người bắt chước Âm Dương Sát giết người cũng là thật, nhưng tác giả của Âm Dương Sát không phải là em.
Trong thế giới tinh thần của em, em biến thành tác giả.
Tôi nghĩ, đó là vì em muốn đứng từ góc độ của tác giả phân tích tâm lý của hung thủ, động cơ gây án, cách thức gây án.
Bất luận là thế giới tinh thần do bệnh nhân xây dựng lên hay là thế giới tinh thần do bác sĩ hỗ trợ bệnh nhân xây dựng lên, đều phải mang lại cảm giác an toàn cho bệnh nhân.
Trong tiềm thức của em xác định thân phận nhà văn này rất an toàn.”
“Ý anh muốn nói, tôi mắc bệnh tâm thần vì thiếu tình yêu thương hả?”
“Cảm giác an toàn không tương đương với thiếu thốn tình thương.” Quý Diên cúi đầu nhìn sổ, “Trong thế giới tinh thần lần này của em, Trần Sanh đã bị giết.
Em có ôm cảm giác nào khác với anh ta không? Kiểu như chán ghét hoặc ghê tởm chẳng hạn?”
Hàn Dung nói: “Không phải chán ghét mà là hận thù.
Một tên tra nam cặn bã ngoại tình, tôi muốn giết gã, sau đó sẽ bị kết án vì tội giết người, may mà đầu óc tỉnh táo, không muốn bị tống vào nhà giam.
Nhưng chỗ này với nhà giam thì khác gì nhau nhỉ?” Hàn Dung nháy mắt với Quý Diên, trêu chọc, “Vẫn khác một chút, trong nhà giam không có cai ngục nào đẹp trai được như thế này.”
Một lát sau, Hàn Dung nói tiếp: “Bác sĩ, trước khi tôi phát bệnh đã nhìn thấy Trần Sanh tặng anh một bó hoa màu xanh.
Gã đang theo đuổi anh đúng không? Trước kia gã cũng thích tặng hoa cho tôi lắm, anh sẽ đồng ý với gã chứ?”
Quý Diên không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Tôi muốn em thử học cách buông tay.”
Hàn Dung cười nói: “Gã ở trong mắt mấy anh là người tốt nhỉ? Năm đó suýt chút nữa tôi đã giết gã, vậy mà gã vẫn đưa tôi vào bệnh viện tốt nhất, mời cho tôi đội ngũ bác sĩ tốt nhất, tôi nên mang ơn đội nghĩa, đúng không?”
“Năm học lớp 10, Trần Sanh điên cuồng theo đuổi tôi, theo suốt ba năm.
Tôi nói nếu cậu có thể thi vào cùng một trường đại học với tôi thì tôi sẽ cân nhắc.
Tôi cho rằng kẻ có thành tích đội sổ như gã thi đậu là chuyện không thể, vậy mà gã lại làm được.
Gã nói đây là lần đầu tiên gã liều mạng vì một người, nên vĩnh viễn sẽ không phản bội.
Tôi đã tin, nhưng cuối cùng gã lại nuốt lời.”
Nếu Trần Sanh không bẻ cong Hàn Dung thì cậu sẽ không come out, cũng sẽ không bị đưa vào bệnh viện giật điện, cũng sẽ không chạy trốn.
Mẹ cậu cũng sẽ không vì đi tìm cậu mà bị giết.
Nếu Trần Sanh không ngoại tình ngay sau khi mẹ Hàn Dung chết thì cậu đã không phát bệnh, đã không kích động đến mức muốn cùng đối phương đồng quy vu tận, đã không vì tội danh giết người không thành mà bị đưa vào bệnh viện tâm thần tốt nhất cả nước.
Các bác sĩ đã từng trị liệu cho Hàn Dung không hề cân nhắc tới những điều này.
Họ chỉ biết rằng, Hàn Dung có bệnh, bệnh không nhẹ.
Không phải người khác sai, là Hàn Dung sai.
Quý Diên trầm mặc hồi lâu, nói: “Trần Sanh làm tổn thương em, đây là chuyện không thể nghi ngờ.”
Hàn Dung: “Bác sĩ, anh là người đầu tiên cho rằng Trần Sanh mới là người sai.”
Quý Diên: “Trần Sanh không đáng để bệnh tình của em nặng thêm.
Em có thể hận Trần Sanh, nhưng không thể để bản thân mình bị ảnh hưởng.”
Hàn Dung: “Hận thù là một loại cảm xúc mãnh liệt, sao lại không ảnh hưởng đến cuộc sống được chứ?”
