Đọc truyện Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi – Chương 20: Mười Tám Tầng Địa Ngục 3
“Sợ là hơi khó.” Nguyên Phi nói, “Trụ sở chính của Tấn Giang nằm ở tỉnh Tây, muốn điều tra phải xin công văn của cấp trên.”
Lăng Phong vỗ vai cậu ta, “Anh sẽ nghĩ cách, mấy đứa làm việc của mình trước đi.”
Hàn Dung hỏi: “Sao tôi không thấy chị Bạch?”
“Tôi bảo cô ấy đến hiện trường bốn vụ án trước xem thử có tìm được hình vẽ phù chú nào tương tự không.
Lên xe đi, tôi đưa hai người về nhà.
Chạy suốt một ngày, vất vả rồi.” Lăng Phong chở Hàn Dung và Quý Diên về tới cổng khu chung cư rồi rời đi.
Vào nhà, Quý Diên mở tủ lạnh kiểm tra, định chuẩn bị bữa tối, Hàn Dung ngã gục xuống ghế sô pha, bất lực lẩm bẩm: “Đừng nấu cơm nữa, gọi đồ ăn ngoài đi.”
“Đồ ăn ngoài không tốt cho dạ dày.
Em đang bị ốm, nên ăn thanh đạm một chút.
Để tôi đi siêu thị mua đồ ăn, em nghỉ ngơi trước đi.” Tủ lạnh rỗng tuếch, Quý Diên bế Hàn Dung về giường, sau đó mặc áo khoác, cầm ví đi ra cửa.
“Mỗi ngày đều giống nhau, thỉnh thoảng có suy nghĩ kỳ lạ…” Quý Diên đang lựa chọn rau dưa ở khu bán đồ ăn, điện thoại trong túi vang lên.
Một người đàn ông thân cao hơn 1m8, ngoại hình bắt mắt lại cài tiếng chuông điện thoại rất đáng yêu, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.
Vẻ mặt nam chính vẫn tự nhiên như cũ.
Nhạc chuông điện thoại là Hàn Dung cài cho hắn, mỗi người một bài.
“Mẹ.” Quý Diên nhận điện thoại, đẩy xe đi thanh toán.
Một giọng nữ dịu dàng truyền ra: “Khi nào thì con về nhà?”
“Sao vậy ạ? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
“Chuyện gì là chuyện gì? Con không mong trong nhà vẫn ổn hả?”
“Nghe giọng mẹ có vẻ không vui.” Quý Diên thanh toán xong, nhận hóa đơn, xách túi đi về nhà.
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười khúc khích, “Đúng là không gạt được con.
Hai anh trai của con từ nhỏ đã theo ba con ra bên ngoài, chỉ có một mình con lớn lên bên cạnh mẹ.
Mẹ muốn gì con cũng đều đoán được.”
“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Mẹ nhớ con trai của mẹ rồi.”
“Anh chuyển công tác về gần nhà rồi mà?”
Người ở đầu dây bên kia thở dài: “Bọn họ lại điều động đi rồi.
Anh cả tới tỉnh Tây, anh hai tới thành phố Vũ Châu, nói là đi tích lũy kinh nghiệm làm việc, rất lâu sau mới về.
Lần trước con nói con đang ở Tuyết Châu phải không? Hôm nào con sang thăm anh hai con đi, Vũ Châu ở ngay bên cạnh Tuyết Châu.”
“Vâng.”
Quý Diên mở cửa nhà, nhìn thấy Hàn Dung đang ngồi xếp bằng trên sô pha xem TV.
Hắn đi qua sờ trán đối phương kiểm tra nhiệt độ, rất nóng, “Ăn xong phải uống thuốc hạ sốt, nếu không đỡ nữa thì phải tới bệnh viện truyền nước thôi.”
Hàn Dung ôm hắn, ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì đang bị sốt mà hai má cậu phiếm hồng.
“Lăng Phong không phải là Cục trưởng, anh nói xem cậu ta sẽ xin lệnh điều tra như thế nào? Em thấy rất khó.
