Đọc truyện Một Phát Một Mạng – Chương 9
Gã quay người xua đồng bọn ra cửa. Chúng đi thành hàng một và len lỏi giữa bàn ghế. Giày chúng gõ lóc cóc trên sàn gỗ. Con nhỏ Sandy lẽo đẽo theo sau. Những khách hàng khác rụt lại tránh đường cho chúng. Reacher bỏ hai mươi đô la lên bàn và liếc nhìn trận bóng. Ai đó đang thắng, ai đó đang thua.
Ông bước theo con bé Sandy. Đi theo chiếc quần thun bó màu xanh.
Tất cả bọn chúng đang chờ ông ở vỉa hè. Chúng đều cụm thành một vòng cung ngắn. Có hai cột đèn vàng cách đó chừng hai mươi thước về hướng Bắc và Nam và một ngọn khác bên kia đường. Các ngọn đèn khiến mỗi thằng có ba cái bóng. Ánh đèn nê-ông bên ngoài bar khiến những cái bóng nhuốm hồng và xanh. Con đường trống vắng. Và yên lặng. Không xe cộ. Không tiếng động, trừ những âm thanh trong quán bị cánh cửa chặn bớt.
Không khí êm dịu. Không nóng, không lạnh.
Quy tắc tám: Ước lượng và đánh giá.
Gã to con người tròn, trơn nhẵn và nặng nề, như một con trâu biển. Chắc rời trường phổ thông khoảng mười năm. Mũi chưa bị gãy, trên mày không có dấu sẹo, không có khớp đốt tay dị dạng. Do đó, gã không phải là dân đấm bốc. Chắc hẳn chỉ là một hậu vệ. Vậy gã sẽ đánh theo kiểu một tay đô vật. Gã chắc sẽ muốn vật đối thủ ngã xuống đất.
Thế nên gã sẽ bắt đầu bằng cách lao vào tấn công. Đầu cúi thấp.
Đó là điều xa nhất Reacher phán đoán được.
Và ông đúng.
Gã vung người lao vào tấn công, đầu cúi thấp. Nhắm vào ngực của Reacher. Tìm cách đẩy lùi ông và xô ông ngã xuống. Và rồi bốn tên kia có thể nhào vô dậm ông, đá ông tơi bời.
Sai lầm.
Bởi vì, quy tắc chín: Đừng cố húc đầu vào Jack Reacher.
Nhất là khi ông chuẩn bị trước. Nó như là húc đầu vào một cây sồi.
Gã to con lao vào và Reacher nhẹ nhàng xoay sang bên và khuỵu đầu gối một chút và tính cho đúng lúc và dồn tất cả trọng lượng lên và bật khỏi chân sau và thúc vai mình ngay vào mặt gã.
Động năng là một điều kỳ diệu.
Reacher hầu như không di chuyển gì mấy nhưng gã to con văng lại một cách điên dại, choáng váng, khập khiễng bước lui trên hai chân cứng đờ, cố gắng một cách vô vọng để đứng thẳng, một chân huơ nửa vòng tròn lười biếng trong không khí, rồi đến chân kia. Gã dừng lại cách ông sáu bước, bàn chân đặt vững và cẳng chân xoạc rộng, như một chữ A hoa ngu ngốc cỡ bự.
Máu trên mặt gã.
Giờ thì gã đã có chiếc mũi gãy.
Hạ thằng thủ lĩnh.
Reacher bước tới đá vào hạ bộ gã, nhưng bằng chân trái. Nếu bằng chân phải, hẳn ông đã đá tung một mảnh xương chậu của gã văng ra đường mũi. Con tim mềm yếu của cậu, một huấn luyện viên già trong quân đội đã nói. Một ngày nào đó nó sẽ làm cậu đi đời.
Nhưng chưa phải là hôm nay, Reacher nghĩ. Chưa phải ở đây. Gã to con gục xuống. Gã quỵ xuống và chúi mặt xuống đất.
Giờ mọi sự trở nên thật sự dễ dàng.