Quý Diên: “Buông xuống hết đi.”
“Không hận bạn trai cũ nữa, vậy thì chỉ có thể tìm một bạn trai khác nói yêu đương, bác sĩ, anh có độc thân không? Có muốn thử với tôi không?”
Quý Diên khó hiểu: “Vì sao lại là tôi?”
Hàn Dung thản nhiên trả lời: “Bởi vì Trần Sanh rất thích anh nha, gã đối xử với tôi thế nào, tôi đương nhiên muốn trả lại như thế rồi!”
Quý Diên: “Nói cách khác, nếu Trần Sanh theo đuổi một ai khác, em cũng sẽ đưa ra lời đề nghị kết giao với người đó, xuất phát từ tâm lý muốn trả thù?”
“Đúng vậy.”
“Nuôi dưỡng tâm lý trả thù sẽ làm tăng thêm bệnh tình của em, điều này không thể thực hiện.”
“Được rồi, tôi muốn đi ngủ.” Hàn Dung ngáp dài, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, cười với thanh niên đẹp trai trước mặt, “Bác sĩ, một nụ hôn ngủ ngon được không?”
Quý Diên nâng tay cậu lên, đặt xuống mu bàn tay cậu một nụ hôn mềm nhẹ có tác dụng trấn an.
“Ngủ đi.”
“Bác sĩ, anh có hôn chúc ngủ ngon với Trần Sanh không?”
“Không.”
“Vậy anh có hôn chúc ngủ ngon những người bệnh khác không?”
“Tạm thời tôi chỉ có một bệnh nhân duy nhất là em.”
“Tạm thời? Vậy tức là về sau sẽ có thêm người khác.”
“Chờ em khỏi bệnh tôi mới tiếp nhận bệnh nhân mới.”
“Lời này là hứa hẹn à?”
“Ừ.”
“Tôi ghét nhất người không giữ chữ tín.
Nếu anh lừa tôi, tôi sẽ giết anh.”
“Ừ.”
Chờ Hàn Dung ngủ say rồi Quý Diên mới rời phòng bệnh, trở lại văn phòng của mình.
Hắn mở máy tính đọc một số tài liệu y học về bệnh tâm thần phân liệt, sau đó giải quyết công việc tồn đọng trong hộp thư điện tử.
“Bác sĩ Quý Diên, ban lãnh đạo cấp cao của bệnh viện đã họp thảo luận, để giữ gìn sức khỏe thể chất và tinh thần của anh, kiến nghị anh nên tạm thời dừng công việc trị liệu cho cậu Hàn, tranh thủ ra nước ngoài du lịch một thời gian, bệnh viện sẽ sắp xếp một bác sĩ khác tới tiếp quản công việc của anh.”
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi cho rằng mình đã dùng từ ngữ rất uyển chuyển rồi, bác sĩ Quý, nếu anh không đồng ý với sắp xếp này, tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên.”
“Tôi cho rằng cha anh không muốn để con trai mình tiếp tục hao phí tuổi trẻ trên người một bệnh nhân tâm thần không thể chữa khỏi đâu.”
Giọng Quý Diên lạnh thấu xương, nhìn thẳng người trước mặt, gằn từng chữ: “Ai nói cậu ấy không thể khỏi bệnh?”
*
7 giờ sáng hôm sau, Hàn Dung đúng giờ thức dậy.
Cậu ngồi trên giường, chờ bác sĩ chủ trị tới kiểm tra.
Cửa mở, một nữ y tá và một bác sĩ bốn mắt xa lạ bước vào.
“Quý Diên đi họp rồi à?”
Bác sĩ bốn mắt đẩy kính, độ dày kính 5mm cũng không thể che được sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn trong ánh mắt, trả lời bằng một ngữ khí xử lý việc công: “Từ hôm nay trở đi, tôi là bác sĩ chủ trị của cậu, bác sĩ Quý đã chuyển sang nhận bệnh nhân khác rồi.”
Hàn Dung hiền lành gật đầu: “Vậy à…”
“Hôm nay cần lấy máu.” Nữ y tá vừa nói vừa xắn ống tay áo Hàn Dung lên.
“Được thôi.” Cậu rất phối hợp.
Nữ y tá dùng bông cồn lau qua, xé mở bọc ống tiêm, trong lúc đâm kim vào rút máu thì Hàn Dung cử động.
Không ai nhìn được rõ cậu đoạt ống tiêm trong tay y tá đi như thế nào, lại làm thế nào mà đè được bốn mắt lên giường, đặt ống tiêm ở ngay vị trí động mạch chủ dưới cổ đối phương, cười tủm tỉm nói: “Đoán xem tôi đã học được bao nhiêu cách giết địch bằng kim tiêm hồi còn ở trường quân đội? Tổng cộng có 108 cách.”