Hay là em tìm một hacker tấn công vào nền tảng web Tấn Giang nhé? À mà không được, phá kiểu đó nhỡ đâu hỏng cả lũ, khổ nhất vẫn là độc giả bọn em.”
Quý Diên cúi xuống hôn lên má cậu, bị Hàn Dung đẩy ra: “Sẽ lây bệnh cho anh mất, mau đi nấu cơm đi, em sắp chết đói rồi!”
Quý Diên đi xuống bếp, bỏ rau dưa vào bồn, nụ cười của Hàn Dung vẫn đang vẩn vơ trong đầu óc hắn.
Quý Diên ngây người một lúc, quyết định lấy điện thoại ra bấm số, “Anh cả, là em…”
*
Lăng Phong trở lại Cục cảnh sát, lập tức gửi báo cáo lên cho cấp trên.
Hai người giấu kim trong bông, đánh qua đánh lại mấy lần.
“Xác định tội phạm dựa vào một bộ tiểu thuyết có qua loa quá không?”
“Chưa xác định, vẫn chỉ là những nghi ngờ ban đầu.”
“Chỉ là một nghi vấn mà xin lệnh điều tra liên tỉnh? Động tĩnh này quá lớn rồi đó.
Hay là mấy đứa thu thập những chứng cứ khác trước, chờ mọi thứ xác thực hơn rồi xin lệnh sau?”
“Tuy hiện tại mọi thông tin đang được chúng ta kiểm soát nhưng em không dám đảm bảo khi nào dư luận sẽ bùng nổ.
Một khi truyền thông đánh hơi được vụ án này thì xã hội sẽ lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng.
Hy vọng cấp trên có thể tích cực hỗ trợ bọn em điều tra phá án.”
“Anh sẽ cố gắng giúp cậu, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý, vì phạm vi điều tra này thực sự quá lớn.”
“Cảm ơn sếp.”
Cúp điện thoại, Lăng Phong ngồi đợi suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lập tức nghe máy: “Lăng Phong của tổ trọng án, alo?” Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài, “Bọn họ không làm chủ được, muốn chúng ta nộp đơn lên trên nữa.”
Lăng Phong tận lực khắc chế xúc động, bình tĩnh hỏi: “Bọn họ là cấp trên của chúng ta, còn muốn chúng ta báo cáo với ai nữa?”
Lãnh đạo hỏi lại: “Hung thủ gây án ở thành phố này, có lẽ vẫn còn sống ở đây, có nhất thiết phải điều tra tới tận tỉnh Tây không?”
Hỏa khí của Lăng Phong không áp chế được nữa, cười lạnh nói: “Sếp có bảo đảm được hung thủ sẽ không gây án nữa không? Điều tra chậm trễ, bọn họ có gánh trách nhiệm hộ chúng ta không? Đúng! Từ trước đến nay bọn họ toàn bắt chúng ta chịu trách nhiệm.
Người ta là ông nội, bọn này là cháu nội!”
“Tóm lại chuyện này cứ vậy mà làm đi.
Giới hạn thời gian cho mấy đứa đổi từ một tháng sang bốn tháng.”
Lăng Phong mỉa mai: “Có cần em quỳ xuống cảm tạ hoàng ân mênh mông không?”
“Lăng Phong!” Vị lãnh đạo già quát lớn, “Chú ý lời nói của cậu!”
Tút tút tút —
Trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng máy móc, Lăng Phong cúp rồi.
“Thằng ranh con!” Phương Minh nhìn điện thoại trong tay, tức giận mắng, “Mỗi ngày chỉ biết đắc tội với người khác, còn bắt ông đây đi sau chùi mông cho!”
Chủ nhiệm văn phòng thò đầu vào, “Cục trưởng Phương, bên trên phê chuẩn một lệnh xin điều tra.
Em nối điện thoại cho anh nhé, anh bắt máy nghe thử xem.”