Hai gã kế tiếp cùng nhau tiến lên, vai sát vai, và Reacher hạ tên đầu tiên bằng một cú húc đầu và tên thứ hai bằng một cú cùi chỏ trúng hàm. Cả hai gục thẳng xuống nằm im. Thế là xong, vì hai tên còn lại bỏ chạy. Hai tên sau cùng bao giờ cũng chạy như vậy. Con bé Sandy chạy theo chúng. Không nhanh. Chiếc quần bó và đôi bốt cao gót cản trở nó. Nhưng Reacher để cho nó đi. Ông quay lại đá cho ba tên anh nằm quay của nó lật nghiêng. Xác định chúng vẫn còn thở. Kiểm tra túi của chúng. Tìm thấy ví của chúng. Kiểm tra bằng lái xe của chúng. Rồi ông thả chúng xuống, đứng lên và quay lại vì ông nghe tiếng xe đỗ lại ở lề đường phía sau.
Đó là một chiếc taxi. Đó là một chiếc taxi đang thả cho Helen Rodin bước xuống.
Cô ném cho tài xế tờ bạc và anh ta phóng xe đi, nhìn thẳng đằng trước, cố ý không nhìn bên trái hay bên phải. Helen Rodin đứng yên trên vỉa hè nhìn. Reacher cách cô mười bước, có ba chiếc bóng từ ánh đèn và ba khối bất động dưới đất phía sau ông.
Cô hỏi, “Chuyện quỷ gì xảy ra thế?”
Ông đáp, “Cô nói đi. Cô sống ở đây mà. Cô biết mấy thằng quái này.”
“Thế là thế nào? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ông nói, “Đi thôi.”
Họ đi về hướng Nam, thật nhanh, và rẽ ở góc đường về hướng Đông. Rồi lại hướng Nam. Rồi đi chậm lại chút.
Helen Rodin nói, “Máu dính trên áo ông kìa.”
Reacher đáp, “Nhưng không phải của tôi.”
“Chuyện gì xảy ra ở đằng đó vậy?”
“Tôi đang xem bóng bầu dục trong bar. Không phiền gì đến ai. Rồi có một con nhóc tóc đỏ bắt đầu mồi chài tôi. Tôi không hưởng ứng và nó lèo lái đến lúc kiếm được cớ tát tôi. Rồi năm thằng xông vào. Con nhỏ bảo chúng là anh nó. Cả bọn kéo ra ngoài giải quyết.”
“Năm thằng à?”
“Hai thằng bỏ chạy.”
“Sau khi ông hạ ba thằng đầu tiên?”
“Tôi tự vệ thôi. Chỉ có thế. Dùng vũ lực tối thiểu.”
“”Con nhỏ tát ông?”
“Ngay vào mặt.”
“Ông đã nói gì với nó?”
“Nói gì cũng vậy thôi. Đây là một cú dàn cảnh. Vậy nên tôi đang hỏi cô, đây có phải thú tiêu khiển riêng ở chỗ này không? Đập người lạ ở trong bar?”
Helen Rodin nói, “Tôi muốn uống cái gì đó. Tôi đến gặp ông để uống chút gì mà.”
Reacher dừng bước. “Vậy thì quay lại đó.”
“Chúng ta không thể quay lại đó. Chắc họ đã gọi cảnh sát rồi. Ông để lại ba mạng nằm trên vỉa hè.”
Ông ngoái nhìn lại phía sau.
Ông nói, “Vậy thì về khách sạn của tôi. Ở đó có khách sảnh. Có thể có quầy bar.”
Họ im lặng đi bên nhau, qua những con đường tối vắng, bốn khối phố về hướng Nam. Họ vẫn ở phía Đông quảng trường và đi ngang qua tòa án. Reacher liếc nhìn nó.
Ông hỏi, “Bữa tối ra sao?”
“Cha tôi cứ dò hỏi. Ông ấy vẫn nghĩ ông là nhân chứng của tôi.”
“Cô có nói với ông ấy không?”
“Tôi không thể nói với ông ấy. Thông tin của ông được bảo mật. Tạ ơn Chúa.”
“Thế nên cô cứ mặc ông ấy lo sợ.”
“Ông ấy chẳng sợ hãi gì. Ông ấy rất tự tin.”
“Hiển nhiên rồi.”
“Vậy ngày mai ông đi?”
“Chứ cô nghĩ sao? Nơi này bất bình thường.”
“Một cô nàng gạ gẫm ông, chuyện đó đâu có gì giống một âm mưu lớn?”
Reacher không nói gì.