Sắc mặt nữ y tá trắng bệch, khiếp sợ đứng đơ tại chỗ, bốn mắt thì hoảng loạn hét lên: “Mau đi gọi người tới!”
Nữ y tá vội vội vàng vàng lao ra ngoài.
“Lừa đảo!” Gương mặt Hàn Dung vặn vẹo, nở một nụ cười dữ tợn, nghiến răng lẩm bẩm: “Quý Diên, anh là một kẻ lừa đảo!”
Rõ ràng đã nói trước khi cậu khỏi bệnh sẽ không nhận bệnh nhân khác!
Lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo!!!
Mắt Hàn Dung sung huyết, cả thế giới của cậu rơi vào một màu đỏ đậm đặc.
Rất nhanh, một đám bảo an cường tráng vọt vào phòng bệnh, ba chân bốn cẳng ấn Hàn Dung xuống giường.
Bốn mắt tức muốn hộc máu, la hét liên mồm: “Mau lên! Nó lại nổi điên rồi! Mau trói lại!”
Tiếp đó lại có một đám người khác vọt vào, dáng vẻ đã được huấn luyện bài bản, không giống những nhân viên y tế bình thường, nhận được mệnh lệnh tiêm thuốc, một người lập tức tiêm thuốc mê vào cơ thể Hàn Dung.
Bị cơn buồn ngủ đánh úp, Hàn Dung lại rơi vào hôn mê.
“Đồ điên! Bệnh tâm thần!” Bốn mắt hùng hổ mắng chửi.
Lúc này, một người mặc cảnh phục đi vào, nhìn Hàn Dung đang nằm trên giường, nói: “Ầy, lại phát bệnh à? Tốt quá!” Bỗng thấy một người đàn ông bốn mắt thần sắc bất thiện ném tới một ánh nhìn khinh thường, người mới đến nhún vai, “Ý tôi là lại có án mạng, tôi tới đón Hàn Dung xuất viện.” Rồi nhìn quanh phòng một lượt, hỏi: “Bác sĩ Quý đâu?”
Một vị bác sĩ già đầu tóc bạc trắng nói: “Cảnh sát Lăng, bệnh viện đã quyết định đổi một vị bác sĩ chủ trị khác cho cậu Hàn.”
Lăng Phong nói: “Chuyện phía bệnh viện do các ông quyết định, nhưng lúc có nhiệm vụ vẫn phải hợp tác với bên cảnh sát chúng tôi.
Từ trước tới nay đều là bác sĩ Quý chăm sóc Hàn Dung, gọi anh ta tới đây đi.
Phá án không phải trò đùa, bởi vì nếu cảm xúc của Hàn Dung không ổn sẽ bị bại lộ, trách nhiệm này không ai gánh nổi đâu, ông nói xem có đúng không, viện trưởng?”
“Lập tức liên hệ với bác sĩ Quý.”
Tối hôm qua Quý Diên bận rộn nghiên cứu tình trạng bệnh của Hàn Dung nên cả đêm không ngủ, hừng đông mới về ký túc xá tắm qua, lúc chạy tới bệnh viện tóc vẫn còn hơi ướt, khuôn mặt đẹp trai sáng chói như một bông hoa sen ngậm sương sớm, Lăng Phong huýt sáo trêu đùa: “Bác sĩ Quý, mau đưa người đẹp của anh về nhà ngủ tiếp đi.
Lúc anh không ở đây đã có điêu dân hãm hại cậu ấy đó.”
Lăng Phong thâm thúy nhìn về phía bốn mắt, nói: “Tố chất tối thiểu cần có của một bác sĩ là không được kỳ thị bệnh nhân, người không có y đức thế này sớm muộn gì cũng bị lôi ra ngoài xử chết!”
Bốn mắt nhớ lại dáng vẻ hung hăng ban nãy của Hàn Dung, vô thức hơi rụt cổ vào, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Anh đang hù dọa ai đó?”
Lăng Phong: “Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.
Hồi Hàn Dung còn ở trường quân đội, bắn súng, đánh nhau, hạng mục nào cũng xếp hạng nhất.
Nếu cậu ấy muốn giết anh thì chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Tôi khuyên anh đừng có kích thích cậu ấy.
Trời làm bậy còn được cho qua, người làm bậy tuyệt không thể sống!”
“Anh…!!!” Bốn mắt bị chọc tức đỏ bừng mặt, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Quý Diên, chỉ có thể rụt cổ lại như một con rùa nhút nhát.