Phương Minh líu lưỡi, “Bọn họ là phụ nữ à? Thay đổi xoành xoạch vậy?” Phương Minh nhấc máy, bên kia truyền tới tiếng cười ha ha, “Lão Phương à, không ngờ nha, nhân mạch của ông rộng thật đấy! Vị kia mới nhậm chức, nghe nói rất được coi trọng, suốt đêm qua mở họp, cho rằng vụ án này có ảnh hưởng rất lớn đối với xã hội, yêu cầu các tỉnh phối hợp điều tra, nhanh chóng phá án.”
“Hả?” Phương Minh hoang mang.
“Khi nào phá án xong tôi mời ông ăn bữa cơm, giới thiệu người cho tôi với.”
Phương Minh: “Ông đang nói gì vậy?”
“Được rồi.
Tôi biết vị kia rất khiêm tốn, tôi không kể lung tung đâu.
Cứ định vậy đi.
Ha ha…”
Cho đến khi đối phương cúp điện thoại, Phương Minh vẫn chưa hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Chủ nhiệm hỏi: “Cục trưởng Phương, có cần thông báo với đội trưởng Lăng luôn không?”
“À à, gọi điện cho nó đi, bảo nó đi được rồi đấy.”
Nhận được điện thoại thông báo, Lăng Phong lập tức đặt vé tàu hỏa chạy tới tỉnh Tây.
Thời gian cấp bách, anh cũng không rảnh hỏi thăm xem rốt cuộc tại sao bỗng dưng hướng gió lại thay đổi.
Xuống ga, Lăng Phong được cảnh sát địa phương tới đón.
Người liên lạc gọi là Tiểu Lưu, vừa lái xe vừa quan sát Lăng Phong qua kính chiếu hậu.
Chú ý thấy tầm mắt của đối phương, Lăng Phong hỏi: “Sao thế?”
“Cảnh sát Lăng, tôi nghĩ anh vẫn nên đội mũ vào đi, nếu không lát nữa tôi sợ anh không qua được cổng lớn.”
“Trụ sở chính của trang web kia nằm cùng tòa nhà với ngân hàng à?” Nói thì nói vậy nhưng Lăng Phong vẫn ngoan ngoãn đội thêm mũ vào, che đi cái đầu trọc lốc của mình.
Trụ sở chính của Tấn Giang nằm ở khu vực thương nghiệp phồn hoa nhất, nghe nói độc giả của trang web toàn những người giàu có, thuê cả một tòa nhà cho các tác giả yêu quý của mình thỏa sức sáng tác.
Đi vào trong sảnh tầng một, Lăng Phong nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo.
Mèo bông, mèo Anh lông ngắn, mèo Nga, mèo béo…!đủ loại mèo đi tới đi lui ở sảnh, còn có mấy cô gái và chàng trai mặc Hán phục, đồ cosplay,…!ra vào liên tục.
Tiểu Lưu vừa đi vừa nói chuyện: “Có đặc quyền ngồi ở trụ sở chính gõ truyện đều là cấp bậc đại thần.
A Độ Thập Tam mới chỉ là một tay bút hạng ba, cho nên không có ở đây.
Những con mèo mà anh đang nhìn thấy rất quan trọng, là mèo của tác giả hoặc là của biên tập.
Bọn tôi đã bắt được không ít người tới trộm mèo, vậy nên mới cần anh chỉnh sửa lại một chút ngoại hình của mình, nếu không sẽ có người hiểu lầm.”
“Hiểu rồi.” Lăng Phong xoa đầu một con mèo Ragdoll rồi đi theo vào thang máy.
Phòng tiếp khách nằm ở tầng 28, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp của tỉnh Tây.
Lăng Phong vừa đẩy cửa, bên trong đã có một người đàn ông mặc áo sơ mi sơ vin cẩn thận ngồi chờ sẵn.
Tiểu Lưu giới thiệu: “Đây là phó tổng của Tấn Giang Văn Học Thành, Quản Tam.”
“Vị này là cảnh sát Lăng, đội trưởng của tổ trọng án thành phố Tuyết Châu.”
Quản Tam vươn tay ra, “Cảnh sát Lăng, chào anh.”