Cô nói, “Nó đâu phải là chuyện lạ. Phải không nào? Quán rượu, một kẻ mới đến thành phố một mình, một cô nàng hứng thú thì có gì đâu chứ? Ông không đến nỗi quá xấu xí, ông biết mà.”
Reacher chỉ bước đi.
“Ông nói gì với cô ta mà bị tát vậy?”
“Tôi không tỏ ra thích, còn nhỏ cứ sán vào, tôi hỏi cô ta có phải là gái gọi không. Đại loại như thế.”
“Gái gọi à? Ở Indiana thế là đủ bị tát đấy. Mấy thằng anh tất không thích em mình bị gọi như thế.”
“Helen này, đây là một cú dàn cảnh. Hãy thực tế đi. Cô lịch sự mà nói vậy, nhưng tôi không phải là kiểu đàn ông mà phụ nữ theo đuổi. Tôi biết điều đó, được chưa? Nó là một cú dàn cảnh.”
“Trước đây không có người phụ nữ nào theo đuổi ông à?”
“Cô ta mỉm cười đắc thắng. Như thể đã kiếm được cớ mở đầu và giao nộp tôi. Như thể cô ta thành công một việc gì đó.”
Helen không nói gì.
Reacher nói tiếp, “Và mấy tên đó không phải là anh của cô ta. Chúng hầu như bằng tuổi nhau, và khi tôi kiểm tra bằng lái của chúng thì thấy họ mỗi thằng một khác.”
“Ồ.”
“Do đó mọi chuyện đã được dàn dựng. Đây chính là điểm bất bình thường. Chỉ có hai lý do để làm chuyện như vậy. Cho vui, hay vì tiền. Một thằng cha ngồi trong quán bar có thể có vài tì, nhưng cái đó không đủ. Vậy chúng dàn dựng cho vui. Cái này thì thật bất thường. Bất thường gấp đôi, vì tại sao lại chọn tôi? Chúng phải biết rằng chúng sẽ bị đá đít.”
“Chúng có đến năm thằng. Năm thằng chẳng bao giờ nghĩ rằng một người có thể nện được chúng. Đặc biệt là ở Indiana.”
“Hay có lẽ tôi là người lạ duy nhất trong bar.”
Cô nhìn về phía trước, dọc theo con đường. “Ông ở Metropole Palace à?”
Ông gật đầu. “Tôi và lẻ tẻ vài người khác.”
“Nhưng tôi đã gọi tới đó và họ nói là ông không đăng ký ở đó. Tôi gọi cho tất cả các khách sạn để tìm ông lúc chiều.”
“Tôi dùng tên giả ở các khách sạn.”
“Tại sao kỳ vậy?”
“Chỉ là một thói quen xấu thôi. Như tôi đã nói với cô. Giờ nó trở thành tự động rồi.”
Họ bước lên bậc tam cấp bên nhau rồi đi vào qua cánh cửa bằng đồng nặng nề. Chưa muộn lắm nhưng nhìn. khách sạn đã vắng. Đại sảnh không có ai. Một quầy bar nằm ở căn phòng bên cạnh. Vắng tanh, trừ người đứng quầy đơn độc đang dựa lưng vào chiếc máy tính tiền.
Helen Rodin gọi, “Cho tôi bia.”
Reacher nói, “Hai chai.”
Họ chọn một cái bàn gần cửa sổ có che rèm và người đứng quầy mang đến hai chai bia, hai khăn giấy, hai chiếc ly được ướp lạnh, và một bát đựng các loại hạt trộn chung nhau. Reacher ký hóa đơn tính tiền và ghi thêm số phòng của mình.
Helen Rodin mỉm cười. “Thế Metropole nghĩ rằng ông là ai?”
Reacher đáp, “Jimmy Reese.”
“Ông ta là ai?”
Reacher nói, “Gượm nào.”
Một ánh ngạc nhiên lóe lên trong mắt cô ta. Ông không hiểu vì sao.
Rất hân hạnh được biết anh, Jimmy Reese.
Ông nói, “Cô gái đó đang kiếm chính tôi. Cô ta không kiếm một gã người lạ cô độc tình cờ nào. Cô ta kiếm đích thân Jack Reacher.”
“Sao được?”