*
Ánh mặt trời chói mắt, chim kêu ríu rít trên cành cây, bộ dạng tự do sung sướng.
Mí mắt Hàn Dung giật giật rồi chậm rãi mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt đang cười tủm tỉm, vừa đẹp trai vừa thiếu đòn.
Hàn Dung mặt không biểu cảm nhìn Quý Diên, hỏi: “Vì sao anh vẫn còn ở trong nhà tôi?”
Quý Diên ôm gối đầu, nói: “Giường của em ngủ thích lắm, tôi có thể đóng tiền nhà, em đừng đuổi tôi đi.”
“Bệnh thần kinh!” Hàn Dung trợn mắt mắng, sau đó dời ánh mắt nhìn lên trần nhà, nói: “Tìm được hung thủ giết Trần Sanh rồi.”
“Thật không?”
“Ban đầu tôi còn tưởng là anh giết gã.”
Quý Diên hỏi: “Hung thủ không phải là tôi, em cảm thấy đáng tiếc hả?”
Hàn Dung hỏi lại: “Anh cho rằng một người bình thường sẽ cảm thấy tiếc nuối vì người ngủ bên cạnh mình không phải là kẻ giết người biến thái à?” Cậu đạp lên đùi Quý Diên một cái, hung dữ ra lệnh: “Đói bụng rồi, đi nấu cơm đi!”
“Ừa.” Quý Diên ngoan ngoãn đáp lời, chậm rãi ngồi dậy, chăn bông trên người trượt xuống, để lộ ra một thân hình rắn chắc dẻo dai.
Hàn Dung cưỡng ép bản thân không được nhìn vào khối cơ bụng sáu múi xinh đẹp kia, trong ánh mắt cậu ngập tràn dòng chữ “không biết xấu hổ”, cáu kỉnh hỏi: “Lúc ngủ anh con mẹ nó không mặc quần áo vào à!?”
Quý Diên chớp mắt ngây thơ, bật cười đáp: “Tôi có thói quen ngủ khỏa thân.”
Hắn mặc quần áo chỉnh tề, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hàn Dung nằm thêm trong chăn một lúc rồi cũng rời giường, dẫm lên dép lê bằng lông nhung đi làm vệ sinh cá nhân.
Kem đánh răng đã lấy sẵn, ly cũng đầy nước, cậu có thể trực tiếp dùng luôn.
Quý Diên lau mặt, sau đó ghé sát vào lỗ tai cậu, đè thấp giọng xuống, nói: “Cục cưng, tối hôm qua em chui vào ngực tôi ngủ, còn đòi một cái hôn chúc ngủ ngon nữa đó.”
Hàn Dung phun phì bọt kem vào bồn rửa, nhíu mày chán ghét, “Anh nằm mơ à?”
Quý Diên bỗng hôn “chụt” một cái lên má Hàn Dung, trước lúc cậu động thủ đánh người, hắn đã chạy ra khỏi phòng vệ sinh, cười ha ha nói: “Em đáng yêu quá!”
“…..” Hàn Dung bị chọc tức đến sắp nổi điên.
Kính coooong —-
Tiếng chuông cửa vang lên mấy lần.
“Tới đây!” Hàn Dung mở cửa, bên ngoài là một đám cảnh sát, cậu thở dài ngao ngán: “Cảnh sát Lăng, anh tới làm gì nữa? Đừng nói là lại có người bắt chước truyện của tôi phạm tội nhé?”
Lăng Phong đáp: “Cậu Hàn, xem ra cậu rất có năng lực đoán trước tương lai.
Thật không may, thành phố của chúng ta lại có một vụ án giết người.
Chuyên gia điều tra của chúng tôi ra nước ngoài rồi, không về kịp, ông ấy hi vọng cậu có thể tới hỗ trợ chúng tôi phá án.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thụ là một kẻ tâm thần phân liệt, mỗi khi phát bệnh, IQ tăng vọt, biến thành một chuyên gia hỗ trợ cảnh sát điều tra phá án.
Công là bác sĩ chủ trị của thụ.
Theo nhận thức của thụ trong thời gian phát bệnh, công là một tên trà xanh đã cướp bạn trai cũ của mình.
Quý Diên: Tôi đã làm gì sai chứ?!
*** Hết chương 4
Andy: tuy nói IQ của thụ tăng vọt khi phát bệnh nhưng cũng không phải là quá vô lý vì hồi đi học thụ đã rất giỏi, còn là sinh viên xuất sắc của trường quân đội..