“Quản tổng, chào anh.
Rất cảm ơn anh đã đồng ý phối hợp với chúng tôi.” Lăng Phong bắt tay với đối phương.
Quản Tam: “Phối hợp với cảnh sát phá án, sớm bắt được hung thủ là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi người dân.
Có lẽ chúng ta không cần hàn huyên thêm, đây là thông tin của A Độ Thập Tam đăng ký ở trang web của chúng tôi, sau đó cũng trở thành thông tin của tác giả.
Trong này gồm thông tin cá nhân, tài khoản ngân hàng đăng kí nhận tiền nhuận bút.
Kế toán của chúng tôi rất cẩn thận, mỗi lần gửi bản thảo sẽ tốn thêm chút thời gian đối chiếu tên đăng ký trên thông tin cá nhân và tên chủ tài khoản thẻ ngân hàng.”
Quản Tam đưa một tập hồ sơ bằng da được niêm phong cẩn thận cho Lăng Phong, “Về sau cần phối hợp thêm điều gì, anh có thể liên lạc trực tiếp với tôi.
Nhưng có một điều này tôi muốn nhấn mạnh, chúng tôi chỉ là một trang web văn học mạng đơn thuần, tất cả đều dựa trên lợi ích và an ninh quốc gia.
Hành vi cá nhân của tác giả hoàn toàn không có liên quan gì đến chúng tôi.
A Độ Thập Tam giao bản thảo, chúng tôi trả thù lao tương ứng, hoàn toàn không có quan hệ cá nhân nào khác, vì vậy trang web cũng không nắm rõ được mọi hành động của tác giả.
Nếu như tác giả thật sự có liên quan đến vấn đề vi phạm pháp luật, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tích cực với cảnh sát.”
“Mọi tội ác sẽ được pháp luật và công lý phơi bày, điều này Quản tổng không cần lo lắng.
Không làm phiền anh nữa, tôi xin phép đi trước.”
Lấy được tư liệu, Lăng Phong lập tức lên đường trở về.
Trong lúc ngồi trên tàu hỏa, Lăng Phong mở túi hồ sơ ra, chụp ảnh gửi toàn bộ thông tin cho Bạch Tâm Hoài, “Nhân lực không đủ, phiền chị làm thay công việc của Nguyên Phi một chút.
Chị vào hệ thống quản lý của cảnh sát tìm kiếm thông tin của người này, mọi thông tin từ lớn đến nhỏ.”
Hiệu suất làm việc của Bạch Tâm Hoài rất cao, nửa giờ sau đã gửi đến một ít thông tin đầu tiên.
“Năm 2014, A Độ Thập Tam trở thành tác giả của Tấn Giang Văn Học Thành, cho ra mắt bộ tiểu thuyết đầu tiên tên là Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ, sau đó được chuyển thể thành web drama, bởi vì kỹ xảo quá ba xu nên không được khán giả yêu thích.
Năm 2017, Âm Dương Sát bạo hồng, được bán bản quyền game, truyện tranh, phim ảnh, hô mưa gọi gió.
Sau đó Âm Dương Sát bị gỡ xuống toàn mạng, anh ta phải bồi thường cho đối tác tiền vi phạm hợp đồng.
Tiểu thuyết mạng cơ bản đều bán được khá chạy, nhưng những hợp đồng vượt quá giá trị 10 triệu tệ giống như Âm Dương Sát thường có những điều khoản rất nghiêm ngặt.
Một khi tiểu thuyết gây ảnh hưởng xấu đến xã hội, tác giả phải bồi thường một khoản tiền kếch xù.”
Lăng Phong hỏi: “Cụ thể là phải bồi thường bao nhiêu?”
“Gấp đôi giá trị hợp đồng.”
“Cậu ta lấy đâu ra lắm tiền như vậy?”
“Cậu ta tên thật là Cát Gia Kỳ, là con trai út của người giàu nhất thành phố Vũ Châu.”
–
Lời tác giả:
Thực tế thì trụ sở chính của Tấn Giang chỉ nằm trong một khu dân cư..