Ông gật đầu. “Cô ta hỏi tên tôi. Tôi nói Jimmy Reese. Nó khiến cô ta mất bình tĩnh một thoáng. Rõ ràng là cô ta bị ngạc nhiên. Như thể, Anh không phải là Jimmy Reese, anh là Jack Reacher, người ta mới nói cho tôi đây mà. Cô ta khựng lại, rồi mới tĩnh trí lại.”
“Những chữ đầu giống nhau. Jimmy Reese, Jack Reacher. Nhiều khi người ta làm như vậy.”
“Cô ta nhanh nhảu lắm. Không ngờ nghệch như vẻ bên ngoài. Ai đó chỉ tôi cho cô ta, và cô ta sẽ không để bị đánh lừa. Jack Reacher cần được dợt cho một trận trong tối nay, và cô ta sẽ đảm bảo cho điều đó xảy ra.”
“Vậy họ là ai?”
“Ai biết tên của tôi?”
“Sở cảnh sát. Ông vừa đến đó.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Cái gì? Họ là cảnh sát à? Để bảo vệ vụ án của họ?”
“Tôi không đến đây để lật lại vụ án của họ.”
“Nhưng họ không biết điều đó. Họ nghĩ rằng đó chính là lý do tại sao ông đến đây.”
“Vụ án của họ không cần bảo vệ. Nó chắc ăn quá. Và chúng trông không giống cớm.”
“Còn ai khác được lợi từ chuyện này?”
“Rosemary Barr. Cô ấy sẽ có lợi. Cô ấy biết tên tôi. Và biết vì sao tôi đến đây.”
Helen nói, “Chuyện nhảm nhí.”
Reacher không nói gì.
Helen lặp lại, “Chuyện nhảm nhí. Rosemary chỉ là một cô thư ký luật nhút nhát. Cô ấy không làm chuyện như vậy. Cô ấy không biết làm cách nào. Trăm triệu lần không.”
“Nó là một cú rất nghiệp dư.”
“So với cái gì? Có năm thằng cả thảy. Chừng đó là đủ để chơi với phần lớn người khác rồi.”
Reacher không nói gì.
Helen nói tiếp, “Rosemary lúc đó ở bệnh viện. Cô ấy đến đó ngay sau cuộc họp với khách hàng, và ở lại đó phần lớn buổi chiều, và tôi cá là giờ này cô ấy vẫn đang ở đó. Vì anh của cô ấy sắp hồi tỉnh. Cô ấy muốn có mặt bên anh ta.”
“Cá một ăn mười là cô ấy có điện thoại di động.”
“Không thể dùng điện thoại di động gần phòng chăm sóc đặc biệt. Chúng gây nhiễu sóng.”
“Vậy thì điện thoại công cộng.”
“”Cô ấy quá bận tâm lo lắng mà.”
“Lo cứu anh mình.”
Helen Rodin không đáp.
Reacher nói, “Cô ấy là thân chủ của cô. Cô chắc là mình không thiên vị chứ?”
“Ông nghĩ lạc hướng rồi. James Barr yêu cầu tìm ông. Hắn muốn ông có mặt ở đây. Vì thế, em của hắn cũng muốn ông có mặt ở đây. Cô ấy muốn ông ở lại đây đủ lâu để tìm xem ông có thể giúp được gì. Và cô ấy biết ông giúp được, nếu không thì tại sao anh của cô lại yêu cầu tìm ông ngay từ đầu như thế?”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Hãy thừa nhận đi. Chuyện đó không phải là do Rosemary Barr. Cô ấy có lợi nhất khi có ông ở đây, còn sống khỏe và suy nghĩ.”
Reacher nốc một ngụm bia. Rồi ông gật đầu. “Rõ ràng là tôi bị theo dõi đến quán bar tối nay. Từ ở đây. Nghĩa là, tôi bị theo dõi ở đây, sau khi ăn trưa. Nếu Rosemary đi thẳng đến bệnh viện lúc sáng nay thì cô ấy không có thời gian để dàn dựng chuyện đó.”
“Vậy chúng ta quay trở lại chuyện kẻ nào đó nghĩ rằng ông có thể làm hỏng vụ án. Tại sao không phải là cảnh sát? Giới cảnh sát có thể theo dõi ông bất cứ nơi nào. Họ rất đông và đều có máy truyền tin.”
“Cớm có làm thì họ làm trực diện. Họ không nhờ một cô gái làm chuyện đó cho họ.”
“Cô gái có thể cũng là một tay cớm.”
Reacher lắc đầu. “Quá trẻ. Quá ngốc nghếch. Quá nhiều tóc.”
Helen lấy từ trong ví ra một cây bút rồi viết gì đó lên tờ khăn giấy. Cô đẩy nó qua bàn.
“Số điện thoại di động của tôi. Ông có thể cần đến nó.”
“Tôi không nghĩ là có ai đó định kiện tôi.”
“Tôi không lo về việc ông bị kiện. Tôi lo là ông sẽ bị bắt giam. Ngay cả nếu chuyện đó thật sự không phải do cảnh sát làm, thì dù thế nào đi nữa họ cũng đã đến quán bar. Chủ quán có thể gọi cho họ. Chắc chắn ba thằng nhóc đó đi bệnh viện. Và con nhỏ kia giờ cũng biết tên giả của ông rồi. Do đó ông có thể bị rắc rối. Nếu ông bị kẹt, hãy nghe đọc Miranda rồi gọi điện cho tôi.”
Reacher mỉm cười, “Để đuổi theo xe cứu thương[20] của chúng à?”
[20]:. Ambulance chaser: từ lóng chỉ giới luật sư làm tiền từ việc bóp nặn thân nhân những người bị hại.
“Để canh chừng nguy hiểm cho ông.”
Reacher nhặt miếng khăn giấy lên. Bỏ nó vào túi sau.
Ông nói, “OK, cám ơn nhiều.”
“Ông vẫn định rời khỏi đây ngày mai à?”
“Có lẽ. Cũng có lẽ là chưa. Có lẽ tôi sẽ ở lại, suy nghĩ xem vì sao có người muốn dùng bạo lực để bảo vệ cho một vụ án đã kín kẽ chắc ăn trăm phần trăm rồi.”
Grigor Linsky gọi cho The Zec, bằng điện thoại di động khi ngồi trong xe.
Hắn nói, “Tụi nó làm hỏng việc rồi. Em rất tiếc.”
The Zec không nói gì, điều đó còn tệ hại hơn là chửi mắng.
Linsky nói tiếp, “Chúng sẽ không truy được đến chúng ta đâu.”
“Mày sẽ bảo đảm điều đó chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
The Zec không nói gì.
Linsky nói, “Không hậu quả, không trừng phạt.”
“Trừ phi nó chỉ càng đánh động cho thằng lính. Lúc đó thì sẽ có hậu quả. Có lẽ hậu quả tai hại là đằng khác. Dù gì đi nữa thì hắn cũng là bạn của James Barr. Điều đó ẩn chứa nhiều khả năng.”
Giờ tới phiên Linsky không nói gì.
The Zec nói, “Hãy để cho nó thấy mày một lần nữa. Thêm một chút áp lực có thể có ích. Nhưng sau đó thì đừng để hắn thấy mày nữa.”
“Rồi sao nữa?”
The Zec nói, “Rồi giám sát những chuyện tiếp theo. Phải bảo đảm tuyệt đối không để từ xấu trở thành tệ hơn.”
Reacher đưa Helen ra xe taxi rồi lên lầu về phòng mình. Ông cởi áo ra bỏ vào bồn rửa mặt trong phòng tắm, ngâm nó trong nước lạnh. Ông không muốn có vết máu trên chiếc áo chỉ mới mặc có một ngày. Mặc ba ngày rồi thì có thể. Nhưng món đồ mới tinh thì không.
Những câu hỏi. Có nhiều câu hỏi, nhưng như mọi khi mấu chốt là tìm ra câu hỏi căn bản. Câu hỏi chính yếu. Vì sao có người muốn dùng bạo lực để bảo vệ cho một vụ án đã kín kẽ chắc ăn trăm phần trăm rồi? Câu hỏi thứ nhất: Có phải vụ án đã kín kẽ rồi không? Ông rà soát lại ngày vừa qua trong đầu và nghe Alex Rodin nói:Chắc như đinh đóng cột. Vụ tốt nhất mà tôi từng được biết. Emerson nói: Một vụ kết thúc gọn đẹp nhất mà tôi từng thấy. Gã Bellantonio giống nhân viên nhà quàn thì nói: Đây là hiện trường tội ác tốt nhất mà tôi từng gặp. Tôi hài lòng với mọi thứ. Tất nhiên, những tay này đều có những quyền lợi riêng về nghề nghiệp của mình trong đó. Và niềm thể, kiêu hãnh, và động cơ cá nhân. Nhưng chính Reacher đã xem thành quả của Bellantonio. Và ông đã nói: Vụ này ngay chóc rồi, chắc ăn như bắp. Như Willie Mays bắt dính banh bổng.
Đúng vậy không?
Vâng, đúng vậy. Nó giống như Lou Gehrig cầm chày, mọi chốt đều có người chạy. Cuộc đời con người không thể đẻ ra cái gì gần với tất yếu hơn thế.
Nhưng điều đó chưa phải là vấn đề chính yếu.
Ông vắt chiếc áo, giũ mạnh rồi trải nó căng ra trên lò sưởi. Vặn lò sưởi lên nấc cao và mở cửa sổ ra. Bên ngoài không có tiếng động. Chỉ im lặng. Đây không phải là New York, tất nhiên. Nghe như thể họ cuốn những lề đường lên vào lúc chín giờ. Tôi tới thăm Indiana, nhưng nó đóng cửa rồi. Hơi nóng ẩm xông ra từ chiếc áo và căn phòng bay nồng mùi vải ướt.
Vấn đề chính yếu là gì?
Cuốn băng cassette của Helen Rodin là vấn đề chính yếu. Giọng James Barr, thấp, khàn, cộc cằn. Yêu cầu của hắn: Tìm Jack Reacher cho tôi.
Tại sao hắn nói như thế?
Jack Reacher là ai, trong mắt của James Barr?
Một cách chính yếu?
Đó là vấn đề căn bản.
Hiện trường tội ác tốt nhất mà tôi từng gặp.
Vụ tốt nhất mà tôi từng thấy.
Tại sao hắn lại trả tiền đậu xe?
Liệu ông có nghĩ thoáng được không?
Tìm Jack Reacher cho tôi.
Jack Reacher nhìn trừng trừng lên trần nhà. Năm phút. Mười. Hai mươi. Rồi ông lăn người qua một bên và lấy miếng khăn giấy ra khỏi túi sau. Lăn trở lại và bấm số điện thoại. Helen Rodin trả lời sau tám hồi chuông reo. Giọng cô ngái ngủ. Ông đã đánh thức cô dậy.
Ông nói, “Reacher đây.”
“Ông gặp rắc rối à?”
“Không, nhưng tôi có vài câu hỏi. Barr tỉnh dậy chưa?”
“Chưa, nhưng sắp rồi. Rosemary đã trở lại bệnh viện. Cô ấy có nhắn lại cho tôi.”
“Năm giờ chiều ngày thứ Sáu vừa rồi thời tiết như thế nào?”
“Thời tiết? Thứ Sáu? Trời u ám. Nhiều mây.”
“Thế có phải là bình thường không?”
“Không, không hẳn thế. Trời thường nắng. Hay mưa. Độ này trong năm trời thường nắng hay mưa. Có vẻ nắng nhiều hơn.”
“Trời ấm hay lạnh?”
“Không lạnh. Nhưng không nóng. Trời dễ chịu, tôi nghĩ vậy.”
“Hôm đó cô mặc đồ gì đi làm?”
“Chuyện gì vậy, ông gọi điện quấy rối đấy à?”
“Trả lời tôi đi.”
“Như đồ tôi mặc hôm nay. Đồ tây.”
“Không mặc áo khoác?”
“Không cần áo khoác.”
“Cô có xe không?”
“Xe? Có, tôi có xe. Nhưng tôi dùng xe buýt để đi làm.”
“Ngày mai hãy đi xe. Tôi sẽ gặp cô lúc tám giờ ở văn phòng.”
“Chuyện này là gì vậy?”
Ông đáp, “Ngày mai. Tám giờ. Giờ thì ngủ lại đi.”
Ông cúp máy. Lăn ra khỏi giường kiểm tra lại chiếc áo. Nó ấm và còn ướt. Nhưng tới sáng nó sẽ khô. Ông hy vọng là nó không nhăn.